Nhà Có “Sói” Đói

Chương 11: Chương 11: Kẻ thứ ba tiến vào nhà




★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Không có chuyện gì ★☆※☆★

Tô Y: Tiểu Nhược, mình tiêu chảy rồi. . . . .

Tiểu Nhược: Không có chuyện gì, nhà của mình có thuốc trị tiêu chảy!

Tô Y: Tiểu Nhược, mình phát sốt rồi. . . . . .

Tiểu Nhược: Không có chuyện gì, nhà của mình có thuốc hạ sốt!

Tô Y: Tiểu Nhược, mình thất tình. . . . . .

Tiểu Nhược: Không có chuyện gì, nhà của mình có đàn ông!

Tô Y: (⊙_⊙? ) Cái gì? Cậu nói người đàn ông kia là ba cậu? Sao cậu lại bất hiếu như vậy!

Tiểu Nhược: Đầu óc cậu bị gì nha! Đưa ba mình cho cậu mẹ mình sao có thể đồng ý! Là lãp Lưu méo miệng tiệm thuốc nhà mình ——

Tô Y: ⊙﹏⊙ Cô thà rằng cả đời thất tình. . . . . .

★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★

Tô Y phát hiện mấy ngày nay anh trai đổi tính, cũng có thể nói là biến thái. Anh ấy thế nhưng tâm huyết dâng trào đòi nấu cơm, làm cho người giúp việc Tô Y từ trước đến nay phải nhẫn nhục chịu đựng nấu cơm rất là không hiểu cũng rất là lo lắng. Bởi vì không nấu cơm thì tiền tiêu vặt của cô cũng thiếu đi một khoảng——

Vì vậy Tô Y nện bước nhỏ đi đến bên cạnh Tô Nhiên đang xàu rau cung kính hỏi: “Hoàng thượng, vì sao ngài đột nhiên muốn đích thân xuống bếp?” Tô Nhiên liếc cô một cái, cầm lấy đĩa bắt đầu xúc đồ ăn ra. “Bởi vì em làm không thể ăn, cút sang một bên! Đừng ở trong này ảnh hưởng đến anh!”

“Em làm đồ ăn không thể ăn? Vậy anh còn ăn nhiều năm như vậy? Bệnh thần kinh!! Lão xử nam thời kỳ mãn kinh!” Tô Y nhỏ giọng thầm phẫn nộ trở lại bên cạnh bàn ăn. Ách, bữa cơm tối cực kỳ phong phú, có sườn xào chua ngọt cô yêu thích, còn có chân gà coca, còn có thịt nướng. Gào rống! Tô Y cầm lấy đũa vừa mới chuẩn bị lén ăn một cục thịt, lúc này chuông cửa lại vang lên. Tô Y có tật giật mình sợ tới mức đôi đũa kẹp thịt run lên, cục thịt liền hoa hoa lệ lệ rơi xuống đất.

Đã hơn 7 giờ tối rồi, ai vậy? Tô Y bất mãn đứng lên muốn đi mở cửa. Cô rất có ý thức tự giác, việc mở cửa là công việc đầu tiên trong hạng mục việc nhà của cô. Nhưng Tô Y còn chưa đi được hai bước, Tô Nhiên liền mở cửa ra. Người tới không phải là ai khác, chính là bạn nối khố của anh, Lục Hàn Tịch.

Tô Y dụi mắt một cái, xác định không có xuất hiện ảo giác. Hai ngày gần đây Tô Nhiên biểu hiện rất không bình thường, xem ra thật sự là vì anh không tìm thấy đối tượng nên buồn bực biến thái rồi!! Đối với cái này, cô rất tin tưởng không nghi ngờ! = =! Vì vậy cô nhanh chóng ngồi xổm người xuống, lại nhanh chóng tìm được cục thịt nướng rơi trên mặt đất, sau đó —— lén lút bỏ vào trong chén cơm của Tô Nhiên!

“Nhiên Nhiên! Nói cho cậu biết một tin tốt, tôi lại vừa đào hôn trốn đi, muốn ở nhờ nhà cậu vài ngày. Cậu cùng Y Y không cần quá vui mừng ~~” Lục Hàn Tịch cực kỳ đắc ý, nói xong liền đổi giày đi vào nhà bạn tốt, nhìn thấy Tô Y đang ngồi trên bàn ăn cơm tối, nhất thời mắt lóe ra tia sáng xanh, xoa xoa hai móng liền nhanh chóng chạy về phía đồ ăn.

Tô Nhiên đóng cửa lại, chán ghét nói với Lục Hàn Tịch: “Rửa tay đi!”

Lục Hàn Tịch nhìn chằm chằm chân gà coca không chuyển mắt. “Không bẩn.”

“Đi rửa” Tô Nhiên đi tới đá một cước vào bắp chân của Lục Hàn Tịch.

“Đồ khiết phích, cái gì cũng thích sạch sẽ!” Lục Hàn Tịch không tình nguyện đi rửa tay xong trở về, đặt mông ngồi xuống, sau đó dường như bị động kinh vung vẩy hai tay còn dính nước hắng giọng hét lên với Tô Y còn đang vùi đầu ăn cơm: “Em gái Y Y! Em cúi đầu thấp thế làm gì? Em không cần xấu hổ khi nhìn anh, anh trai em yêu thích say đắm nhất, miểu sát ngàn vạn thiếu nữ, thiếu phụ, cực phẩm tuyệt thế phong lưu tới rồi ~~”

Tô Y kềm chế xúc động điên cuồng muốn nôn, chậm rãi ngẩng đầu lên, một bên gặm sườn, một bên ngoài cười nhưng trong không cười với Lục Hàn Tịch.

Tô Nhiên ném chén cơm của bản thân cho Lục Hàn Tịch, tự xúc thêm một chén khác cho mình. Lục Hàn Tịch cảm động, khóe mắt chứa nước mắt, quơ lấy đôi đũa liền lùa cơm vào miệng, vừa ăn vừa đặc biệt hưởng thụ nói với Tô Y: “Y Y, thịt nướng em làm thật là ngon! Hắc hắc!”

-_- ||| Tô Y không dám nói với Lục Hàn Tịch cục thịt kia đã bị rơi xuống đất, sợ anh phun thức ăn ra sàn nhà. Vì thế cô vui sướng khi người gặp họa cười hì hì hỏi: “Anh Hàn Tịch, lần này lại là cô gái nhà ai gặp họa?”

Lục Hàn Tịch kẹp lên một cái cánh gà, một bên như sói gặm cắn, một bên mồm miệng không rõ trà lời: “Cái gì gọi là gặp họa? Chú ý dùng từ! Bà già nói cái gì là thiên kim nhà cục trưởng, hẹn tốt tối hôm nay gặp mặt, anh không đồng ý, bà già nổi cơn trong lúc tức giận dùng chày cán bột đánh anh. Anh là đàn ông tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Hắc hắc!”

Tô Nhiên cười nhạo nói: “Còn chài cán bột? Là gậy đánh chó đi?”

Lục Hàn Tịch đập đầu vào bàn. “Thật không nể tình!”

“Anh yêu thích ngự tỷ còn để ý mặt mũi?” Tô Y đối với chuyện này rất là khinh thường.

Lục Hàn Tịch ngẩng mạnh đầu, cắn môi biện giải. “Không cần nói như vậy, anh vẫn rất yêu thích tiểu loli mà!”

Tô Nhiên cười, “Đúng vậy! Là một cô gái còn sống cậu liền thích!”

“Nghe một chút, nghe một chút! Đây là lời của người nói hay sao? Tôi không tranh cãi với cậu, tôi muốn ăn cơm.”

Tô Nhiên nghe âm thanh “đinh đinh đang đang” của đũa chạm vào chén của Lục Hàn Tịch, quả thật chính là giống như quỷ đói đầu thai, vì thế đứng dậy rót cho anh một chén nước đặt xuống trước mặt anh. “Cậu ăn chậm một chút, không ai giành với cậu, thật giống như mấy đời chưa được ăn cơm.”

Lục Hàn Tịch lang thôn hổ yết, xem ra thật sự là rất đói bụng, sau khi ăn xong dùng sức nuốt xuống một mồm to. Mặt anh giống như gan heo, bộ dáng đau khổ nói: “Hôm nay từ sáng đến giờ tôi tổng cộng làm ba cuộc phẫu thuật, cả một ngày chưa được ăn gì, cậu thử xem!”

“Bệnh viện nhân dân ngoại khoa không có người sao? Trình độ loại này của cậu mà một ngày làm ba cuộc phẫu thuật? Thật là xem mạng người như cỏ rác sao?”

“Tô Nhiên, cậu ít có xem thường tôi! Hiện tại tôi rất được lãnh đạo coi trọng, đều nói tôi là tài năng đáng được bồi dưỡng, tiền đồ vô lượng. Hà hà ~~” Lục Hàn Tịch nói xong quay đầu vứt cho Tô Y một ánh mắt phóng điện, “Em gái Y Y, em không cần si mê anh, anh chính là một truyền thuyết!”

Tô Y nôn khan một cái, rất không nể mặt nói: “Yên tâm, mắt em bị mù cũng không thể nào coi trọng anh.” Một củ cải lớn hoa tâm, nhìn thấy mặt liền nhanh muốn nôn, cói không chừng còn bị bệnh hoa liễu. Mẹ anh như thế nào không đánh chết anh.”

Lục Hàn Tịch bị hai anh em ức hiếp, giận “hừ” một tiếng, tiếp tục nhét cơm, nhìn giống như dân chạy nạn. Tô Nhiên đồng tình hỏi: “Vậy về sau cậu định như thế nào?”

“Kéo dài! Theo chân bọn họ đánh trận lâu dài!” Lục Hàn Tịch ngẩng mạnh đầu, tay phải nắm chặt, trên mặt viết bốn chữ “kiên định bất khuất”. Khí phách giống như muốn đến tiền tuyến anh dũng hy sinh. Trận đánh lâu dài này tương đối giang khổ, hai người phối hợp một chút. Ban ngày tôi đi làm, đảm bảo sau 10 giờ đêm mới trở về, sẽ không quấy rầy thế giới hai người của các người. Hắc hắc!”

“Thế giới hai người?” Một ngụm cơm trong miệng Tô Y còn chưa kịp nuốt vào liền bị sặc, khụ khụ mấy tiếng thông cổ họng, sau đó vỗ ngực nói: “Không có việc gì, anh cứ việc nhiệt tình ở lại đây đi, mỗi ngày em nhìn anh trai đã sớm nhìn chán rồi. Nhiều người sống cùng còn có ý tứ hơn.”

“Anh tốt như vậy em thế nhưng lại nói nhìn chán? Anh cũng chưa nói anh nhìn chán em đâu!”

“Nhìn chán rồi thì đừng nhìn nữa, ai cho anh nhìn!”

······

Chờ lúc Lục Hàn Tịch nhét đầy số lượng đồ ăn ba bữa chưa được ăn vào bụng, đã đi hết nổi. Tô Nhiên đẩy đẩy cánh tay của anh, theo thói quen ra lệnh: “Rửa bát đi!”

“Không nhúc nhích nổi!” Lục Hàn Tịch chỉ chỉ cái bụng tròn vo như người phụ nữ mang thai của mình. Nghĩ Tô Nhiên thật đúng là che chở bà xã, bản thân ở nhà muốn khi dễ thế nào thì khi dễ, người khác tới nhà ngay cả rửa cái chén cũng đau lòng. Trọng sắc khinh bạn a trọng sắc khinh bạn! Nhưng mà, Lục Hàn Tịch nhìn Tô Y vừa đi tới thu dọn chén đũa, nhịn không được ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thở dài từ nội tâm, cảm khái nói: “Trong nhà có phụ nữ chăm lo việc gia đình thật là tốt.”

Đang rửa chén, Tô Y xoay người lại hỏi Lục Hàn Tịch, “Vậy ba mẹ anh tìm bà xã cho anh anh còn không muốn? Có phải anh sợ có bà xã rồi liền không thể ra ngoài lêu lỏng?”

Lục Hàn Tịch vứt cho Tô Y một ánh mắt sáng tỏ. “Anh cũng không nghĩ sớm như vậy đã bị phán có bà xã, ở tù.” Sau đó vỗ vỗ bả vai Tô Nhiên, nói lời thấm thía: “Anh em, cậu không biết đâu, thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, ánh mặt trời bên ngoài rất xán lạn, người đẹp mềm mại như nước, trai đẹp mạnh mẽ như núi, bên ngoài ——”

Lục Hàn Tịch còn chưa nói xong đã bị Tô Nhiên ngắt lời, “Thế giới bên ngoài tốt như vậy, vì sao đêm nay cậu không ở ngoài qua đêm?”

“Hắc hắc ~~ Bên ngoài tốt thì tốt, nhưng thân thể quan trọng hơn!”

Tô Nhiên thu hồi vẻ mặt hài hước, nghiêm túc nhìn người bạn tốt cùng nhau lớn lên này, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, “Cậu nói, cậu đường đường là một thiếu niên tài tuấn con nhà dòng dõi thư hương, người theo đuổi cậu nhiều như vậy, cậu không coi trọng người nào sao? Để đến bộ dạng đa sầu đa cảm ở đây giả bộ đáng thương.”

Lục Hàn Tịch nhún vai bấc đắc dĩ. “Tôi cũng không biết tại sao, có lẽ duyên phận còn chưa tới. Nói như thế nào đây? Tôi đang đợi một người.”

“Đợi ai?”

“Không biết.”

“Nói cũng như chưa nói.” Nhìn thấy Tô Y rửa chén xong đi đến phòng vệ sinh, Tô Nhiên đột nhiên thấp giọng tiến đến bên cạnh Lục Hàn Tịch. “Cậu nói, đột nhiên tôi nói cho em ấy biết, có thể làm cô ấy sợ hay không?”

“Đương nhiên có thể! Tình huống đặc biệt nhà cậu, em ấy lại không có chuẩn bị tâm lý. Giống như bệnh nhân đột nhiên biết được bản thân bị bệnh nan y, đều sẽ chịu không nổi!”

“Cậu thật thúi lắm!” Tô Nhiên mạnh mẽ thụi một quyền vào ngực Lục Hàn Tịch. Thế nhưng dám nói chuyện thổ lộ của anh thành bệnh nhân bị bệnh nan y?

“Hắc hắc ~~ Chỉ là một ví dụ đơn thuần mà thôi! Vậy cậu cảm thấy….” Lục Hàn Tịch nói tới đây đột nhiên đè thấp giọng nói, “Nếu em ấy biết cậu không phải là anh trai ruột của em ấy, em ấy sẽ thích cậu sao?”

Tô Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Em ấy dám không thích tôi! Em ấy có lý do gì không thích tôi! Dù cho em ấy không thích tôi, tôi cũng sẽ làm cho em ấy thích tôi! Dù sao đời này của em ấy chỉ có thể yêu thích tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.