- May ơi...
- Huh?
- May, May à...
- Chị đây, đã trả lời rồi đó, không nghe thấy sao?
Người nào đó bất chợt ôm lấy cô từ phía sau. Ấm áp quá, không là mơ thật rồi...
- Chỉ là em muốn gọi May nhiều hơn một chút! - Khẽ hôn lên má cô gái nhỏ của mình, Du nói.
- Hay nhỉ?
- May đang làm gì đấy?
- Chị muốn may nốt chiếc áo này... Cho bé con.
Tiếng cô chùn xuống, như vừa nghĩ đến việc gì đó, thật buồn.
- Vẫn còn nhớ đến chuyện đó à?
-...
- Em cũng buồn lắm, nhưng đôi khi đó là sự sắp xếp sẵn rồi. Muốn có được thứ mình cần, đôi khi phải đánh đổi một vài thứ khác. - Ánh mắt Du chợt nhìn xa xăm.
- Chị hiểu rồi! - May cười và như chợt nhớ ra điều gì đó - Du nè, bé con trông như thế nào nhỉ?
- Dễ thương lắm nha. Để xem nào...
Du mỉm cười, im lặng như thể muốn nhớ ra điều gì đó.
- Sao nào? Mau nói chị nghe đi.
- Thằng bé đáng yêu như chị vậy. Nhất là đôi mắt to kia, không lẫn vào đâu được!
- Thế có giống em ở điểm nào không? - May hồi hộp, hỏi ngay.
- Ngoài việc là hồn ma thì nó chẳng có gì giống em cả. Đáng ghét thật nha! - Cậu có phần trách móc.
- Vậy rất tốt, giống em làm gì? Không muốn đâu!
- Rồi rồi, giống chị là tốt nhất!
-...
- Lại sao nữa đấy?
-...
- Thôi mà, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ông thần Chủ quản kia hết!
Du nói đúng, sự thật chẳng hề có cái gì gọi là: khi đấu tranh giành lấy sự sống thì không còn nghĩ đến tình thân.
Điều này thằng bé đã rõ trước, nhưng Du thì không! Mãi đến lúc cùng nhập vào mới biết, đứa nhỏ chỉ đứng yên trợ lực cho ba mình.
Còn có, ngay từ đầu ông thần kia đã có chủ ý để đứa nhỏ ra đi. Nhưng không muốn mọi việc đơn giản diễn ra như thế. Ông thích để thằng bé hiểu được mọi sinh mệnh tồn tại trên thế giới này đều quý giá, muốn nó tự nguyện lùi về sau.
Trước sau gì, đứa nhỏ cũng là người hy sinh. Vị thần nọ quyết định cho việc này hoành tráng thêm một chút.
- Vì vậy May không nên buồn nữa, có khi đứa nhỏ này là thiên sứ do ông thần rắc rối ấy phái đến thì sao?
- Thật không?
- Có thể lắm!
Nếu mọi chuyện là như vậy thì cả hai cũng bớt áy náy đi một chút.
Và, ông thần Chủ quản kia cũng thật cao tay!
- Bé con à, mẹ và ba cảm ơn con nhé... - Ôm chiếc áo vào lòng, May hạnh phúc lắm, hàng nước mắt cứ theo đà lăn dài xuống đôi gò má nhỏ.
*
- Con nói sao? Con muốn lấy May à?
Ai đó khẽ gật đầu, cả nhà vui vẻ cười. Duy chỉ có một người là tỏ ra thái độ kì lạ.
- Thằng nhóc này hay nhỉ? Đừng nghĩ rằng mẹ ngươi quen biết với nhà ta rồi loạn ngôn nha!
Không ai khác, là ba của May.
- Jay! Ông bị dở người à? Sao lại nói thế? - Mẹ cô ngạc nhiên, tròn mắt hỏi.
- Phải đấy, thằng bé có điểm nào không tốt? Em nói thử xem! - Chú Kris cũng bị ba cô làm cho giật mình.
- Con gái bảo bối của tôi, không ai được phép mang đi đâu hết! - Jay đập tay thật mạnh xuống bàn, khiến cho bộ ly tách cũng theo đà mà rung chuyển.
- Ông sợ con tôi sẽ làm cho con bé May phải chịu khổ? - Anna hỏi lại.
- Tôi không biết, con gái là của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi nó suốt đời, không cần người khác cưới hỏi gì đâu!
- Ba ba! - Mặt May nóng bừng lên, cô là đang xấu hổ với những lời nói kì lạ của ba mình.
- Bác à, con có thể mang lại hạnh phúc cho chị ấy. Hãy tin ở con. - Du nói chắc nịch.
- Cất ngay lời hứa của cậu đi. Và May sẽ không phải lấy chồng gì cả! - Nói xong, Jay đứng dậy bỏ lên phòng.
- Jay lại như thế nữa rồi. Đến bao giờ thì nó mới để cho con bé trưởng thành được đây? - Kris thở dài.
- Mie, mau đi xem tên chồng dở người của con rồi tìm cách nói cho nó hiểu đi. - Nội lắc đầu, Jay rất yêu con gái, điều này bà thừa biết.
Nhưng, sự bao bọc này, có phải là hơi quá rồi không?
*
- Ông bao nhiêu tuổi rồi?
- Bà nói gì cơ?
- Tôi hỏi ông bao nhiêu tuổi rồi mà lúc nãy xử sự như trẻ con thế?
- Nếu bà lên đây để nói về chuyện lúc nãy thì không cần đâu. - Jay nói rồi bỏ ra ngoài ban công.
Mie vẫn điềm tĩnh ngồi trên giường, bất giác giọng bà trầm xuống hẳn:
- Là do ông vẫn còn nhớ chuyện năm đó?
- Uhm. - Có tiếng người yếu ớt đáp lại.
- Nhưng sau đó ông cũng đã rất yêu con bé rồi còn gì. Có khi còn hơn cả tôi luôn đấy chứ.
- Tôi đã từng có ý muốn phá bỏ con mình. Mặc dù đã cố gắng bù đắp, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng vẫn chưa bao giờ vơi đi. - Jay vò đầu, đau khổ nói.
- Con bé cũng đã biết chuyện đó rồi còn gì? - Nhẹ nhàng đặt tay lên vai chồng, Mie nhỏ nhẹ nói. - Và nó cũng không có chút gì trách móc ông...
Vì May đã biết, năm đó vì sức khỏe của mẹ nên ba ba mới phải ra quyết định như thế.
Mẹ cô lúc ấy vẫn còn là một con người bình thường. Việc mang thai đứa con của ma cà rồng kia thực sự là quá khó.
Ba ba đòi bỏ con, mẹ lại không chịu. Cô bảo rằng nếu anh không nhận con thì cứ để mình tự sinh, tự xoay sở. Mẹ đã khóc và mắng ba ba rất nhiều.
Mắng rằng vì sao anh lại không thương con? Vì sao lại muốn bỏ nó? Nếu vậy, cô sẽ tự nuôi con một mình, không cần anh nữa.
Nhưng lúc ấy, thay vì biện hộ cho mình thì Jay lại chọn cách ôm vợ vào lòng, nghẹn ngào nói: “Được rồi, là tôi sai. Theo ý bà hết!”
Câu chuyện phía sau đó cũng thật là dài. Điều hoàn hảo nhất là May đã được sinh ra, dưới vòng tay bảo bọc của mọi người.
Và nhất là của ba ba - người luôn xem cô là một loại bảo bối nhỏ, trân quý vô cùng.
Có lẽ những gì anh làm cho con gái như thế đã quá đủ để bù đắp cho sai lầm ngày trước. Nhưng vì sao anh vẫn cảm thấy mình nợ con bé thật nhiều.
- Vậy đấy, bé May đã lớn rồi nên đừng dung túng mãi. Cho con bé trưởng thành và chọn loại cuộc sống mà nó muốn đi. - Mie vẫn nhìn vào mắt chồng nhưng thực khó để bắt được suy nghĩ của anh.
-...
- Tôi nói thế, từ từ suy nghĩ đi nhé. Không phiền ông nữa làm gì.
Nói rồi Mie bỏ xuống nhà, để lại đây một người với mớ tâm trạng chỏng chơ...