Trong long của Linh Lung than nhẹ.Tiểu hoàng đế này thật đúng người thích tìm phiền toái.
“Ta đi theo ngươi là được.” Xem ra muốn cùng hắn phân rõ giới tuyến là không thể .
Khi Tiểu Thuận Tử và Linh Lung đi vào cửa cung, vẫn là chậm từng bước cho nên chỉ biết được có Cao Cần và Cổ Lục đi theo Nạp Lam.Tuy rằng
thoáng an tâm nhưng hai người vẫn đi theo ra cung, hy vọng có thể mau
chóng đuổi theo bọn họ.
“Hoàng thượng của ta, ngài trăm ngàn lần không thể xảy ra việc gì
nha.” Tiểu Thuận Tử vỗ hai tay, không ngừng hướng về phía trời cầu
nguyện.
Linh Lung đưa mắt nhìn đám đông ở đường lớn trong kinh thành,theo
kinh nghiệm của nàng, muốn tìm một người quả thực như là mò kim đáy
biển.
“Thuận công công, ta xem ra chúng ta tách ra tìm mới mau, ngươi tìm
phía trái, ta đi tìm bên phải, nửa canh giờ sau gặp lại ở chỗ này.”.
Tiểu Thuận Tử không có ý kiến khác,“Được, ta đi bên này .”.
Tiểu Thuận Tử và nàng chia nhau tìm người, đối với địa hình mỗi ngã
đường Linh Lung hiểu như lòng bàn tay,thân ảnh nhỏnhắn không hề khó khăn xuyên qua đám người, bỗng dưng, nàng thấy ba người trong trà lâu đi ra, đúng là người nàng tìm nửa ngày.
“Hoàng…… Công tử, người ở trong này làm cái gì? Mau trở về cùng ta!”.
Nạp Lam thấy Linh Lung, sắc mặt đầu tiên là lộ ra một tia vui mừng
sung sướng,sau đó khuôn mặt tuấn tú lại trầm xuống.“Bổn công tử còn chưa đi dạo đủ, khi nào muốn trở về thì sẽ trở về, không cần nàng tới nhiều
chuyện.”.
“Công tử đừng tính trẻ con nữa, mau cùng ta đi!” Vẻ mặt của Linh Lung khó khăn còn cảm thấy đau đầu, giống như hắn là một đứa nhỏ cố tình gây sự , mà hắn giận gia nhất là nói hắn là đứa nhỏ chưa trưởng thành.
“Trẫm nói không quay về chính là không quay về! Cao Cần, Cổ Lục,
chúng ta đi đến nơi khác đi.” Cũng không muốn ngẩm lại nàng và hắn cùng
tuổi, nàng cư nhiên đối đãi hắn như đứa bé, thỉnh thoảng nói giáo huấn.
Mặt của Cao Cần và Cổ Lục suy sụp, liếc mắt sang Linh Lung xin giúp đỡ, ai cũng không dám kháng chỉ nên đi theo.
“Hoàng……” Bàn tay nhỏ bé của Linh Lung rũ xuống. Vừa rồi có trong
nháy mắt nàng thật muốn điểm huyệt ngủ của hắn, trực tiếp đem về cùng,
đỡ phải cùng hắn lý luận này nọ.
Không muốn xảy ra việc gì, nàng đơn giản lén đi theo phía sau âm thầm bảo vệ vậy nàng mới yên tâm.
Tuy rằng ở mặt ngoài làm bộ như không thèm để ý,Nạp Lam vẫn là nhịn
không được lén dò xét, xác định Linh Lung đi theo phía sau, liền cố ý
đi chậm cước bộ, tránh cho đi lâc, lại không lưu ý bọn họ đã dần dần rời xa khu náo nhiệt.
Linh Lung đang muốn tiến lên khuyên Nạp Lam hồi cung lần nữa, đột
nhiên cảm thấy lông tơ phía sau dựng thẳng lên, trong lòng nhất thời
rùng mình,dường như cảm giác được có người theo giỏi bọn họ.
Nàng không có quay đầu, bởi vì muốn xác định mục tiêu của đối phương .
Chẳng lẽ những người này là vì Hoàng Thượng mà đến? Linh Lung không
dám khinh thường, cố ý đem khoảng cách kéo lớn.Vô luận mục tiêu của đối
phương là ai, nàng đều trước hết phải bảo đảm an toàn của hoàng đế.
Xem ra người theo dõi không chỉ có một, hơn nữa thân thủ không dưới
nàng. Linh Lung một tay đè lại đoản đao cắm ở thắt lưng, trong lòng suy
nghĩ.
Cho đến thân ảnh đám người Nạp Lam biến mất ở chổ rẽ,Linh Lung rút đao ra, bất ngờ xoay người cùng đối diện với đối phương.
Hóa trang thành người bán hang rong, lão bá dùng đòn gánh,cùng với
vài tên ngụy trang người qua đường đã có hành động,“Roẹt!” Rút binh khí
cất dấu ra, bay về phía Linh Lung.
Linh Lung xác định mục tiêu của đối phương là chính mình, đã không có buồn phiền, liền buông tay đánh cược một lần.
“Là ai phái các ngươi đến?”.
Một gã đồng lõa đối phương giơ kiếm đâm thẳng nói:“Đến hỏi Diêm La vương đi!”.