Nha Đầu Đến Đây Với Trẫm

Chương 46: Chương 46: chương 46




Tam Vương Gia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,“Thích khách? Ở nơi nào?”.

“Ngay tại tiền viện.” Thị vệ chỉ về hướng đó nói.

Tam Vương Gia trừng lớn mắt, tức giận hừ hừ nói:“Là ai có lá gan lớn như vậy? Ngay cả vương phủ của bổn vương mà cũng dám xông vào! Bổn vương cũng muốn xem là nhân vật nào.”.

Linh Lung nằm ở trên mái hiên không khỏi bóp cổ tay, đành phải đi theo bọn họ vào tiền viện, chỉ thấy một đám người giương nanh múa vuốt trông coi con mồi, mà con mồi bị vây ở chính giữa, sợ tới mức run rẩy.

Linh Lung chỉ cảm thấy thân hình đối phương có điểm nhìn quen mắt, không khỏi nhích tới gần một chút, mà đối phương vừa lúc nâng khuôn mặt bị nước mắt che kín lên.Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nàng thiếu chút nữa kêu lên.

Trầm Hương?!

Tại sao nàng ở đây nha?

Nàng làm sao xuất hiện ở trong này?

“Vương gia, nàng chính là thích khách thuộc hạ vừa mới bắt đến.” Thị vệ thống lĩnh nói.

Ánh mắt của Tam Vương gia vô cùng tàn ác,“Là ai phái ngươi tới ?”.

“Ta không phải thích khách, ta không phải…… Tam Vương gia tha mạng…… Ta không phải……” Trầm Hương khóc đến thở không ra hơi, hiển nhiên là rất kinh sợ.

Thị vệ thống lĩnh quát:“Vương gia đang hỏi, còn không mau thành thật trả lời!”.

Trầm Hương phút chốc oa oa khóc lớn,“Tam Vương gia tha mạng…… Ta thật sự không phải…… Cô nương, ngươi ở nơi nào? Mau cứu cứu nô tỳ…… Nô tỳ sợ……”.

Làm sao bây giờ?Trong lòng của Linh Lung giãy dụa có nên hiện thân hay không.

Tam Vương gia đưa dụng cụ đến trước mặt,“Không phải sợ! Chỉ cần ngươi thành thật thú nhận đến, bổn vương có thể thả ngươi.”.

“Ta không thể nói, không thể nói……” Trầm Hương lắc đầu, mê muội kêu lên.

Mặc dù sợ tới mức chết khiếp,Trầm Hương vẫn không nói ra tên của nàng,Linh Lung không cách nào làm chuyện trái lương tâm.Nếu vì báo thù mà khoanh tay đứng nhìn, cho dù kẻ thù bị định tội, trong lòng cũng sẽ lưu lại tiếc nuối.

Thị vệ thống lĩnh đứng một bên xen mồm nói:“Vương gia, đem nàng giao cho thuộc hạ nghiêm hình tra tấn, không sợ nàng không nhận tội.”.

“Không cần, không cần……” Cả người Trầm Hương run run khóc kêu.

“Dừng tay!” Linh Lung cắn răng, đề khí thả người xuống.“Nàng là vô tội , thả nàng đi!”.

Trầm Hương hoảng sợ ôm lấy nàng,“Cô nương, nô tỳ không muốn chết……”.

“Trầm Hương, ngươi ra cung như thế nào?”.

Trầm Hương khóc thút thít ế nói:“Nô tỳ thấy thần sắc cô nương khác thường, thật sự lo lắng, cho nên, cho nên lén đi theo, ai biết được đến đây người này tưởng ta là thích khách nên bắt ……”.

Tam Vương gia hỏi:“Bổn vương dường như gặp ngươi ở nơi nào?”.

“Đúng vậy, ta và Vương gia từng gặp qua ở trong cung một lần.” Linh Lung lạnh lùng nói.

Tam Vương gia “A” một tiếng.“Bổn vương nhớ rồi, ngươi chính là Công Tôn Linh Lung, hoàng thái hậu chọn ngươi làm hoàng hậu. Công Tôn cô nương mặc y phục dạ hành, nửa đêm ẩn vào vương phủ bổn vương, không biết ý muốn gì?”.

Ánh mắt của Linh Lung trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn,“Muốn tìm Tam Vương gia đòi lại công đạo.”.

“Cái gì công đạo?”.

“Tam Vương gia còn muốn giả sao?”.

“Làm càn! Không thể vô lễ với Vương gia!” Thị vệ thống lĩnh hét lớn.

“Không sao,để cho nàng nói tiếp.” Tam Vương gia giơ tay lên phất một cái, dáng vẻ khoan dung,“Bổn vương xạo cái gì , ngươi cũng đừng quanh co lòng vòng .”.

Linh Lung oán hận nói:“Không cần giả bộ quan tâm!Ba ngày trước là ngươi phái người đuổi giết mẹ ta và Tần bá bá, muốn diệt cỏ tận gốc,đáng tiếc mẹ ta không chết, khiến ngươi thất vọng rồi.”.

Tam Vương gia ngẩn ra,“Ngươi đang nói cái gì, bổn vương nghe một chữ cũng không hiểu, ai muốn đuổi giết mẹ ngươi? Bổn vương lại không biết mẹ ngươi, vì sao muốn giết nàng?Hai còn có,“Diệt cỏ tận gốc” Bốn chữ này rất nghiêm trọng , bổn vương lại càng không hiểu được .”.

“Ngươi còn dám phủ nhận? Năm năm trước cha ta chết ở trên tay ngươi, ngươi sợ hắn tiết lộ bí mật cho chúng ta, nên luôn luôn muốn tìm chúng ta, chính là muốn giết người diệt khẩu, may mắn ông trời phù hộ, mới để cho mẹ con chúng ta có thể bình an sống đến nay. Lần này, ta muốn thay thế cha ta tố giác âm mưu của ngươi.”.

Tam Vương Gia chau mày lại,“Bổn vương giết cha ngươi? Cha ngươi tên gì?”.

Linh Lung tức giận huy động quả đấm nhỏ,“Đừng nói là ngươi đã quên người tên Công Tôn Uý nhé!.”.

“Công Tôn Uý?!” Tam Vương Gia mừng rỡ kêu to,“Thì ra ngươi là nữ nhi của Công Tôn Uý, bổn vương sớm nên nhìn ra, ánh mắt hai người đều có khí khái anh hùng. Tốt lắm, các ngươi có thể lui ra, mọi người đều là người một nhà, không cần khiến cho khẩn trương như vậy.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.