Chiếc gối đã ướt đẫm, là do nước mắt của May. Tại sao yêu nhiều như vậy mà chỉ nhận lại một điều duy nhất : sự tổn thương. May đã làm gì sai? Phải chăng lỗi là đã yêu một hồn ma quá nhiều ?
- May...
Lại tưởng tượng ra nữa rồi. Sao lúc này trong đầu May chỉ toàn là tiếng Du gọi tên cô. Tiếng gọi sao mà tha thiết, đau lòng đến thế?
- Chị May...
Không phải mơ, là thật. Tiếng gọi của Du, tiếng của một người đang đứng ngoài cửa sổ kia thổn thức nhìn vào.
- Ra nói chuyện với em một chút đi. - Giọng Du không to không nhỏ thì thầm qua lớp cửa kính.
May quay mặt lại vào trong, không muốn nghe nữa, Du tiếp tục gõ nhẹ vào cửa kính :
- Hay là chị mở cửa sổ ra, một lúc thôi cũng được.
Điều làm Du sốt ruột hơn cả là May không hề đáp lại. Cậu chỉ nghe được tiếng khóc nấc từ cô gái nhỏ. Nó thật sự như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Du, giọng cậu lạc hẳn :
- Chị đừng khóc nữa có được không ? Em đau lòng lắm !
- ...
- Em sẽ đợi chị ở đây. Không đi đâu hết !
Từng cơn gió khuya lùa về, va vào lớp cửa kính làm May khẽ giật mình. Gió lớn thế này chắc là cậu sẽ bỏ cuộc thôi.
Nhưng khoan đã, nhỡ đâu cậu vẫn còn ở ngoài đó đợi May thì sao ? Dù gì bây giờ cậu cũng là con người, gió thổi như vậy thế nào cậu cũng lạnh buốt mất thôi.
Cứ nghĩ đến điều đó thực sự làm cô lo lắng vô cùng. Thế thì phải ra để gặp cậu thôi, một lần cuối cùng giải quyết tất cả.
Gió thổi mạnh quá, May cảm thấy lạnh kinh khủng. Trong đầu cô đang nghĩ đến việc một lúc nữa đây, mình sẽ nói những gì khi gặp cậu.
Nhưng sao đi hết một vòng quanh khu nhà mà vẫn không thấy Du đâu. May lo lắng, bước chân như nhanh hơn. Cô đang tìm kiếm một điều gì đó mà bản thân đã luôn xem là tất cả.
- Du... - May gọi và chạy đến một gốc cây vì thấy Du đang nằm ở đó.
-...
- Em có sao không ? - May lay người cậu nhưng đôi mắt kia đã nhắm nghiền.
- ...
- Đừng làm chị sợ mà ! Mau tỉnh lại đi... - May khóc.
Người Du lạnh lắm, chắc có lẽ là do cơn gió lạnh buốt kia. May nức nở :
- Chị sẽ không nói vậy nữa mà. Em muốn gì cũng được hết! Mau tỉnh lại đi !
- Thật không ?
Du nhẹ mở và chớp chớp đôi mắt nhìn cô, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Em lừa chị ?
- Không, không có !
- Quá đáng mà. - May tức tối đứng dậy định bỏ đi.
Nhưng rồi Du đã kịp kéo tay cô lại và ôm chặt. Như sợ rằng nếu thả lỏng một tí là sẽ đánh rơi mất vậy.
- Lúc nãy là em lạnh thật đấy! Nhưng giờ không còn nữa.
- Du muốn rời xa chị mà. Đừng ép mình như thế ! - May định gỡ tay cậu ra nhưng không thành.
- Em phải làm sao mới tốt đây ? Ước chi em chỉ là một người bình thường thì hay biết mấy.
- Du...
- Chị có biết em yêu chị nhiều thế nào không hở May?
- Thế sao em còn muốn bỏ rơi chị ?
- Không phải bỏ rơi, mà chỉ là muốn tốt cho chị thôi. Em không nỡ...
Du gục cằm vào vai May, giọng cậu ngập ngừng, rồi nói tiếp :
- Đơn giản là em luôn mong muốn chị sẽ sống tốt hơn thôi. Chứ ở bên cạnh em thế này, thiệt thòi cho chị lắm.
- Đừng nghĩ chị là người như thế có được không ? Chị không phải là loại người đó.
- Không, không có mà. Thôi, không nói chuyện này nữa. Em xin lỗi !
May quay người lại, cô lại khóc. Du vội vã lau đi những giọt nước mắt kia, điều luôn khiến cậu phải bận tâm nhiều nhất.
- Làm ơn đi May ! Đừng khóc mà, xin chị đấy !
May im lặng, cậu đang rất đau lòng. Đôi lúc Du lại nghe tiếng nấc nhẹ từ cô.
- Chị nguyện ở bên em, cho dù em có là gì đi nữa.
- Sao trái tim chị lại bao la, thuần khiết như thế chứ ?
- Vì ai bảo chúng ta là người yêu của nhau làm gì ? - May cười.
- Được rồi, được rồi. Chị nên ngủ sớm nha. Đừng suy nghĩ nữa. - Du đặt tay lên vai May, ánh mắt nhìn cô thật trìu mến.
- Chị biết rồi ! - May mỉm cười. - Em cũng phải tìm nơi nào đó để ngủ đi nhé, trời lạnh lắm đấy !
- Không cần lo cho em đâu, em biết làm thế nào mà. - Du nháy mắt - Ngày mai em sẽ lại đến đón chị đi học.
May bước vào trong. Dường như niềm vui trong lòng lúc này đã khiến cô quên đi cái lạnh của thời tiết về đêm. Và một chút nữa đây, giấc ngủ sẽ lại đến với May, thật yên bình và ấm áp.