Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 57: Chương 57: Vợ Quản Nghiêm




Bên kia đầu dây, Mục Đình Sâm đang thương thảo hợp đồng với đối tác, bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, trong lòng anh có chút không vui, không

thèm nhìn tên người gọi liền tiện tay tắt máy.

Sau khi ký hợp đồng, anh trở về khách sạn mở máy, thấy cuộc gọi nhỡ là Ôn Ngôn, vẻ mặt anh

nghiêm túc, cô sẽ không chủ động gọi cho anh…

Anh gọi lại, sau một tiếng tít dài, loa điện thoại truyền ra giọng nữ máy móc lạnh băng: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc

được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Anh lại gọi về Mục trạch, người nghe là má Lưu, cuộc gọi vừa thông anh liền trực tiếp hỏi: “Ôn

Ngôn đâu?”

Má Lưu liếc lên lầu nói: “Phu nhân mấy ngày nay tâm trạng không tốt, hôm qua bật đèn cả đêm trong phòng ấy, tôi đoán là cô ấy ngủ không ngon,

lúc này thì đang ngủ rồi.”

Anh vô thức thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, bảo khi nào

cô ấy dậy thì gọi lại cho tôi.”

Vừa cúp máy thì điện thoại lại vang lên, là Khương Nghiên Nghiên gọi đến.

Anh đi công tác cả người đều mệt mỏi, căn bản không có thời gian đối phó với cô ta nên tiện tay ngắt máy, nhưng chẳng mấy chốc điện thoại vẫn

vang lên không ngừng.

Anh phiền muộn không thôi, chần chừ một lúc rồi

ấn nút trả lời nhưng không nói lời nào.

Giọng nói tủi thân của Khương Nghiên Nghiên truyền ra từ điện thoại: “Anh Đình Sâm, sao anh lại cúp máy thế? Nãy anh nói chuyện với ai à? Anh đang gọi cho ai vậy? Anh đi công tác bao lâu mới

về? Người ta nhớ anh lắm đó.”

Nghe chất giọng dẻo dẹo của cô ta, trong mắt anh

hiện lên tia chán ghét, cát giọng không chứa chút

cảm xúc nào: “Tôi đang ở đâu, tôi đang làm cái gì, nhất định phải báo cáo với cô sao? Khương Nghiên Nghiên, xem lại thân phận của cô, cô chỉ là em gái cùng cha khác mẹ của Ôn Ngôn, trừ mấy

cái đó ra thì cô không là gì cả, đã rõ chưa?”

Khương Nghiên Nghiên không thẻ tin vào tai mình: “Anh… anh bị sao vậy? Bực bội công việc sao? Vậy thì… Em sẽ không quấy rầy anh nữa nhé?

Anh đừng giận mà…”

Anh không chút lưu tình xé rách mồi quan hệ: “Lẽ ra tôi nên sớm nói rõ với cô, chỉ có cô tự nghĩ

nhiều.”

Giọng Khương Nghiên Nghiên mang theo tiếng khóc nức nở: “Không phải thế này, không nên như: thế này! Anh nói rõ ràng là thích người ta, còn tặng túi xách, nhẫn kim cương người ta thích, những gì em muốn anh đều cho cả, ra ngoài xã giao anh cũng dẫn em thôi, sao chúng ta lại không có quan hệ gì?”

Mục Đình Sâm lạnh lùng nói: “Đúng vậy, thứ cô

muốn tôi sẽ cho, chỉ duy nhất tình cảm là không thể. Đều là nhu cầu mà thôi, cần gì phải xem là thật? Nếu cô không làm được đúng vị trí của mình,

tôi có thê thay đổi người bát cứ lúc nào.” Nói xong anh liền trực tiếp cúp điện thoại.

So với vẻ lặng lẽ ít nói của Ôn Ngôn, Khương Nghiên Nghiên quá ồn ào, anh chưa từng thích cô

ta, chỉ là… chỉ vì cô ta có chút giá trị mà thôi.

Khương Nghiên Nghiên nhìn màn hình điện thoại đen kịt mà hét lên như điên.

Trần Hàm vội vàng đẩy cửa phòng ra: “Sao vậy?!”

Khương Nghiên Nghiên khóc lóc lộ ra vẻ xấu xí: “Anh Đình Sâm không thích con nữa! Mẹ, con phải làm sao đây? Con chỉ gọi cho anh ấy một cuộc mà anh ấy bảo con sửa lại vị trí của mình, nếu con không làm được, anh ấy nói anh ấy có thể thay đồi người khác bất cứ lúc nào! Anh ấy thậm chí còn nói thân phận của con cùng lắm chỉ là em gái của

con tiện nhân Ôn Ngôn kia, thứ gì con muốn anh

ấy đều cho, chỉ duy nhất tình cảm là không thể. Mẹ nói xem anh ấy có ý gì? Con không thiếu một thứ

gì, thứ con muốn chỉ là anh ấy!”

Sau khi Trần Hàm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bà bình tĩnh nói: “Được rồi, đừng khóc, chỉ vậy thôi à? Nếu cậu ta không thích việc con thường xuyên liên lạc, vậy thì con không nên tìm cậu ta, đợi cậu ta chủ động tìm con. Người đàn ông như cậu ta không thể trong ngày một ngày hai mà bắt được. Còn nữa, dù sao Ôn Ngôn cũng là chị gái của con, mẹ không cho phép con mắng nó, không

có lần sau đâu đấy!”

Khương Nghiên Nghiên vốn bực bội trong lòng lại thấy Trần Hàm nói đỡ cho Ôn Ngôn cô ta càng thêm tức giận: “Lần trước mẹ để cô ta đánh con, còn không cho phép con mắng cô ta hay nói lời khó nghe, cô ta chả qua là thứ rác rưởi mà mẹ vứt đi, căn bản không xứng là con gái mẹ, mẹ còn che chở cho cô ta làm cái gì? Là do hỗ thẹn à? Mẹ cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm người mẹ,

cần gì phải giả mù sa mưa như vậy?

Sắc mặt Trần Hàn sa sầm: “Khương Nghiên Nghiên, sau này lại để mẹ nghe được những lời này từ miệng con thì con không phải con gái của

mẹ nữa!”

Đây không phải là lần đầu tiên họ cãi nhau vì Ôn Ngôn, Khương Nghiên Nghiên cũng lười đôi co với Trần Hàm: “Được thôi, con không phải là con gái

của mẹ mà là cô ta, vừa lòng chưa?”

Trần Hàm lạnh mặt xoay người rời đi, bà nhốt Khương Nghiên Nghiên trong phòng ngủ: “Khi nào bình tĩnh lại thì ra, đỡ phải gây chuyện để mẹ dọn!”

Khi Ôn Ngôn tỉnh lại thì trời đã tối, má Lưu thấy vẻ mặt cô tiều tụy nên không dám đánh thức cô lúc cô ngủ, chỉ có thể ngay khi cô vừa tỉnh dậy bà liền

bưng món cháo hải sản mới nấu lên.

Cô ngửi thấy mùi tanh trong cháo hải sản, hoàn

toàn không có hứng ăn: “Má Lưu… Con không muốn ăn cái này, má đổi món không có mùi cho

con đi, Mục Đình Sâm có nói bao giờ về không ạ?”

Má Lưu nói: “Thiếu gia không nói nhưng cậu ấy có

gọi về, bảo con tỉnh lại thì gọi lại cho cậu áy.”

Cô vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên

có cuộc gọi nhỡ, cô vội vàng gọi lại.

Bên kia, Mục Đình Sâm đang dự tiệc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lần này anh để ý tên người gọi đến, xác nhận là Ôn Ngôn liền đứng dậy nói xin lỗi với người trên bàn rồi ra ngoài nhận điện

thoại: “Sao vậy?”

Ôn Ngôn sợ anh bận nên không dám nhiều lời:

“Anh đang công tác sao? Khi nào thì về?”

Anh liếc hàng ghế lô, nói: “Chắc là ngày mốt, có cuộc làm ăn quan trọng, nêu là chuyện nhỏ thì chờ

tôi trở về, còn việc lớn thì tìm tôi.”

Cô do dự một chút, lập tức đưa ra quyết định: “Thế

tôi đi tìÌm anh!”

Tiếp điện thoại xong, khi quay lại ghế lô, một ông già bụng phệ trên bàn trêu anh: “Cũng có người khiến Mục tổng đang ăn cơm phải nhận điện thoại à, tôi hơi tò mò không biết ai lại có bản lĩnh lớn

như vậy…”

Khóe miệng Mục Đình Sâm hơi nhéch lên: “Đã lâu không ra ngoài, người nhà khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, gọi điện thoại là chuyện bình thường. Ông Lý, ông nổi tiếng là vợ quản nghiêm nên

không cần phải trêu tôi chứ nhỉ?”

Lý Thịnh sờ sờ cái bụng như bầu sáu bảy tháng, cười nói: “Thằng nhỏ thối này, miệng mồm ghê đấy, cơ thể của tôi không được như trước nữa, không thể cùng cậu uống rượu được, để thư ký

của tôi uống cùng nhé, được không?”

Cô thư ký trẻ trung xinh đẹp ngồi bên cạnh Lý Thịnh đứng dậy đi đến bên cạnh Mục Đình Sâm, nhưng Mục Đình Sâm dùng ngón tay gạt ly rượu

trước mặt sang một bên: “Ông Lý, ông không uống

được thì chúng ta không uống nữa, đừng có làm thế với tôi, hợp tác đã nhiều năm rồi, không cần rượu thì vẫn bàn chuyện được, cứ coi như bạn bè

cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.”

Lý Thịnh khóe mắt tràn đầy ý cười: “Tôi hiểu vợ cậu quản nghiêm giống vợ tôi rồi đấy, sau này cậu không thể lấy chuyện này ra cười nhạo tôi nữa

đâu! Được rồi được rồi, ăn thôi ăn thôi, ha ha…”

Từ Đề Đô đến thành phố lân cận mất khoảng hai giờ bằng đường sắt cao tốc. Khi Ôn Ngôn đến nhà hàng của Mục Đình Sâm thì vừa đúng mười giờ, cô thây xe của anh đậu bên ngoài nhà hàng, trên xe không có ai nên cô cũng không dám đi vào, cô Sợ anh có cuộc làm ăn quan trọng nên chỉ có thể

đợi ở ngoài.

Gió lạnh luồn vào trong cỗ áo, cô đứng một lúc

lạnh đến mức giậm chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.