Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma

Chương 30: Chương 30: Ngày, Chỉ Có Thể Cảm Nhận




Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, tiến gần hơn đến khuôn mặt đang say ngủ kia. May không còn ở trong khu kí túc xá lúc trước nữa, vì thế những hôm không lên giảng đường, cô có thể thoải mái ngủ nướng thêm một chút.

- Haizzz - Uể oải thức giấc, cô có cảm giác giống như cả đêm qua mình đã bị mất ngủ trầm trọng vậy.

Thực là mệt mỏi nha...

Rồi cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ như thể là đang tìm kiếm một thứ gì đó mình vừa lỡ đánh mất vậy.

- Lại nằm mơ nữa sao? Tệ thật… - Khẽ chau mày lại, cô gái không tự chủ được đã thốt lên một câu đầy thất vọng.

- Ai nói là chị đang mơ? Em sẽ đánh kẻ đó! - Có tiếng nói vọng lại từ sau lưng.

Lập tức, May xoay người lại nhưng tuyệt nhiên không thấy gì cả.

- Du?

- Em đây. Giữ lời rồi nhé, em không bỏ May đi nữa…

- Em mau ra đây đi, trốn mãi làm gì?

- Chỉ có thể ở bên cạnh chị theo cách này, nhớ không?

- ...

- Đúng thật là chỉ có thể ở bên cạnh chị như vậy thôi…

- ...

- May, đừng im lặng nữa có được không? Nói gì đi chứ…

Có tiếng nói đang lệch dần âm điệu, là đang đau khổ, là đang nghẹn ngào.

- Không được nhìn thấy Du thì sao chứ? Em vẫn ở bên chị là được rồi. - Giọng May bỗng vui vẻ hẳn lên.

- May…

- Lại đây, cho chị cảm nhận thấy em nào. - May nói cùng với vẻ mặt đầy mong chờ…

- ...

- Du?

- ...

- Du, em đâu rồi? - Cô đã bắt đầu hoảng sợ.

- Em đây. Em là đang vuốt tóc May đấy! Có cảm giác được không?

- Có, một chút… - Cảm giác lành lạnh truyền đến da đầu và những sợi tóc như được nâng niu là những gì mà May có thể cảm nhận được.

*

- An thấy đỡ chút nào chưa. - Vừa bắt được ánh mắt của Minh An khi tỉnh lại, cô sốt sắng hỏi.

- Tớ… ổn rồi. May đến thăm tớ đấy à?

- Uhm, cậu có biết ai đang đến thăm cậu đây không?

- Ai? Còn có ai ở đây nữa à?

- Du, là Du đó. Cậu ấy ở ngay bên cạnh tớ này.

Câu nói của May làm cho cậu phát hoảng. Ở đây ngoài May ra thì cậu có thấy ai nữa đâu mà…

Một cảm giác lành lạnh truyền dọc sau sống lưng. An dường như vừa nhận thấy được có ai đó đang đứng bên giường, nhìn mình chăm chú.

Sợ nhưng không sợ. An cũng chẳng biết nên gọi loại dự cảm này là gì. Cậu không sợ ma, nhưng kiểu hồn ma cứ đi rồi về như Du kia làm An có chút hoảng...

- Du đến đây với tớ, cậu ấy muốn hỏi là cậu còn đau không?

- ...

- An?

- ...

- Lớp trưởng Minh An!

- Hả? Sao? May vừa nói gì? - An như vừa nhận ra câu nói của cô, có chút giật mình.

- Tớ nói là Du muốn biết cậu như thế nào rồi…

À, có lẽ là một hồn ma vừa hỏi thăm cậu…

- À, cậu cứ nói với cậu ấy là tớ ổn rồi đi. - An vẫn còn nhiều nghi hoặc lắm.

Rồi May xoay người đi chỗ khác, như là để truyền đạt lời nói lại cho ai đó. Lạ thật, An có thấy ai đâu?

- Du nói là cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Chuyện Du cứu cậu lần trước không cần để trong lòng nữa…

Đúng thật là An có suy nghĩ về chuyện này nha. Ban đầu cậu cứ nghĩ là do mình may mắn, nhưng càng nghĩ càng thấy lạ lùng…

- Cảm ơn Du… - Một câu ngắn gọn nhưng chứa đầy sự biết ơn.

Đến khi May rời khỏi phòng bệnh, cậu chợt có rất nhiều suy nghĩ : có phải hay không Du đã trở về? Hay chỉ là cô gái kia đang mắc chứng hoang tưởng?

Không lẽ vì quá nhung nhớ mà May đã tự mình tưởng tượng rồi thêu dệt thành câu chuyện kì quặc này để an ủi bản thân?

Chuyện này bắt đầu rắc rối rồi đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.