“Học trưởng —— Anh đừng làm chuyện điên rồ! Vẫn còn cơ hội! Anh hãy suy nghĩ một chút đến Diệp Thiên Hạo, nếu anh ta biết ——”
“Anh cũng chỉ có năng lực làm những việc này cho cậu ấy, nhân lúc anh còn tỉnh táo ——”
Hứa Dương còn chưa nói xong, trong kho hàng ẩm ướt, âm u, bỏ hoang này, đột nhiên vang lên tiếng súng điếc tai!
Một giây kế tiếp, có người ứng tiếng ngã xuống đất!
Tô Y nhìn tận mắt, máu tươi từ bụng người kia lan tràn ra, giống như một đóa hoa anh túc màu đỏ diêm dúa lẳng lơ nở rộ . . . . . .
“Y Y ——”
“Tiểu Dương ——”
Hai người mang theo hai phần quan tâm không giống nhau, đồng thời kêu ra tên của người mình để ý . . . . . .
Tô Y nhìn Tô Nhiên đang chạy về phía mình rốt cục vui mừng như trút được gánh nặng.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm giác bản thân là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Bởi vì ở thời điểm cô muốn nhìn thấy anh nhất rốt cục cũng được nhìn thấy anh.
“Anh trai —— em rất nhớ anh ——”
Tô Nhiên chạy đến trước mặt Tô Y, đau lòng cởi dây thừng trên tay cô ra, “Em làm anh sợ muốn chết. Được rồi, không sao rồi.”
May nhờ tới kịp thời ——- nếu không cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho mình!
Diệp Thiên Hạo cũng không có trực tiếp đi nhìn Hứa Dương, mà là đi tới bên cạnh Thẩm Ngạo bị thương đã xuống đất nằm thoi thóp, đoạt lấy cây súng lục từ trong tay hắn. Sau đó, một tay hung hăng nắm lấy Hứa Dương, kéo vào trong ngực mình. Hứa Dương bị Diệp Thiên Hạo dùng lực mạnh kéo lại, sau nháy mắt sợ run, liền mặc cho hắn ôm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mình cho là sẽ không còn được gặp lại cậu ——
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc Hạ Vũ Hiên chạy tới bệnh viện, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Nhiên ôm Tô Y ngồi ở băng ghế dài ngoài phòng phẫu thuật.
Bởi vì vừa rồi Tô Y trong điện thoại đã nói tất cả với cậu, để cho cậu đừng lo lắng. Hạ Thịnh Triêu cũng không có gì đáng ngại, ngược lại ông lại khăng khăng muốn cấp cứu cho Thẩm Ngạo. Hiện tại, hai người vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.
Hạ Vũ Hiên rất là hối hận tự trách. Thời điểm Thẩm Ngạo cứu cậu ra ngoài cậu liền mơ hồ cảm thấy kỳ hoặc, chỉ là bởi vì Hạ Thịnh Triêu cho nên nhất thời cậu cũng không có suy nghĩ nhiều. Nếu là lúc đó cậu phát hiện ———— Thôi, hoàn hảo là ba cùng Tiểu Y không có chuyện gì rắc rối.
Cậu nhìn thấy Tô Y tựa vào trên vai Tô Nhiên giống như là ngủ thiếp đi, bàn tay cậu xiết chặt. Trong lòng không khỏi một trận đau nhói, nhưng vẫn đi tới gọi một tiếng “Anh trai.”
“A, cậu đã đến rồi, vậy cậu ở đây coi chừng đi, tôi muốn mang Y Y về nhà. Em ấy cũng bị làm cho kinh sợ. Không cần lo lắng, cha cậu hẳn là không bị nguy hiểm đến tánh mạng.” Tô Nhiên nói xong nhẹ nhàng lay tỉnh Tô Y, “Y Y, chúng ta về nhà.”
Tô Y bị anh lay làm sợ đến khẽ run rẩy. Sau khi mở mắt cô liền nhìn thấy Hạ Vũ Hiên nhiều ngày không gặp. Cậu ta đã không còn là thiếu niên kiêu ngạo không kềm chế được sự sắc bén, trong mắt của cậu đã hiện đầy mệt mỏi cùng lo lắng. Những ngày cậu bị bắt cóc đã trôi qua như thế nào? Những chuyện này đều là mới vừa rồi nghe Hứa Dương nói.
Cậu có thể trách mọi người không đi tìm cậu hay không? Vũ Hiên, thật xin lỗi. Đời này tôi nhất định là phải có lỗi với cậu rồi. Thứ duy nhất tôi có thể lấy đền bù cho cậu chính là từ nay về sau trở thành người thân của cậu.
Tô Y thuận theo rút tay ra khỏi tay Tô Nhiên, đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Vũ Hiên, kéo tay của cậu qua, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt tràn đầy khiếp sợ cùng cô đơn kia.
“Vũ Hiên, tôi vẫn luôn nợ cậu một món quà sinh nhật chân chính. Tôi biết cái gì cậu cũng không thiếu, nhưng mà tôi vẫn muốn tặng cho cậu một món quà đặc biệt, cậu nhất định phải nhận lấy.
Tôi muốn cho cậu biết, đời trước dù có làm chuyện gì cũng không có quan hệ đến chúng ta. Cho nên, từ nay về sau không cần bởi vì chuyện của mẹ cậu mà canh cánh trong lòng, cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi.
Cậu chính là cậu. Không có gánh nặng. Không có trách nhiệm. Không có tội ác. Cậu chỉ cần sống thật tốt là được. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ. Cho nên, nếu như cậu không ngại, chúng ta có thể làm bạn tốt cả đời, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.”
Tô Y nói một hơi xong liền buông tay ra, ai cũng không nhìn liền chạy ra khỏi bệnh viện . . . . .
Cô phải dùng dũng khí thật lớn mới có thể nói xong những lời vừa rồi. Nếu như nói hận, không phải là không có. Cửa nát nhà tan, cha con thất lạc. Tất cả những hậu quả này nếu không phải vì người phụ nữ kia chia rẽ sẽ không xảy ra ——
Nhưng mà, Tô Y bây giờ lại không thể hận. Người nào cũng không thể hận. Cô chỉ muốn hiện tại mỗi người đều có thể vui vẻ. Bởi vì còn sống cũng đã là may mắn lớn nhất.
Tô Y chạy mệt, sau cùng ngừng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt trời thật lớn trên bầu trời. Ánh mặt trời tràn đầy, ấm đến trong lòng . . . . .
Cũng may, cô còn sống. Cha của cô cũng sống rất tốt. Cô còn có thể nhìn thấy anh trai, còn có thể tiếp tục cuộc sống vui vẻ cùng anh trai. Như vậy, đối với cô mà nói, cũng đã quá đủ rồi, thật.
Không phòng bị chút nào, Tô Y rơi vào một lồng ngực ấm áo quen thuộc ————
Tô Nhiên từ phía sau ôm cô, càm đặt trên đỉnh đầu của cô, dịu dàng thắm thiết nói: “Y Y, anh rất nhớ em ——”
Tô Y vòng lấy hay tay đặt hai bên hông cô của anh, cảm thụ nhiệt độ đặc biệt của anh. “Em cũng vậy. Rốt cục tất cả đã qua, anh trai, hôm nay cha gọi em là Tiểu Y, tất cả nguyện vọng của em đều được thực hiện rồi, em thật sự rất vui vẻ.”
“A —— tất cả nguyện vọng đều được thực hiện sao?” Tô Nhiên chợt cắn nhẹ một cái trên lỗ tai nhỏ của cô.
Tô Y không nhịn được khẽ run một cái, quay lại trách: “Anh làm gì thế, còn ở bên ngoài đó.”
Tô Nhiên cười xấu xa tiếp tục cắn một cái, “Em không muốn cùng anh tạo một Tiểu Y Y sao? Đi thôi, chúng ta về nhà cố gắng đi.”
“Anh ngược lại thật gấp!”
~~~~#&. . . . . . ~~~~~#&. . . . . . ~~~~~#&. . . . . . ~~~~~#&. . . . . . ~~~~~
Trong thang máy, Tô Nhiên liền không thể chờ đợi ôm bà xã nhỏ lại hôn, miệng vừa hôn, tay còn không thành thật. Tô Y nắm chặt tay của anh từ trong nụ hôn thở hào hển nói: “Một lát có người tiến vào ——”
“Mặc kệ nó, để cho bọn họ nhìn thôi.” Tô Nhiên chặn miệng Tô Y lại, vừa mút vừa cắn làm cho cô phải ngoan ngoãn bó tay đầu hàng.
Lúc tới lầu 7, có một đôi vợ chồng già tiến vào. Tô Y xấu hổ đập vào lồng ngực Tô Nhiên muốn anh nhanh chóng tránh ra, nhưng mà anh gắt gao ôm chặt làm cho cô không thể động đậy chút nào.
Mặt Tô Y bị Tô Nhiên hôn đến thiếu dưỡng khí mà đỏ ửng, cộng thêm lúc này còn có hai vợ chồng già xem trực tiếp tại hiện trường thì càng làm cho khuôn mặt cô đỏ lên. Thật vất vả mới đến lầu 12, cửa thang may vừa mở ra, Tô Y liền giống như con khỉ che lấy cái mông mà xông ra ngoài ————
“Ha ha, lão già, trước kia chúng ta cũng như vậy.” Lão bà nhìn đôi vợ chồng son một trước một sau đi ra ngoài, cười nói.
Lão ông kéo tay bạn già, cười đến khuôn mặt đầy nếp nhăn. “Đúng vậy, thoáng một cái chúng ta đã già hết rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh ——”
Tô Nhiên đi ra thang máy nghe đối thoại của hai vợ chồng già, tưởng tượng ra vài chục năm sau của anh và Y Y, nghĩ đến hai người đầu đầy tóc bạc nhớ lại chuyện hồi trẻ liền muốn cười.
Đến lúc đó, coi như già rồi, anh vẫn muốn khi dễ bà xã ngốc của anh ——
Sau khi Tô Y về đến nhà liền nhìn thấy điện thoại di động cha cô để quên ở nhà cô trước đó, thật vui vẻ cầm lên bỏ vào trên khay trà. Sau đó lại trở về phòng bắt đầu thay quần áo chuẩn bị đi tắm, bị bắt ở trong cái kho hàng bỏ hoang đó thật sự là quá dơ bẩn.
Tô Y vừa cởi quần áo ra thì Tô Nhiên liền đẩy cửa vào!
“A! Đi ra ngoài đi ra ngoài!” Tô Y gấp gáp liền tiện tay cầm lên đồ vật gì đó che trước ngực mình. Che xong mới phát hiện cô cầm chính là cái ——
Vỉ đập ruồi!
-_-|||. . . . . .
“Ha ha, ngu ngốc, cũng không phải là chưa từng xem qua, che cái gì mà che. Đừng mặc, một lát chúng ta cùng nhau tắm.”
“Em không muốn tắm cùng anh! Lần trước anh liền nhân cơ hội ——”
“Nhân cơ hội làm gì?”
“Khi dễ em ——”
“Đây là em đang yêu cầu anh sao? Được rồi, anh sẽ thành toàn cho em!”
“Á???”