Bầu không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, trợ lý quan hệ công chúng của Lâm Duyệt Hoa muốn sống sót dứt khoát trượt tay, thoát khỏi màn hình, người phụ trách của Bangbang là người rút lui thứ hai, mấy giây sau, màn hình phản chiếu trên cửa sổ sát đất cũng chỉ còn sót lại Lâm Duyệt Hoa.
Đồng Yến còn chưa kịp phản ứng, bà lập tức hòa giải: “Nói cái gì đó? Giải quyết xong chuyện bây giờ đi, nói những chuyện xa như vậy làm cái gì?”
“Đồng Đồng a, con đừng hiểu lầm, anh Hướng Minh con thường nói chuyện như vậy, đất bằng cũng có thể đạp ra cái hố, nhưng nó không phải có ý đó, con đừng chấp nhặt nó.”
Đồng Yến vội vàng nói: “Con biết mà dì... Con biết ca ca suy nghĩ cho con, anh ấy cảm thấy con còn quá nhỏ, cho nên không muốn để con dính vào những việc này.”
Lâm Duyệt Hoa ngẩn người, Đồng Yến đã sớm cảm thấy áo lông và quần pyjamas của mình không ra ngô ra khoai, ở trước mặt trưởng bối rất không lễ phép, cho nên có hơi quẫn bách: “Mặc dù chỉ là một vài tin đồn, nhưng con cảm thấy hoàn toàn bỏ mặc không quan tâm cũng không tốt, dù sao cũng có người bịa đặt ra tin đồn, cái... bức ảnh đó...”
Nói chưa xong, cậu lại liếc nhìn tấm hình được phóng to trên màn hình, cậu mặc áo khoác của Trác Hướng Minh, áo quần lôi thôi lếch thếch, được Trác Hướng Minh ôm vào trong ngực, hai tay vẫn khoác lên cổ Trác Hướng Minh, đặt trong hoàn cảnh này, lại có vẻ mờ ám vô cùng, lúc đó tại sao cậu không chú ý chứ?
Nghĩ tới tấm hình này sẽ được tung ra ngoài chứng minh mối hôn nhân vững chắc giữa cậu và Trác Hướng Minh, chứ không có người thứ ba chen chân, mặt Đồng Yến càng nóng bừng, khó khăn mà nói: “Nếu như có tác dụng, con cảm thấy không sao cả, sau này con sẽ giải thích với ba ba và anh trai con, ừm... Những người khác nghĩ như thế nào không liên quan tới con, cũng không ảnh hưởng gì tới con.”
“Hơn nữa mọi người cũng không nhất định sẽ nhận ra con, ngài cũng biết đó, mấy chuyện này thấy mới mẻ nên người ta xem một chút, mặt mày dáng dấp ra sao, quay đầu lại là quên mất rồi.”
Cậu đang lúng túng trình bày, không chú ý tới Lâm Duyệt Hoa và Trác Hướng Minh đang nhìn nhau.
“Chuyện này về sau con sẽ sắp xếp, ngài chỉ cần phối hợp một chút là được.” Trác Hướng Minh nói.
Trác Hướng Minh dăm ba câu đã kết thúc cuộc nói chuyện với Lâm Duyệt Hoa, di chuyển ghế dựa đến gần, mặt đối mặt rút ngắn khoảng cách với Đồng Yến, mãi đến khi đầu gối chạm đầu gối mới ngừng, sau đó, hắn dùng mu bàn tay chạm lên mặt Đồng Yến.
“!” Đồng Yến rụt rụt cổ, như mèo con dựng lông, “Làm, làm gì...”
“Em đỏ mặt.” Trác Hướng Minh nói.
Đồng Yến lập tức phủ nhận: “Không có!”
“Hả?” Trác Hướng Minh nhíu mày, lần thứ hai đưa tay tới, lúc này chạm vào gò má Đồng Yến là lòng bàn tay của hắn, “Vậy tại sao đỏ như vậy? Còn rất nóng.” Hắn hỏi rất nghiêm túc.
Đồng Yến mạnh miệng nói: “Chỉ một chút thôi.”
Trác Hướng Minh nói: “Rất nóng.”
Hắn thật sự rất xấu xa, còn nhấn giọng chữ “Rất“.
Đồng Yến há miệng, cố gắng giải thích cho mình, nhưng cũng chỉ là phí công vô ích.
Thần sắc Trác Hướng Minh không hề thay đổi vẫn trước sau như một, lúc nói chuyện, thân thể theo bản năng hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt cũng rất nghiêm túc nhìn Đồng Yến, có vẻ không giống trêu đùa. Hắn không muốn chọc Đồng Yến, mỗi một câu hắn nói đều rất nghiêm túc, Đồng Yến cũng bởi vì điều này nên càng thêm xấu hổ thẹn thùng.
Cậu cảm thấy rằng định lực của mình vẫn không đủ, chỉ là nghĩ tới chuyện trên internet có người đánh giá tấm hình chụp chính diện mặt mình, cậu lại không ngừng hoảng loạn.
—— Mà bàn tay trên mặt Đồng Yến cũng không lấy ra, đầu ngón tay luồn vào chân tóc, trên mu bàn tay dính vài sợi tóc của Đồng Yến.
Đã hơn chín giờ, một buổi sáng khiến người luống cuống tay chân sắp kết thúc, sau khi kết thúc cuộc điện thoại, cửa sổ sát đất lại khôi phục về trạng thái trong suốt, nắng sớm chiếu vào phòng, mang theo nhiệt độ chiếu sáng góc làm việc của Trác Hướng Minh.
Hạt bụi từ giữa đường trôi nổi vô tư, khoảng cách giữa hai người rất gần, Trác Hướng Minh ngồi trên ghế tựa chiều cao bằng cậu, cho nên dù người ngồi người đứng, Đồng Yến mới miễn cưỡng nhìn thẳng Trác Hướng Minh.
Tóc của hắn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, đồng tử đen như mực nhìn vào cặp mắt của Đồng Yến, bởi vì vầng trán cao mà có vẻ càng thâm thúy mê người, sống mũi thẳng tắp cùng vành môi đẹp đẽ tạo thành một khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, phong cách cấm dục và quần áo ở nhà tồn tại một cách hài hòa với sự dịu dàng trên người Trác Hướng Minh, mà bọn họ lại cách gần như vậy ——
Chuyện này quả thật là phạm quy. (?)
Đồng Yến đỏ mặt lui về phía sau hai bước, giải thoát gương mặt của mình, nhưng một cái tay khác còn nằm trong tay Trác Hướng Minh.
Hương hoa sơn chi và tuyết tùng chẳng biết lúc nào dồi dào trong một góc, chúng nó va chạm ngắn ngủi rồi hòa vào nhau, có vẻ quen thuộc thân mật, không luống cuống giống như người trong cuộc —— cậu ở chỗ của Trác Hướng Minh rất an tâm, cho nên thói quen trước khi ra khỏi phòng ngủ nhất định phải tìm dán cách ly cũng quên mất.
Trác Hướng Minh cũng dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng không có trực tiếp buông tay, mà là nhẹ nhàng đặt tay Đồng Yến bên người hắn: “Xin lỗi.”
Đồng Yến lắc đầu: “Không không không, không phải...”
“Là lỗi của tôi.” Trác Hướng Minh quay sang tắt màn hình, “Là lỗi của tôi.”
“Do anh quá đẹp trai.” Đồng Yến đột nhiên nói. Cậu đỏ mặt, ánh mắt trong suốt, nghiêm túc nhìn Trác Hướng Minh, làm cho người ta tin rằng mỗi từ cậu nói đều thật lòng, “Vừa nãy tôi có chút thất thần, cũng có hơi thẹn thùng, bởi vì anh quá tuấn tú. Nhưng anh, anh đã nói, đó là bình thường.”
“Đúng, phải” Trác Hướng Minh vừa thu dọn bàn làm việc vừa đóng dấu vài tờ giấy trên bàn, “Em đi lên thay quần áo trước, một lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”
Chỉ cần Đồng Yến hơi hơi nhạy bén một chút, đã không đến nổi ngay cả Trác Hướng Minh dùng hành động vụng về như vậy để che giấu cũng không nhận ra, nhưng cậu thật sự không biết, cứ cho là nói xong sẽ hết lúng túng, vì vậy chắp tay sau lưng một lần nữa đi tới bên cạnh Trác Hướng Minh: “Đi đâu?”
Tay Trác Hướng Minh đang đóng dấu theo bản năng nắm chặt, phía trên còn để lại dấu tay.
“Có một buổi phỏng vấn, em cùng đi với tôi.”
“A?” Đồng Yến sững sờ, “Vậy tôi cũng sẽ được phỏng vấn sao?”
Trác Hướng Minh quay đầu nhìn cậu: “Em muốn được phỏng vấn sao? Là một tạp chí rất nổi tiếng.”
“Có sao... Tôi không có nhu cầu này.” Đồng Yến nở nụ cười, “Trừ tổng kết cuối năm ở công ty ba, tôi chưa từng thấy chuyện như vậy, cũng không phải là minh tinh... Cảm thấy rất kỳ quái. Chẳng qua nếu như anh cần tôi phối hợp, tôi sẽ đi cùng.”
“Được.”
Đồng Yến nói: “Vậy tôi phải mặc cái gì? Mặc chính trang sao?”
Đi tới trước, trong đó hai cái tủ quần áo của cậu đều do Lâm Duyệt Hoa tự tay lắp đầy, tất cả đều là quần áo theo mùa, chất đầy tủ quần áo, bên trong có rất nhiều chính trang, chẳng qua Đồng Yến vẫn không có cơ hội mặc.
Trác Hướng Minh nói: “Không cần, hôm nay không chụp ảnh.”
Theo lịch trình, phòng thư ký đã nói, “Mười giờ thứ bảy có hẹn ở văn phòng công ty, chúng ta chỉ cho phỏng vấn trong nửa giờ, mười một giờ có hội nghị của ban quản trị, cho nên không sắp xếp chụp ảnh“.
Đồng Yến đáp ứng, Trác Hướng Minh nhịn không được, nói: “Sẽ không quên ngay đâu.”
“Cái gì?”
Trác Hướng Minh nói: “Tấm hình.”
Đồng Yến qua một lát mới phản ứng kịp, hiểu được câu nói của Trác Hướng Minh mới trả lời “Thứ này họ chỉ nhìn mới mẻ, quay đầu đi mặt mày dáng vẻ ra sao cũng đã quên mất.”
Trác Hướng Minh đưa lưng về phía cậu, không nhìn thấy biểu tình của hắn là gì —— chẳng qua nhìn cũng không ra, vẫn luôn là một biểu tình.
Chấp nhận lời khen mình, mặt Đồng Yến nóng bừng, tim đập trong lồng ngực giống như hươu con, cậu thấy ngọt ngào khó giải thích được, miệng nhếch tới trời, lộc cộc lộc cộc chạy lên lầu.
Cậu đi rồi, Trác Hướng Minh mới xem điện thoại di động, Lâm Duyệt Hoa mới vừa cúp điện thoại lại gửi tới một tin nhắn: Nó là một đứa bé ngoan?
Ngón tay cái vuốt nhẹ trên màn hình mấy lần, Trác Hướng Minh trả lời: Phải
Nói ra câu ly hôn kia, không nói người khác, chính Trác Hướng Minh cũng hoảng hốt. Sao Đồng Yến lại hiểu cơ chứ? Cậu thực sự không nghĩ ra được theo hướng khác, sao không theo bản năng cảm thấy Trác Hướng Minh đơn phương sợ sệt “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” chứ?
Từ trước đến giờ Trác Hướng Minh đều cho rằng những biểu hiện tốt đẹp của Đồng Yến đều do gia giáo, nhưng từ từ ở chung mới phát hiện, Đồng Lịch Khâm và Đồng Dương xác thực đã cung cấp những điều kiện vật chất hết sức ưu việt cho quá trình trưởng thành của Đồng Yến, mà Đồng Yến quả thật ngoan ngoãn cũng không vì nguyên nhân gì khác, cậu chính là một đứa nhỏ như thế.
Cậu sẽ nhớ tới đôi giày anh trai mình mua mấy năm trước, nhưng lại không ghi nhớ giai đoạn quan trong trong thời kỳ phát tình.
Buổi tối thứ năm, lúc Trác Hướng Minh giải trừ quyền hạn truy cập internet trên điện thoại di động, Trác Hướng Minh định thoát rồi, trong lúc vô tình nhìn thấy bốn, năm tin Đồng Yến gửi cho Đồng Lịch Khâm, nhưng không có lịch sử trò chuyện, lúc đó Đồng Yến ở ngay bên cạnh hắn, cũng nhìn thấy, còn đang mân mê khối Lego trong tay: “Ảnh bận mà, tôi nghĩ lúc ảnh nhìn thấy tin nhắn thoại, sẽ trả lời tôi ngay.”
Nhưng Đồng Yến không phải không tim không phổi, cậu tinh tế lại thông minh, rất rõ ràng vào lúc nào mình nên nói cái gì, hiểu cách nghe lời đoán ý, nhìn qua giống như không cần cố gắng gì cả, cũng có thể khiến người ở bên cạnh cảm thấy thoải mái.
Kinh nghiệm sống nhiều năm nói cho Trác Hướng Minh biết, phản ứng không cần cố gắng ra vẻ mới là phẩm hạnh một người.
Đồng Yến là một thiếu niên tươi trẻ nhiệt tình, dễ dàng uể oải, nhưng cũng dễ dàng lấy hết dũng khí, cậu luôn luôn có sức lực yêu thương, cũng có sức lực chịu thương tổn.
Một thân cây sinh trưởng trong cánh đồng hoang vu, sẽ lấy đi lượng lớn chất dinh dưỡng và nước, nhưng Đồng Yến trưởng thành chỉ cần muốn trưởng bối yêu thương nhiều một chút chỉ cần nhiều một chút là tốt rồi.
——
Một tuần sau.
Một tờ tạp chí tài chính và kinh tế rất có sức ảnh hưởng nửa tháng sẽ xuất bản ra thị trường một lần chỉ nửa ngày đã tuyên bố bán hết, tuy bây giờ sức hấp dẫn của báo giấy đã tụt lại so với báo mạng.
Đọc giả tạp chí tài chính và kinh tế dù sao cũng ít, nếu như chỉ là một người trong giới kinh doanh như Trác Hướng Minh xuất hiện, dù tướng mạo xuất chúng, chỉ sợ cũng khó có thể gây nên hiện tượng như vậy.
Có thể vị này cùng với bạn đời tuần trước gây nên sự bàn tán trên oukm chưa giảm sức nóng, bởi vì một vài tài khoản ác ý dẫn dắt, liên quan tới nguyên nhân hai nhà kết thông gia khiến mọi người xôn xao, chuyện Trác Hướng Minh vừa kết hôn đã ngoại tình nghiễm nhiên thành chuyện ván đã đóng thuyền. Đồng Yến thì bị đặt trong vòng “Người bị hại”, tiếp nhận sự thương hại khó giải thích chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Những người mua tạp chí lần này cũng có một yêu cầu đứng đắn, nhưng phần nhiều là muốn hóng chuyện.
Mọi chuyện vỡ lẽ, xem hai người kia đến cùng còn nói bừa ra sao, lừa mình dối người muốn xem liên hôn thương mại thành ông trời tác hợp ư.
Nhưng làm người mở rộng tầm mắt chính là, quyển tạp chí giá 138, bản in cao cấp nặng 450g, màu sắc rực rỡ, hoàn toàn không dính dáng tới tin đồn, có 13-16 trang là phỏng vấn Trác Hướng Minh, trong bài đều là nội dung chuyên môn, cuối cùng phóng viên “Đầu óc chậm chạp” mới nắm lấy trọng điểm:
【 Vừa nãy tôi thấy phu nhân của ngài cũng đến đây, nhưng không có vào, cậu ấy đến để chờ ngài sao? Tình cảm hai người thật tốt.
Viết rất xấu hổ, sau khi nghe thấy vấn đề này, vị tổng tài trẻ tuổi đã có hai công ty ra thị trường trong tay sửa lại câu nói: Nửa kia của tôi.
Không kể bạn đời Omega là nam nữ, thống nhất xưng hô là phu nhân đã trở thành một thông lệ, không tính là tất cả, nhưng rất nhiều người đều dùng, cũng ít có người đưa ra dị nghị. Nhưng không thể không thừa nhận, đó đúng là một loại mạo phạm từ đầu đến đuôi. Ít nhất sau hôm nay, người viết sẽ không mang bất kỳ một Omega nam tính nào xưng hô thành phu nhân của ngài.
Trở lại đề tài chính. Tay hắn chạm vào cốc cà phê trong tầm tay, nhưng không cầm lên, giống như không thể ẩn giấu nụ cười nhất thời trong lúc nhắc tới đối phương: Đúng lúc cuối tuần cậu ấy được nghỉ, chờ chút nữa tôi họp xong, sẽ đến bệnh viện một chuyến. 】
Bốn trang phỏng vẫn khổ sách 16, những nội dung này chiếm không tới một phần ba trang, chẳng qua chỉ liên quan tới bệnh tình hai, ba câu, phóng viên cảm ơn, Trác Hướng Minh rời khỏi, trợ lý của hắn giúp thu dọn hiện trường, buổi phỏng vấn kết thúc.
Có người trong lòng ác ý châm chọc khiêu khích, mỉa mai người phóng viên này có lẽ mười năm không lên internet, gặp kẻ quyền quý lại “Diễn quá sâu“.
Diễn đàn rps, những người ship cp lại ăn thêm đường, vừa liếm vừa kêu “Không thành hiện thực“.
Mà nguyệt san bán hết, buổi chiều bốn giờ, nhóm người đi làm không buồn ngủ không đói bụng nhưng cũng không có cách nào, vì chưa tới giờ đi làm, tới giờ cao điểm, tài khoản chính chủ oukm tuyên bố tin xin lỗi: mấy ngày gần đây, tôi có dùng tài khoản @ đại cẩu tối nay không say không về gây ra tranh chấp, tạo thành tổn thương cho Trác Hướng Minh tiên sinh và Đồng Yến tiên sinh, đồng thời gây ảnh hưởng mạnh tới cư dân mạng, tôi xin chân thành xin lỗi mọi người, cũng hi vọng nhiều người dùng internet, xem đây như là một bài học.
Dưới góc phải biểu tượng oukm sáng loáng. Tin tức mới vừa tung ra, người chê bai chính chủ bị tiền làm mờ mắt còn chưa kịp xuất hiện, những “fan cp” gần đây không dám lên tiếng lập tức ngoi lên.
Tài khoản oukm công ty cung cấp cho Trác Hướng Minh đăng một trạng thái, nội dung chỉ có bốn chữ: Chia sẻ hình ảnh.
Tổng cộng ba tấm hình, một tờ cáo buộc của luật sư: Tuyên bố một danh sách ba trăm tin nhắn xuyên tạc của doanh tiêu hào; một đơn kiện: Tòa án nhận định tài khoản này đã xâm phạm quyền riêng tư của người khác, bịa đặt tin đồn vô căn cứ, dùng thời gian giam giữ hình sự và xử phạt số tiền thích đáng.
Cuối cùng một tấm hình, đến từ bệnh viện công lập, khả năng làm giả giấy chẩn đoán bằng không: Thời gian là rạng sáng 3:21 ngày 28 tháng, người bệnh Đồng Yến, tuổi mười tám, chẩn đoán xác thực tin tức tố hỗn loạn mức thấp, đề nghị sử dụng số lượng thuốc ức chế vừa phải, nghỉ ngơi, cách xa nơi có tin tức tố dày đặc.