“Các ngươi nghe nói cái gì?”
“Ngươi nói chuyện thiếu gia thích Hỉ Phúc, muốn thú nó làm vợ?”
”Đúng vậy! Chính là chuyện này”
“Đã nghe nói lâu rồi! Hỉ Phúc kia vừa ngu, lại ngốc, bộ dạng cũng chả có gì xuất sắc, không ngờ lại làm cho thiếu gia yêu thích, thật sự là người đẹp không bằng mệnh tốt …..”
“Hừ! Không phải là dùng thủ đoạn gì dụ dỗ hấp dẫn thiếu gia chứ, nếu không dựa vào thiếu gia tướng mạo nhân phẩm như vậy, thế nào lại với nó được ……”
“Nói đừng cười! Hỉ Phúc kia bộ dạng ngốc vậy, còn có thể có thủ đoạn gì dụ dỗ ….”
“Này khó nói lắm! Cái gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt nhưng không biết lòng), không thể ngờ bình thường nó giả ngu hù chúng ta, lại là đứa con gái lén lút dâm đãng, sử dụng thủ đoạn hạ lưu gì đó, nếu không thiếu gia làm sao có thể bị nó hấp dẫn ……”
Màn đêm dần dần xuống, trong phòng bếp Văn phủ, vài nha hoàn làm việc bên cạnh tranh nhau tán gẫu lưu truyền tin tức nóng hổi hỏi được ở nô bộc vài ngày gần đây, trong lúc thảo luận sôi nổi, có kẻ thì hâm mộ, có kẻ thì ghen tị, nhưng phần nhiều là khiêu khích châm chọc chua cay.
Đứng ở ngoài phòng bếp, tin đồn mọi người nói mát cùng sắc mặt cười nhạo lọt hoàn toàn vào trong mắt Hỉ Phúc, nàng cúi mặt xuống không nói gì, trong lòng có chút khổ sở……
Nàng không có dẫn dụ thiếu gia, cũng không hiểu mấy ngày trước thiếu gia sao phải nói như vậy, nhưng là mấy ngày qua, mọi người đều mắng nàng, nói nàng quạ đen mà giả bộ làm khổng tước, chim sẻ mà cũng muốn làm phượng hoàng.
Rõ ràng…… Rõ ràng nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ như vậy, nàng chỉ cần có thể hầu hạ thiếu gia, vĩnh viễn nghe lời thiếu gia nói, vậy là đủ vui vẻ, đủ vui vẻ rồi ……
Hốc mắt đỏ lên, Hỉ Phúc lén lui từng bước.
Nàng nghĩ, nàng vẫn nên đợi lát nữa lại đến thì tốt hơn ……
“Hỉ Phúc, con đứng đó làm gì?”
Bỗng dưng, đại nương phòng bếp từ phía sau lớn tiếng nói vang dội, làm cho Hỉ Phúc vốn muốn lặng lẽ rời đi tránh cũng không thể, cũng làm cho đám nha hoàn trong phòng bếp lắm chuyện, nói chán chê kia trong nháy mắt im bặt, ánh mắt ngạc nhiên sợ sệt không hẹn mà cùng nhìn về phía “nhân vật chính”.
“Con …… Con tới lấy một ít đồ ăn cho thiếu gia nhắm rượu…….” Thấp giọng lúng túng, nhớ lại câu nói cười nhạo khiêu khích châm chọc mới vừa rồi, Hỉ Phúc cúi đầu không dám đối diện cùng người, sợ hãi thấy trong mắt người khác sự khinh miệt cùng chỉ trích.
”Thiếu gia muốn món ăn nhắm rượu, nha đầu con sao không nói sớm, còn đứng ngốc ở đây làm gì?”. Không biết ở sau lưng mọi người nhàn rỗi buôn chuyện không tốt làm cho Hỉ Phúc nghe hết, đại nương một bên đẩy nàng vào phòng bếp, một bên cầm lên xoong chảo rất nhanh bắt đầu xào thức ăn, trên tay bận rộn, miệng cũng không rảnh rỗi cười nói: “Con trước ngồi chờ bên cạnh, ta lập tức nấu thêm ít dưa cải thiếu gia thích cái, để cho hắn nhắm rượu”.
Nghe vậy, Hỉ Phúc nhẹ nhàng lên tiếng, lập tức ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ, không hề nói một câu.
Mà đám nha hoàn ở sau lưng còn lại là lo lắng đề phòng liếc mắt dò xét lẫn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu suy nghĩ giống nhau…..
Hỏng bét! Nàng tới khi nào? Đứng ở đó đã bao lâu?
Hỉ Phúc ngốc thì có ngốc, nhưng tóm lại là cô nương thiếu gia chính miệng nói thích, tuy rằng phu nhân phản đối mãnh liệt, nhưng nếu thiếu gia kiên trì vài năm, không thể nói trước về sau có thực sự bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng, lên làm thiếu phu nhân Văn gia, thành chủ tử của bọn họ không, như vậy mới vừa rồi một phen nói khó nghe chắc một chữ nàng không nghe lọt hết đi, sau này chỉ sợ không chừng nghĩ cách tìm bọn họ trả thù, đến lúc đó còn có thể qua ngày lành sao?
Nghĩ đến cái khả năng như vậy, bọn nha hoàn lại cảm thấy lo sợ bất an, vì thế có kẻ quyết định trước chạy cho nhanh —
“A ….. Đại nương, ta đây xong việc rồi, đêm cũng muộn, nếu không có việc gì, ta đây đi về nghỉ ngơi trước”. Dứt lời, cũng không chờ trả lời, lòng bàn chân trực tiếp di dời, nhanh chóng chạy trốn.
Mắt thấy có người dẫn đầu chuồn đi, những người khác cũng đều đi theo bước chân người đi trước, một đám tìm lý do tránh người, vì thế trong chớp mắt, phòng bếp to như vậy liền còn sót lại hai người Hỉ Phúc cùng đại nương đang vội vàng xào thức ăn nhắm rượu.
“Mấy nha đầu kia làm sao vậy? Đứa này chạy trốn so với đứa kia còn nhanh hơn …..”. Lắc đầu nhắc đi nhắc lại, đại nương phòng bếp cười rộn xào dưa cải nhắm rượu, khi để vào gọn gàng trở lại cái khay đang muốn đưa cho Hỉ Phúc, đã thấy nàng cúi đầu đứng ngốc, lập tức không khỏi lấy làm lạ kêu lên: “Hỉ Phúc, con nha đầu này làm sao vậy?”
Nghe tiếng, Hỉ Phúc lắc lắc đầu, cố gắng ổn định tinh thần, khi vội vàng muốn tiếp nhận thức ăn nhắm rượu nóng hổi, mắt ngước lên lại ngay tức thì lọt vào trong tầm mắt của đại nương phòng bếp, giọng lớn ân cần cùng lúc vang lên —
“Hỉ Phúc, ánh mắt của con sao lại đỏ như vậy?”. Ngạc nhiên thấy hốc mắt nàng đỏ còn ẩn chứa nước mắt, từ trước giờ đại nương phòng bếp xem nàng như con gái lại đau lòng, lại thương tiếc, lập tức tức giận hỏi: “Là ai bắt nạt con? Nói với đại nương, đại nương thay con trút giận đi”.
Đứa nhỏ này tính tình khờ ngốc lại suy nghĩ thẳng, mặc dù đi theo thiếu gia coi như là có che chở, nhưng chỉ có một mình mà nói, vẫn là không tránh được bị bọn hạ nhân quỷ quái suy nghĩ không tốt ác ý gây hấn, từ nhỏ đến lớn, không biết là đã bị bao nhiêu buồn bực, nó lại không biết chống lại, thật sự khiến người ta vừa tức giận, lại không bỏ qua được.
Lại lắc lắc đầu, Hỉ Phúc đôi mắt đỏ cả buổi không nói lời nào, cuối cùng rốt cục nhẹ nhàng kể lể vì bản thân mình mà giải thích. ”Hỉ Phúc…… Hỉ Phúc không có dụ dỗ thiếu gia ……”
Thanh âm của nàng nghẹn ngào, tràn đầy oan ức chỉ có thể thổ lộ với đại nương phòng bếp xem như mẫu thân thứ hai.
“Là ai nói con dụ dỗ thiếu gia?”. Đại nương phòng bếp nghe vậy giận dữ, lập tức nhớ tới mới vừa rồi đám nha hoàn kia vẻ mặt hốt hoảng vội vàng rời đi, lại hổn hển mắng: “Có phải mấy nha đầu chết tiệt kia ở trước mặt con nói lung tung? Được! Xem ta ngày mại không xé cái miệng lắm chuyện của chúng mới là lạ….”
Từ lúc thiếu gia ở trước mặt mọi người tuyên bố thích Hỉ Phúc, mấy ngày qua, bọn hạ nhân thì thầm thêm mắm thêm muối không phải bà không biết, lời nói khó nghe gì cũng đều nghe qua, nhưng bà mỗi lần đều hung hăng đem kẻ bịa đặt lung tung kia mắng cho xối xả, sau vài lần, mấy nha đầu chết tiệt kia liền không dám ở trước mặt bà chua chát nói tiếng nào, không ngờ hôm nay lại lén nói lung tung, còn để cho Hỉ Phúc nghe thấy, chọc đến nó khờ ngốc hồn nhiên khổ sở như thế, thật sự là tức mình đi được.
“Đại nương, con thực sự không có dụ dỗ thiếu gia….” Coi như không có nhìn thấy tâm trạng tức giận của đại nương phòng bếp, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ lại nhấn mạnh, chỉ sợ đại nương cũng hiểu lầm nàng.
“Con đương nhiên không có dụ dỗ thiếu gia!” Mắt thấy nàng đáy mắt cuồn cuộn nước mắt oan ức, còn cố nén xuống không xong, đại nương vội vàng áp chế tức giận, hai tay đưa ra, đau lòng không thôi đem nàng kéo vào trong lòng vỗ lưng an ủi, miệng cười mắng: ”Nếu con nha đầu ngốc này hiểu được dụ dỗ người ta, heo đều đã bay lên trời rồi”
Dựa vào trong ngực mềm mại mà đồ sộ, cảm nhận như được mẫu thân mang đến ấm áp cùng quan tâm, Hỉ Phúc mặc dù không phải thực hiểu được nàng có thể hay không dụ dỗ người ta cùng heo có thể bay lên trời hay không, đến tột cùng vứt bỏ được khúc mắc, nhưng vẫn là không tự giác mà bật cười, mà trong khi cười, nước mắt giữ ở quanh hốc mắt đã lâu rốt cục cũng rơi xuống.
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Đừng khóc, đừng khóc!” Bàn tay ấm áp mà mang theo vết phồng dày thương yêu lau đi nước mắt trên má mềm mại, đại nương nhẹ nhàng mà đem mặt nàng đẩy ra một chút, sau khi cau mày chăm chú nhìn trong chốc lát, lúc này mới hơi có vẻ chần chờ mở miệng hỏi thăm: ”Hỉ Phúc, con cùng thiếu gia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Thiếu gia hắn thật vừa ý con sao, muốn lấy con làm vợ sao?”
Nhớ năm đó, khi bà đem Hỉ Phúc bé bỏng giao cho thiếu gia, cũng từng nghĩ tới hai người nếu có thể lâu ngày sinh tình, làm cho thiếu gia thu nàng làm thiếp, từ nay về sau hưởng thụ vinh hoa phú quý, nửa đời sau được bảo đảm, kia đó là vận may lớn của Hỉ Phúc.
Nhưng hôm nay, thiếu gia không chỉ là muốn thu Hỉ Phúc làm thiếp, mà là muốn cưới hỏi đàng hoàng cưới nàng vào cửa làm chính thất, này đã không còn là vận may lớn nữa, mà là rất lớn — lớn đến mức làm cho người ta ngược lại cảm thấy sợ hãi, dù sao Văn phủ người ta phú quý như vậy, có lẽ thu vài nha hoàn xinh xắn xuất thân hèn mọn làm hầu thiếp ấm giường là không có vấn đề, nhưng vị trí chính thất nhất định phải là thiên kim khuê tú môn đăng hộ đối mới có tư cách ngồi lên đi.
Vài ngày trước, thiếu gia vừa nói thích Hỉ Phúc, tính thú nàng làm vợ, phu nhân liền lập tức mặt thay đổi: Nếu thực để cho hắn thú vào cửa, phu nhân còn có thể để cho nha đầu ngốc Hỉ Phúc này có ngày lành sao?
Ai …… Có phúc nếu là quá lớn, rất lớn, ngược lại là tai họa a!
Nghĩ vậy, đại nương phòng bếp không khỏi âm thầm thở dài, trong lòng lại lo lắng.
“Con, con cũng không biết thiếu gia xảy ra chuyện gì……” Không biết đại nương u buồn trong lòng, Hỉ Phúc ngơ ngác nói.
Trước kia, thiếu gia mặc dù đối xử với nàng tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không có tỏ vẻ thích nàng, cho dù sau ngày ấy ở trước mặt mọi người nói vừa ý nàng, tới giờ, hắn cũng chưa từng nói gì khác, thái độ vẫn như thường ngày, thật giống như cái gì cũng chưa xảy ra.
Mà nàng cũng không nghĩ tới muốn hỏi, như trước ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình, tận tâm hết sức hầu hạ hắn, nếu không phải nô bộc ở bên trong này lời ra tiếng vào, nàng sẽ nghĩ ngày đó căn bản là nằm mơ, trên thực tế cái gì cũng đều không có xảy ra.
Vừa nghe câu trả lời của nàng, đại nương phòng bếp nhất thời há hốc mồm, không sao dự đoán được nàng là người trong cuộc, thế nhưng hỏi gì cũng không biết, hoàn toàn không rõ ràng tình huống lắm, thật sự là không nói được gì mà.
“Ai…… Ta nên nói như thế nào với con nha đầu ngốc này…..” Nghẹn họng nhìn trân trối cả buổi sau, rốt cục bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được thở dài.
Ai ……… Thật sự là nha đầu ngốc đến mức bà ngoại người ta! Nàng không rõ ràng lắm thiếu gia là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ sẽ không có hỏi sao? Dù sao cũng là chung thân đại sự của bản thân a!
Ngốc ngốc gãi đầu, Hỉ Phúc không thực hiểu được đại nương vì sao thở dài, nhưng nhìn thấy dưa cải nhắm rượu vốn đang nóng hổi đã dần dần biến lạnh, nhớ tới thiếu gia còn chờ mình, nàng giật mình nhảy dựng lên, sau khi nhanh chóng cầm khay thức ăn dưa cải, bỏ lại một câu, “Con phải chạy nhanh đi trở về”. Nói xong, liền vội vàng đi làm việc.
“Nha đầu kia thật sự là……” Nhìn theo thân hình nàng vội vã biến mất ở trong bóng đêm, đại nương phòng bếp nhịn không được thì thào tự nói lại lắc đầu.
Ai…. Nha đầu ngốc, hy vọng cái phúc của con đừng biến thành cái họa mới tốt đó!
***********
” Hoa gian nhất bầu rượu,
độc chước vô tướng thân.
Nâng chén yêu Minh Nguyệt,
đối ảnh thành ba người……”
Dịch thành:
“Có rượu không có bạn,
một mình chuốc dưới hoa.
Cất chén mời trăng sáng,
mình với bóng là ba……..”
(Bản dịch của Tương Như)
Bên trong ánh sáng mang theo vài tiếng ngâm nga từ cửa sổ mở truyền ra, theo gió đêm thổi mạnh đến sân lọt vào trong tai nha hoàn khờ ngốc.
Ba người? Trong phòng rõ ràng cũng chỉ có mình thiếu gia, ba người chỗ nào chứ?
Hỉ Phúc ngẩn người, trăm mối không thể giải được hai người khác này là từ đâu nhảy ra, lập tức bưng khay thức ăn thật cẩn thận bước vào trong phòng khách, nhìn chung quanh xem cả buổi, ngoài chủ tử nhà mình ra, căn bản không thấy ai khác.
“Ta nói Hỉ Phúc, em đang nhìn cái gì vậy?”. Nằm nghiêng ở ghế quý phi bên cạnh cửa sổ, Văn Thiếu Thu tay bưng một ly rượu ngon cười hỏi, quần áo lộn xộn lồng ngực duyên dáng hơi lộ ra da thịt, đôi mắt sâu thẳm nhảy nhót chút tia sáng yêu mỵ, giống như một mãnh thú xinh đẹp lại cực kỳ nguy hiểm, nói có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.
Dù Hỉ Phúc theo hắn đã lâu, liếc thấy tư thế cùng phong thái hắn như thế, cũng không tránh được mặt đỏ tim đập, chỉ cảm thấy một hơi nóng không lý do đâm sầm vào. “Em, Văn thiếu gia mới nói …. Nói cái gì ảnh, cái gì ba người, cho rằng bên trong còn có…… Còn có người khác……”
Không hiểu, nàng lắp bắp.
“Nào có người khác? Ta đang uống rượu ngâm thơ đó!” Lại uống một ngụm rượu ngon, tâm tình của hắn thật tốt mắt vui vẻ cười khẽ không ngừng, cũng nhìn thấy dưa cải nhắm rượu ở trên tay nàng sau, lười biếng ngoắc gọi người. “Hỉ Phúc, lại đây.”
Khẽ lên tiếng, Hỉ Phúc bưng dưa cải nhắm rượu vội vàng tiến lên, còn chưa đứng lại, hắn đã vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh —
“Ngồi đi này!”
Sớm thành thói quen khi hai người ở chung lén cùng ngồi cùng ăn, Hỉ Phúc cũng không thấy như vậy có gì không đúng, quả thực liền ngồi xuống bên người hắn, cũng nhẹ nhàng bưng dưa cải đưa tới trước mặt hắn đang nửa tựa nửa nằm. “Thiếu gia, em mang đồ ăn nhắm rượu đến đây, người có muốn ăn chút không?”
Nào biết, Văn Thiếu Thu tiếp nhận khay thức ăn lại đặt lên một bên chiếc kỷ trà (bàn con thấp), ngón tay dài tao nhã bỗng dưng cầm lấy cái cằm khéo léo của nàng, mắt vui vẻ cẩn thận nhìn kỹ hốc mắt đỏ chưa hết, giọng nói trầm ấm áp che giấu vài tia không vui —
“Mới vừa rồi khóc? Là ai có can đảm lớn như vậy, dám bắt nạt Hỉ Phúc ngốc của ta?”
Nghe giọng ân cần tra hỏi, Hỉ Phúc đầu tiên là sửng sốt, nhớ lại mới vừa rồi cảnh tượng mọi người ở sau lưng lời ra tiếng vào, nàng cuống quít lắc lắc đầu, rất sợ sau khi thành thật nói ra, hắn sẽ đi gây khó dễ với các nàng.
Nàng không muốn nói, Văn Thiếu Thu nhướng mày, cũng không hỏi nữa, thần thái (vẻ ngoài) uể oải cười nói: “Đến, giúp ta uống chén rượu a!”. Dứt lời, rót chén rượu cho nàng.
Dĩ vãng, Hỉ Phúc ngẫu nhiên sẽ cùng hắn ban đêm uống đại một ly, lập tức cũng không thấy khác thường, thực tự nhiên gật đầu tiếp nhận chén rượu uống nhẹ một ngụm, sau đó giống như con mèo thỏa mãn nhẹ nhàng nheo mắt lại.
“Uống ngon không?” Uể oải cười hỏi.
“Uống ngon!”. Liên tục gật đầu, Hỉ Phúc tham ăn lại uống một ngụm, cười đến cảm thấy mỹ mãn.
Hì hì, rượu này ngọt ngào, còn có mùi thơm nhàn nhạt, tuyệt không sặc họng, thực sự uống ngon mà!
“Ngon thì uống nhiều chút”. Tay cầm bầu rượu bạch ngọc, lại giúp nàng rót đầy một ly, sau đó lại lấy đũa gắp đồ ăn nhắm rượu đưa tới bên môi nàng. “Đến, đã đói bụng chưa? Ăn chút đồ nhắm rượu đi!”
Đối với hắn cho ăn, Hỉ Phúc đã muốn thành thói quen, lập tức không chút do dự mở mồm to ra ăn lòng tràn đầy thoải mái; Mà Văn Thiếu Thu thì tựa hồ rất hưởng thụ loại lạc thú cho tiểu động vật ăn này, nhưng lại cũng không chán ghét cầm khay thức ăn lên, bón dưa cải vào trong cái miệng nhỏ nhắn tham ăn, còn không quên đem chén rượu trong tay cho nàng uống lần nữa.
Cứ như vậy, hai chủ tớ một cái cho ăn, một cái ăn — tuy rằng thân phận giống như có điểm điên đảo, nhưng vẫn là vui vẻ hoà thuận ăn cơm.
Thẳng đến một hồi lâu sau đó, Hỉ Phúc bất tri bất giác bị cho ăn rất nhiều dưa cải, cũng uống không ít rượu ngon, hai gò má của nàng bắt đầu đỏ ửng, cùng môi cũng dần dần mê ly …….
“Thiếu gia……” Hì hì cười ngây ngô, nha hoàn ngốc kia đã chút men say, thần trí dần dần rời bỏ chủ nhân mà đi.
“Hử?” Nụ cười ở bên miệng đã biếng nhác lại mê người.
“Thiếu…… Thiếu gia không ăn sao?” Chỉ vào đồ ăn nhắm rượu, rốt cục phát hiện chủ tử hình như chưa ăn miếng nào, Hỉ Phúc mắt say lờ đờ ngây ngô cười ha ha hỏi: “Hay là muốn Hỉ Phúc cho người ăn đây?”
Nha đầu kia say!
Thầm thú vị, Văn Thiếu Thu mỉm cười nói: ”Không cần, ta tự mình ăn là được”. Dứt lời, chậm rãi gắp đồ ăn vào miệng, động tác rất tao nhã.
“Ơ!” Đối với câu trả lời này có chút thất vọng, Hỉ Phúc ngơ ngác xem xét hắn, ánh mắt thẫn thờ có chút hoang mang, động tác chậm chạp quơ quơ cái đầu nhỏ sau lại yên lặng trừng mắt nhìn hắn, lập tức ra ý định một phen nhào tới trên người hắn, hai tay còn chăm chú bưng lấy khuôn mặt tuấn tú trước mắt, vẻ mặt nghi hoặc kêu lên: “Kỳ lạ! Như thế nào có hai thiếu gia nhỉ?”
Nghe vậy, Văn Thiếu Thu nhếch cánh mội lên, nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ bé trên mặt xuống, cũng đem nàng đặt nằm ở bên người mình, nửa nghiêng người, cánh tay chống má, cười nhìn qua thiên hạ say rượu trong lòng, bắt đầu tiến hành say rượu bức cung —
”Đến, nói cho thiếu gia, mới vừa rồi vì sao hốc mắt đỏ? Là ai bắt nạt em?”
Tiếng nói ở bên tai nàng tựa như rượu ngon nguyên chất nhẹ nhàng vang lên, như là có ma lực không hiểu nổi dụ dỗ người ta, làm cho Hỉ Phúc nghe xong miệng ngây ngô cười ha ha ngậm lại, nhưng dường như lập tức nhớ tới cái gì, nàng lại đột nhiên nhăn mày, vẻ mặt oan ức đỏ mắt —
”Là thiếu gia bắt nạt người ta……..” m thanh như muỗi lên án, hoàn toàn đã quên lúc trước quyết định không muốn nói ra chuyện.
Hắn? Hắn khi nào bắt nạt nha đầu ngốc này?
Lỗ tai Văn Thiếu Thu thấu hiểu, đem nàng yếu ớt lên án cơ hồ nghe không thấy nghe hết rõ ràng, thoáng chốc không khỏi nhướng mày, bật cười hỏi lại: “Ta bắt nạt em khi nào?”
“Đều là chuyện mấy ngày trước thiếu gia nói lung tung, hiện tại mọi người mới có thể mắng em dụ dỗ thiếu gia….” Bởi vì say rượu, nên nàng nói chậm, lại vẫn là đem ý tứ biểu đạt rõ ràng.
Ô…… Chán ghét! Nàng rõ ràng không có ………
Thì ra là chuyện này!
Văn Thiếu Thu bừng tỉnh ngộ, lại thấy nàng giống như buồn bực lại như trách cứ trừng mắt nhìn mình, lập tức không khỏi cười sang sảng ra tiếng; Mà Hỉ Phúc thấy hắn phản ứng như thế, đầy oan ức nhất thời hóa thành giận hờn, tức giận đến ngoảnh mặt không thèm để ý đến hắn.
Ô…… Thiếu gia quá đáng! Hại nàng bị mắng, thế nhưng còn cười nàng, thiếu gia quá đáng!
Thấy hành động cãi nhau tuyệt giao như trẻ con của nàng thật thú vị, Văn Thiếu Thu càng cảm thấy buồn cười, lòng bàn tay đem khuôn mặt tròn nhỏ nhắn lại đối mặt với chính mình. “Tức giận, hả?”
“Thiếu gia quá đáng, Hỉ Phúc rõ ràng không có dụ dỗ người …..”. Cảm thấy đã được giải oan, nàng nghẹn ngào, mắt lờ mờ say lờ đờ cũng bắt đầu trào ra nước mắt chung quanh.
Liếc thấy ánh mắt oan ức lại hồn nhiên của nàng nhìn chằm chằm chính mình, không biết vì sao, Văn Thiếu Thu cảm thấy bỗng dưng nhảy dựng, hoảng hốt ngắn ngủi trong lúc đó mất hồn, lập tức như là ý thức được chính mình khác thường, hắn vội vàng trấn định tâm thần lại, lúc này mới cười dịu dàng dỗ dành —
“Đúng đúng đúng, là ta quá đáng, Hỉ Phúc đương nhiên không có dụ dỗ ta”.
“Người ta vốn không có!” Lời nói say giận kêu, nàng đem khoe ra lời nói của đại nương trong phòng bếp lấy ra làm chứng cớ nữa. “Đại nương nói em mà dụ dỗ người ta được, heo sẽ bay mất!”
“Phụt –” Rượu ngon vừa mới vào miệng nháy mắt phun ra, Văn Thiếu Thu bị nghẹn ho liên tục, thật vất vả nén lại, xem vẻ mặt nàng suy tư đồng thời còn chăm chú, lập tức chỉ có thể cố nén cười, khó khăn gật đầu phụ họa.
Ai …… Nhịn cười thật sự là một môn võ cao thâm! Còn có, đại nương phòng bếp kia so sánh cũng thật sự là…… Rất chuẩn xác!
Thấy hắn gật đầu đồng ý, Hỉ Phúc vui vẻ, ngơ ngác theo dõi hắn ngây ngô cười ha ha, tựa hồ đã quên một khắc trước còn trách tội hắn “bắt nạt người ta”.
Nhưng thật ra Văn Thiếu Thu nhớ trong lòng, đem chuyện chính quay trở về —
“Là người nào chửi? Thiếu gia giúp em mắng lại”. Bờ môi mỉm cười, ánh mắt đã có vài tia sẵng giọng.
Đánh chó cũng phải xem chủ nhân! Dù nói thế nào, nha đầu ngốc này trong sáng vậy, đều là hắn ngầm che chở, không biết nô tài sống chết nào dám can đảm không tốt với nàng, muốn bị hắn làm cho sáng mắt ra mà.
Há mồm muốn nói, dường như lập tức nhớ tới cái gì, Hỉ Phúc lại lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không thể nói, nói thiếu gia sẽ đem người ta đuổi đi ….”
Nàng còn nhớ rõ đã lâu trước kia, bên người lão thái quân có vị nha hoàn tỷ tỷ mỗi lúc gặp nàng sẽ bắt nàng, mắng nàng, thậm chí có khi còn có thể đánh nàng, có lần trời rất lạnh, nàng bưng nước ấm cho thiếu gia rửa mặt chải đầu, trên đường trở lại viện không khéo gặp gỡ vị tỷ tỷ kia, ai ngờ vị tỷ tỷ kia không chỉ tự dưng mắng nàng, còn cố ý đẩy đổ nước ấm, hại trên người nàng bị bỏng nổi rất nhiều bọt nước, đau đến độ muốn khóc.
Thiếu gia sau khi biết được, ngoài miệng mặc dù không nói thêm cái gì, nhưng sau lại từ chỗ lão thái quân đem vị tỷ tỷ kia đòi tới, sau nhiều lần cố ý tra tấn gây khó dễ, lại đem người đuổi ra khỏi phủ.
Khi đó vị tỷ tỷ kia còn khóc đến cầu nàng hướng thiếu gia đi cầu xin!
Cũng mặc kệ nàng cầu xin thế nào, thiếu gia vẫn là đem vị tỷ tỷ kia đuổi ra ngoài, từ nay về sau, trong phủ rốt cuộc không ai dám bắt nạt nàng, cho dù ngẫu nhiên có người ngầm chọc ghẹo nàng, nàng cũng không dám để cho thiếu gia biết được, chỉ sợ chuyện xưa tái diễn.
Lúc trước, vị tỷ tỷ kia khóc nói rời khỏi phủ thì không có chỗ để đi, chỉ có một con đường chết, lại như trước bị thiếu gia thét ra lệnh cho đứa ở đem nàng ta bộ dáng thê thảm lôi ra khỏi cửa, nàng đến nay đều quên không được, cũng thực sợ hãi lại thấy cái cảnh tượng này.
”Hỉ Phúc không nghe lời thiếu gia nói?” Đối với cự tuyệt của nàng, Văn Thiếu Thu nhướng mày.
“Hỉ Phúc nghe lời thiếu gia nói, nhưng là Hỉ Phúc không cần thiếu gia đuổi người ta…..” m thanh nho nhỏ biện hộ, nàng kiên trì chính mình.
Biết nàng chắc chắn nhớ lại việc năm đó, Văn Thiếu Thu rất rõ ràng chính nha hoàn bên hắn không chỉ ngốc, còn thật sự mềm lòng, thật sự không có cách nào ép nàng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nở nụ cười. “Được rồi! Không nói đừng nói, tùy em”
Hỉ Phước bình thường thì khờ, nhưng lúc này cũng hiểu được thiếu gia đáp ứng không vặn hỏi ai nói nữa, lập tức không khỏi vui vẻ nheo con mắt say lại, lấy lại nụ cười sáng rỡ ngọt ngào, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn bị mùi rượu làm cho hồng, ở dưới ngọn đèn chiếu rọi, nhưng lại làm cho người ta kìm lòng không được cảm thấy rung động.
Khuôn mặt quen thuộc nặng nề yên lặng trước mắt này không thể quen thuộc hơn, vốn da thịt trắng nõn giờ phút này đỏ hồng xinh đẹp, mắt say lờ đờ mê ly ướt át, cánh môi chín mọng hơi khẽ mở vì lây dính tí rượu mà dính ướt, tựa hồ không tiếng động mời người đi hái, Văn Thiếu Thu cặp mắt sắc không tự chủ được di chuyển, ngón tay dài tao nhã khẽ vuốt lên môi đỏ mọng…..
“Thiếu, thiếu gia?” Chìm trong men say, Hỉ Phúc đã mờ mịt, lại mê hoặc, khó hiểu chủ tử vì sao đột nhiên chạm vào miệng mình, thế nhưng không nghĩ tới muốn né tránh.
Như không nghe thấy tiếng gọi, Văn Thiếu Thu có chút đăm chiêu xúc cảm vuốt ve cánh môi chín mọng thật tốt, đôi mắt sâu thẳm hiện lên cảm xúc giống như kinh ngạc lại giống như ngoài ý muốn, dường như lập tức muốn xác nhận cái gì, hắn đột nhiên cúi đầu che lên môi đỏ mọng mời người hái kia.
“Ô……” Xâm nhập tới quá nhanh, rất mãnh liệt, Hỉ Phúc sợ hãi mở to cặp mắt say, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên, tiếng vang còn lại liền đều biến mất ở miệng, ngay cả lực phản kháng đều không có bị cái lưỡi linh hoạt nóng bỏng ngang ngược đẩy ra khớp hàm, tiến vào nhanh chóng, xâm phạm chỗ sâu nhất.
Một tiếng ầm ầm vang lên làm cho kẻ đang say rượu đầu óc mơ hồ rối loạn nổ tung, suy nghĩ của nàng trong nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy vật ướt át mà ấm áp mềm mại không ngừng ở trong miệng quấn lấy, như là muốn cướp đoạt tất cả, thân thể càng lúc càng nóng, hơi thở cũng gấp gáp, trước mắt một trận choáng váng hoa mắt ……..
Đùng!
Bỗng dưng, cũng không biết là do say rượu hay chịu không được kích thích quá lớn, nha hoàn khờ ngốc kia thân thể lại mềm nhũn, đắm chìm sâu bên trong nụ hôn kịch liệt triền miên mà ngất đi.
Lúc này bất tỉnh, nha đầu kia thật đúng là biết chọn giờ đó!
Có chút dở khóc dở cười, Văn Thiếu Thu vẫn chưa thỏa mãn, ngón tay dài lại nhẹ vuốt ve đôi môi vì bị chính mình nóng vội mà trở nên sưng đỏ mọng mê người, không nói lời nào nhìn khuôn mặt nàng hồn nhiên ngủ say, sau đó chậm rãi, khóe miệng hắn phức tạp hơi cong lên mà hứng thú cười khẽ……
A …. Có gì không thể nào?
Vốn quơ đại nàng, chỉ là vì ngăn cản trưởng bối bức hôn: Nhưng hôm nay, hắn lại phát hiện chính mình đối với nha đầu ngốc này nảy sinh tình dục, như vậy đùa quá hóa thật đem nàng thú vào cửa có gì không được? Ít nhất nàng cùng Hoa Thải Dung hai người khách quan mà nói, hắn lựa chọn tuyệt đối là nàng.
Nói gì đi nữa, như tính tình của hắn, cả đời này ngoài chính mình ra, thì không có khả năng yêu thương người khác, như vậy tương lai nói người làm bạn cả đời bên gối là nàng, vậy thật sự là không thể tốt hơn.
Ít nhất, hắn không cần nghĩ đến chuyện nàng muốn cùng tên nam nhân không quen biết sinh em bé, trong lòng liền tự dưng tức giận: Thứ hai, thú nàng làm vợ, để cho nàng sinh con của hắn, hắn cũng danh chính ngôn thuận đem nha đầu ngốc mắt hết hy vọng lại trung thành và tận tâm này giữ ở bên người cả đời; Ba là, đối với nàng, hắn vĩnh viễn không cần lo lắng đề phòng……
Nghĩ vậy, bên môi Văn Thiếu Thu ý cười trở nên sâu sắc, đem thiên hạ vì say rượu mà ngủ say càng ôm sát vào trong lòng, sau đó vẻ mặt sung sướng lại rót chén rượu ngon, đối với vầng trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ cùng nâng chén —
“A ….. Lại là mười lăm trăng tròn đây mà ….”