Lâm Mộc đã đi đến một nơi: Nhà hàng Cây Sồi Munich.
Đây là một nhà hàng cao cấp được bao quanh bởi hàng cây sồi trăm tuổi.
Quay lại chốn cũ, tâm trạng có chút phức tạp nói không thành lời, khi
phục vụ đưa thực đơn đến, cô do dự mãi cũng không chọn được món gì.
Cô gọi một chiếc taxi, cứ loanh quanh khắp thành phố không đích đến.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, tài xế lên tiếng: “Cô à, tôi là nhân viên bán thời gian, sắp đến giờ tan ca rồi.”
Lúc này tâm trạng cô đã khá hơn không ít, bèn đáp: “Hãy đưa tôi trở lại chỗ khi nãy tôi lên xe.”
“Bây giờ đã chín giờ năm phút, nhà hàng đó mười giờ là ngưng phục vụ rồi.”
“Không sao, tôi muốn vào đó ngồi một lát.”
Cô quay lại nhà hàng Cây Sồi, lúc xuống xe nhìn thấy chiếc xe kiểu phục
cổ rất quen mắt đang đậu ven đường, dáo dác nhìn quanh, cùng lúc đó có
người bước ra từ cửa xoay của nhà hàng, đúng là Tiêu Hoài.
Anh và Michiko đến đây uống rượu sao? Cô đoán mò.
Trong suốt ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, Tiêu Hoài vẫn không ngừng tìm Lâm Mộc.
Trong thành phố có tổng cộng hơn hai mươi mấy nhà hàng bán món súp
nghêu, anh lái xe đến từng nhà hàng một để tìm, tìm đến cuối cùng mới
tới đây.
Bên ngoài trời giá rét, dòng người qua lại đều bọc kín mình, duy chỉ có
cô mặc mỗi bộ váy dài phong phanh, đứng yên trong gió lạnh, mím môi yên
lặng nhìn anh.
Gió thổi rối tung mái tóc cô, đôi mắt cũng phủ một tầng hơi nước, làm
cho cô trông có vẻ yếu ớt, nhưng cô không hề yếu ớt, cô rất điềm tĩnh,
thậm chí là quá mức điềm tĩnh.
Tình cảnh này dường như đã từng gặp qua, Tiêu Hoài ngẩn người một lúc.
Anh lấy lại tinh thần, bước về phía cô, khi cô vẫn còn đang ngơ ngác,
anh nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô, mở cửa xe, nhét cả người vào trong.
Bên trong xe có mở điều hòa, Lâm Mộc giống như vừa bước ra khỏi mùa đông chuyển sang mùa xuân ấm áp.
Tiêu Hoài vừa lên xe liền khóa cửa xe lại.
Anh nghiêng người qua, cổ áo khẽ lướt qua gò má lạnh băng của cô. Cô né
ra, anh đè vai cô xuống, tay còn lại vòng qua lưng, dùng cánh tay ôm lấy cô.
Đây là tư thế có thể truyền hơi ấm từ trên người anh sang cho cô, ân cần nhưng không mập mờ, vì ngực cô và lồng ngực anh cách nhau một khoảng
khá xa.
“Trời lạnh thế này, cô đã đi đâu vậy?” Giọng nói đầy từ tính của anh mang lại cảm giác rất an toàn.
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh và cô Michiko đến đây uống rượu sao? Cô Michiko đâu? Tài xế của anh đâu?”
Vừa dứt lời, điện thoại của anh rung lên, tiếng rung vang lên không dứt.
Anh buông cô ra, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó từ chối cuộc
gọi, rồi trả lời bằng tin nhắn: “Anh tìm thấy cô ấy rồi. Bình an.”
Nhắn tin xong, anh trả lời câu hỏi khi nãy của cô: “Tôi đưa Michiko về khách sạn trước, sau đó tự mình lái xe.”
Lúc nói chuyện anh rất bình tĩnh, Lâm Mộc hoàn toàn không nghe ra điểm
nào khác thường trong giọng nói của anh: “Lái xe để làm gì?”
“Xem thử có thể gặp được cô hay không.”
Lâm Mộc sững sờ, lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Điện thoại hết pin thật mà, không phải tôi cố ý trốn tránh đâu.”
“Tôi biết.” Tiêu Hoài gật đầu, “Không còn sớm nữa, tôi đưa cô về.”
Nếu anh đã biết chuyện xảy ra ở triển lãm tranh, cô cũng không muốn che
giấu tâm trạng thật sự của mình: “Tôi muốn ở một mình thêm lát nữa.”
“Về đến nhà sẽ không có ai làm phiền cô.”
“Tôi không muốn mang theo buồn bực mà về.”
Tiêu Hoài không kiên trì nũa, một lát sau anh mở khóa xe.
Lâm Mộc xoay người mở cửa xe, gió lạnh tràn vào, Tiêu Hoài kéo cô lại: “Đợi chút.”
Cô quay đầu, thấy anh cởi áo khoác ra, liền ngăn lại: “Không cần áo đâu, lát nữa tôi sẽ bắt taxi về, sẽ không bị lạnh đâu.”
“Một chiếc áo thôi, không cần từ chối.” Anh kiên quyết khoác chiếc áo lên vai cô.
Một câu nói rất đỗi bình thường, Lâm Mộc nghe lại rất quen tai. Cô nhìn
Tiêu Hoài, bất giác nhớ lại một chuyện, sắc mặt có chút thay đổi.
Lúc này, anh nhẹ giọng nói: “Đi đi.”
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng bước xuống xe.
Đẩy cánh cửa xoay, đi vào nhà hàng, Lâm Mộc ngồi vào chỗ lúc nãy đã
ngồi, tâm trạng thấp thỏm không yên, vội gọi một chai Rhine Riesling
thơm nồng vị nho đen.
Cô không thưởng thức rượu ngon ngay mà chỉ ngồi yên đó, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện đã qua, càng nhớ càng thấy mơ hồ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô day day huyệt thái dương đau nhức, tự
rót cho mình một ly rượu, đang định một ngụm uống cạn thì vô tình nhìn
ra ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn cô liền ngây người.
Chiếc xe kiểu phục cổ vẫn ở đó. Tiêu Hoài vẫn chưa rời đi.
Lâm Mộc cảm thấy choáng váng, vội vàng ra khỏi nhà hàng, chạy về phía chiếc xe.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của Tiêu Hoài.
Anh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt kia rất phức tạp,
dường như những gì cô cố hết sức che giấu đều đã bị anh nhìn thấu từ
lâu.
Tim cô nhảy thót lên, ngỡ ngàng nhìn anh, không dám chắc mà lên tiếng: “Tiêu Hoài, người lúc đó, là anh đúng không?”
Cái gọi là lúc đó là chỉ ngày xuân của hai năm về trước, một ngày trong tiết tháng tư.
Ngày đó, mùa xuân của Munich đến muộn, nhiệt độ giảm mạnh, mưa và tuyết giao nhau.
Tiêu Hoài nhận lời mời tham dự tiệc tối của Liên đoàn Kinh Tế Thương Mại Học Quốc Tế. Địa điểm tổ chức tiệc chính là nhà hàng Cây Sồi này.
Bữa tiệc dự kiến kéo dài bốn tiếng đồng hồ, đến giữa chừng anh đã rời đi trước. Ngồi vào không gian ấm cúng trong xe liền nghe tài xế vừa lui xe lại vừa nói: “Cô gái Trung Quốc kia đã đợi hơn hai tiếng, chắc sắp bị
đông cứng đến nơi rồi.”
Anh tùy ý liếc qua, thấy một cô gái dáng cao gầy cầm chiếc ô màu đen
đứng trước cửa nhà hàng, trong đêm mưa tuyết giá lạnh, cô đang run rẩy
không ngừng.
Anh hỏi: “Cô ấy ăn mặc phong phanh thế kia, sao lại không vào trong?”
Tài xế thở dài: “Cô ấy nói bạn trai mình đang dự tiệc ở bên trong, sắp
ra rồi. Thời tiết quỷ quái thế này, hoa cỏ còn bị chết cóng, huống hồ
một cô gái yếu đuối? Cũng không biết bạn trai cô ấy nghĩ thế nào mà lại
nhẫn tâm để cô ấy ở bên ngoài thế này.”
Anh nhẹ nhàng nói: “Hãy đưa áo khoác của tôi cho cô ấy đi.”
“Boss, anh có phong độ quý ông thật.”
Tài xế đi rồi quay lại, xe chạy được vài mét thì anh ta giật mình nói: “Boss, cô gái kia đang đuổi theo xe.”
Xe dừng lại bên lề. Cửa xe từ từ hạ xuống, nhưng chỉ hé ra một khe hở nhỏ, tránh để gió tuyết ùa vào trong xe.
Cô gái đuổi đến, cúi đầu xuống: “Thưa anh, áo của anh.” Khi nói chuyện
cô vừa thở hổn hển vừa ho, giọng nói khàn khàn, chắc đã bị cảm lạnh rồi.
Anh đáp: “Một chiếc áo thôi, không cần từ chối.”
“Không, giá của chiếc áo này không thấp chút nào.” Khó khăn lắm cô mới
ngừng ho, giọng nói lại càng thêm khàn, “Thưa anh, tôi có thể mượn điện
thoại của anh dùng một chút không? Điện thoại của tôi hết pin rồi.”
Anh không lên tiếng, ngược lại người tài xế đưa điện thoại cho cô với vẻ mặt cảm thông.
Anh để ý thấy đôi tay của cô khi lịch sự nhận lấy chiếc điện thoại, cổ tay nhỏ nhắn, không đeo bất kỳ trang sức gì.
Khi cô đưa tay nhận điện thoại, chiếc ô không được giữ nên ngả về phía
sau, hơn nửa khuôn mặt lộ ra. Khuôn mặt cô rất xinh đẹp, hình như vừa
khóc xong, hai mắt đều đỏ lựng.
Anh thấy cô đưa tay phải lên bên miệng hà hơi cho ấm, co duỗi những ngón tay đã đông cứng của mình vài cái rồi ấn từng số một.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô cầm ô lui về sau vài bước.
Cách một lớp cửa sổ anh nghe không rõ, loáng thoáng cảm nhận được toàn
thân cô đang run rẩy, nhưng cô không khóc, ngược lại cố gắng bình tĩnh
nói: “Không phải, không phải em đổi số điện thoại khác để làm phiền anh… anh nghe em giải thích đã… em không cần tiền, em chỉ muốn gặp anh một
lần cuối cùng…”
Anh không biết người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nói những gì, gần năm phút đồng hồ sau đó cô đều không nói tiếng nào.
Cô lẻ loi đứng trong đêm mưa tuyết giá lạnh, nắm chặt chiếc ô trong tay, mưa tuyết không ngừng rơi xuống từ chiếc ô ấy, từng giọt đọng lại trên
mặt đất, những giọt nước bắn lên làm ướt đôi giày cô.
Cô nắm chặt điện thoại, đứng yên đó lắng nghe, yên tĩnh đến lạ, dường
như cả cảm giác về sự tồn tại của cô cũng trở nên rất mong manh.
Cuối cùng, anh nghe cô nói: “Em hiểu rồi… Em chúc phúc cho anh.”
Cuộc gọi thế là kết thúc. Cô đưa điện thoại vào trong xe: “Thưa anh, cảm ơn nhiều.”
Giọng nói cô nghe có vẻ rất căng thẳng, lòng anh bỗng dâng lên một niềm thương xót, khẽ hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”
Cô không trả lời, chỉ nói: “Thưa anh, phiền anh hạ cửa sổ xe xuống thêm chút nữa.”
Anh đồng ý, chỉ thấy cô cẩn thận cởi áo khoác ra, xếp lại ngay ngắn rồi đưa vào trong xe.
Tài xế khởi động xe, dần dần để cô lại phía sau.
Khi xe dừng lại trước một ngã tư đường để đợi đèn chuyển xanh, anh phát
hiện mưa đang nhỏ dần, tuyết ngày một lớn, chắc là nhiệt độ đã giảm
xuống thấp hơn nữa rồi. Ánh mắt liếc qua chiếc áo khoác, rất sạch sẽ,
không dính lấy một giọt nước nào.
Anh chợt nhận ra, nếu có phong độ, nên đưa cô gái ấy đi một đoạn đường,
giúp cô tránh chút gió mưa cũng được, chứ không phải dứt khoát rời đi
như thế.
Tiếc là khi đèn đỏ vừa chuyển xanh, một cuộc điện thoại công việc gọi đến, ý nghĩ ấy liền bị anh quên sạch.
Trong đêm mưa tuyết giao nhau như thế, anh tiếp tục lịch trình công việc của mình, còn việc cô gái kia có phải đã bị bạn trai bỏ rơi hay không,
có phải một mình không nơi nương tựa đang cần được giúp đỡ hay không,
anh không hề để ý đến.
Anh không ngờ giờ này, phút này đây sẽ được gặp lại cô.
Tiêu Hoài ngồi trong chiếc xe ấm cúng, nhìn Lâm Mộc đang đứng giữa đêm giá lạnh.
Ánh mắt anh di chuyển từ cánh tay thon thả của cô xuống dần, dừng lại trên sợi lắc tay đang che khuất vết sẹo ở cổ tay trái.
Đó vốn là một đôi tay đẹp không tì vết.
Tiêu Hoài im lặng rất lâu, khi mở miệng lần nữa, giọng nói trầm thấp từ
tốn như đang thở dài: “Lâm Mộc, nếu cô có chuyện gì không vui có thể nói cho tôi nghe.”
Lâm Mộc im lặng một lúc khá lâu.
Cuối cùng cô rũ mi mắt, cong khóe môi một cách gượng gạo: “Tôi không có chuyện gì không vui cả.”
Tiêu Hoài nói: “Lâm Mộc, tôi không có ý thăm do chuyện riêng của cô,
nhưng tôi không thể biết rõ cô không vui mà vẫn không nghe không hỏi
được.”
Cô cúi thấp đầu không lên tiếng, y hệt như lúc đó, cảm giác tồn tại của cô trở nên rất mong manh.
Tiêu Hoài bước xuống xe, đến gần cô.
Ngón tay anh chạm vào đầu ngón tay lạnh cóng của cô, cô rụt lại theo bản năng, nhưng cả năm ngón tay đều bị bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
“Không về cũng được, tôi đưa cô đi ngắm cảnh đêm.” Anh bình thản nói một câu, sau đó ấn cô ngồi vào xe.
Anh đứng bên cạnh xe, một tay đè lên vai cô, một tay kéo dây an toàn.
Ngón tay thon dài lướt qua xương quai canh mảnh mai của cô, cô khẽ động
đậy, anh liền cúi người xuống.
“Nghe lời.” Anh nhẹ giọng nói.
Ngực áo đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, Lâm Mộc có cảm giác mặt mình gần như vùi vào cổ Tiêu Hoài, chỉ đành ngồi yên bất động, nhìn anh cài
khóa dây an toàn, đóng cửa xe.
Xe nhanh chóng nổ máy, lao vào những cung đường vòng của thành phố cổ kính.
Giáng Sinh đang cận kề, không khí ở Munich không náo nhiệt cho lắm,
không có những ánh đèn neon bắt mắt, các cửa hàng cũng đóng cửa rất sớm, cả thành phố trông rất đơn giản bình dị, không chút hào nhoáng.
Ánh trăng như một màn sương, ánh đèn đường chiếu rọi con đường phía
trước, chiếc xe nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, đi qua nhà thờ theo
kiếu trúc Baroque, qua những khu chung cư bình dân, qua những tòa nhà
cao tầng với kiến trúc độc đáo… Những cảnh quan đẹp đẽ nối nhau lướt
qua, tâm trạng căng thẳng của Lâm Môc dần được thả lỏng, từ trong đêm
giá lạnh cô tìm lại được cảm giác tĩnh lặng và bình yên.
Tiêu Hoài thấy sắc mặt cô đã thả lỏng đôi chút, nhàn nhạt lên tiếng: “Năm trước cô đến Munich đã ở lại bao lâu?”
Môi cô mấp máy: “… Hai ngày một đêm.”
“Sau đó gặp được bạn trai rồi chứ?”
“Không có.”
“Lần này đến đây, vẫn là để gặp bạn trai sao?”
“Không phải.”
Câu trả lời thật sự quá ngắn gọn. Tiêu Hoài ngừng lại một chút: “Lâm
Mộc, tôi hỏi những vấn đề này không phải cố ý làm cô khó xử.”
Lâm Mộc im lặng một lúc, rốt cuộc cũng nói nhiều hơn: “Chuyện xảy ra
giữa tôi và bạn trai… giữa tôi và bạn trai cũ có chút phức tạp hơn những gì anh nhìn thấy khi ấy.”
Với Lâm Mộc mà nói, vụ tai nạn của hai năm trước là một bước ngoặt trong cuộc đời cô.
Trước khi tai nạn xảy ra, ba mẹ cô lần lượt là phó viện trưởng và chủ
nhiệm khoa nội trú của một bệnh viện tư nhân; mối tình đầu của cô từ Đức trở về, đã tổ chức một nghi thức cầu hôn vô cùng lãng mạn cho cô; bản
thân cô cũng đã học thành tài, thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển của bệnh
viện.
Tất cả mọi thứ trong cuộc sống đều có thể nói là hoàn mỹ, bạn bè xung quanh đều rất ngưỡng một cô.
Trước hôn lễ, cô đề nghị cả nhà cùng đi du lịch một chuyến, xem như tạm
biệt tháng ngày độc thân, ba mẹ đã đồng ý, bạn trai cô cũng đồng ý.
Chuyến du lịch ngắn ngủi nhưng đầy niềm vui, cho đến ngày trở về.
Cô lái xe trên đường cao tốc, cho dù cô đã cố giữ cho xe đi thẳng, những đối mặt với chiếc xe tải lớn đột nhiên lao ra từ ngã rẽ trước mặt, cô
vẫn không tránh kịp.
Sau khi tai nạn xảy ra, ngày nào cô cũng sống trong ân hận, xuất hiện
triệu chứng trầm cảm, gần như suy sụp tinh thần… Ba mẹ tử vong tại chỗ,
bạn trai nguy kịch hôn mê không tỉnh, đầu xỏ tội lỗi là cô lại là người
thoát khỏi hiểm cảnh đầu tiên.
Thế nhưng đó chỉ là khởi đầu của sự thay đổi.
Bên tai cô vang lên rất nhiều giọng nói, không phải nói cô hại chết cha
mẹ thì là chỉ trích cô vì muốn chiếm đoạt tài sản của bạn trai nên cố ý
gây ra vụ tai nạn này.
Những người bạn từng gửi rất nhiều lời chúc tốt đẹp cho cô lại dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để phán xét cô, cười nhạo cô.
Cô chống đỡ tất cả vô cùng vất vả, đợi đến khi bạn trai tỉnh lại.
Không ngờ hiện thực lại biến hóa khôn lường…
Lâm Mộc nhìn màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ xe, lược bỏ những chi tiết cụ thể, cô chỉ nói ra một phần sự thật: “Hai năm trước tôi từng gặp tai nạn giao thông, suýt chút đã hại chết bạn trai cũ của mình. Sau khi anh ấy tỉnh lại thì cảm thấy không còn yêu tôi nữa, đề nghị chia tay với
tôi, thế nên đã hủy bỏ hôn lễ.”
Tiêu Hoài sửng sốt, dừng xe vào ven đường, chăm chú lắng nghe.
“Tôi đuổi theo đến Munich để níu giữ anh ấy, nhưng anh ấy từ chối gặp tôi.”
“Như anh thấy đấy, quan hệ của tôi và anh ấy cũng kết thúc từ lúc đó.”
Qua giọng nói của Lâm Mộc không nghe ra được cảm xúc gì, chỉ tóm lược
lại một câu chuyện xưa vô cùng phức tạp, Tiêu Hoài lại nhận ra được lúc
chia tay cô và bạn trai cũ đã cãi nhau rất kịch liệt.
Anh nhịn không được hỏi: “Vụ tai nạn kia có liên quan đến cô?”
“Tuyến đường xe chạy là do tôi định ra, xe cũng là do tôi lái. Tôi và
bạn trai từng ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân, một trong số những
điều khoản ấy rất có lợi cho tôi: Nếu anh ấy xảy ra chuyện bất trắc gì,
những tài sản đứng tên của anh ấy sẽ thuộc về tôi.”
Tiêu Hoài nghe cô giải thích xong liền hiểu ra nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã trong buổi triển lãm.
Đêm mỗi lúc một lạnh, cửa sổ xe cũng bắt đầu đọng sương, anh hạ cửa sổ
hai bên xuống tạo một khe nhỏ, thấy lớp sương đã tan đi mới thận trọng
nói: “Lâm Mộc, tôi tin tưởng cô tuyệt đối sẽ không làm ra những việc
trái với lương tâm.”
Lâm Mộc liếc nhìn anh, hé mở đôi môi đang mím chặt: “Cảm ơn anh đã an ủi.”
“Không phải an ủi. Qua lần mua bán căn nhà kiểu Tây của tôi và cô có thể thấy, cô sẽ không vì tiền mà bỏ qua nguyên tắc. Tôi từng tiếp xúc với
rất nhiều kiểu người, trong mắt tôi, cô là một người giữ vững lập trường và tâm tư ngay thẳng.”
Lâm Mộc chợt cảm thấy như có gì đó vây lấy trái tim mình, không phải nỗi đau, mà là sự ấm áp nói không nên lời, những cảm xúc tiêu cực tích tụ
trong lòng theo sự lưu thông mạch máu từ từ tan ra.
Cô nhìn anh, sau đó vội dời mắt đi: “Chúng ta quen biết chưa được mấy ngày, anh vốn không hiểu tôi mà.”
“Có đôi lúc để hiểu một người chỉ cần một việc nhỏ nhặt thôi là đủ. Hôm
đó cô đuổi theo để trả chiếc áo khoác lại cho tôi, đủ để thấy cô là một
người ngay thẳng.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Mộc không thể tiếp tục chống đỡ nữa, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Nhưng cô không rơi giọt nước mắt nào, chỉ có giọt nước mắt khẽ khàng lay động trong mắt cô: “Tôi và bạn trai cũ biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn
lên, chúng tôi yêu nhau vỏn vẹn mười năm. Đời người có bao nhiêu cái
mười năm chứ?”
Nỗi đau đè nén bao lâu nay bị Tiêu Hoài khơi lên triệt để, cô không thể
gạt bỏ mong muốn được giãi bày: “Tôi là người như thế nào, được gia đình dạy dỗ ra sao, anh ấy phải rõ hơn ai hết, huống hồ ba mẹ tôi cũng…”
Lâm Mộc nói đến đây thì dừng lại, không nói chuyện của ba mẹ cô ra.
Tiêu Hoài hỏi: “Ba mẹ làm sao?”
Lâm Mộc không muốn dùng chuyện của ba mẹ để được anh thương hại, chỉ
nói: “Người nhà của bạn trai cũ cảm thấy gia thế của tôi không tốt,
không xứng với anh ấy, sau khi tai nạn xảy ra lại càng chỉ trích tôi
nhiều hơn. Nhưng việc đó đều không có gì, chỉ cần anh ấy tin tưởng tôi
là đủ rồi. Nhưng anh ấy không có, anh ấy rất thất vọng về tôi, không
cách nào tiếp tục tin tưởng tôi được nữa, chuyển một số tiền vào tài
khoản của tôi gọi là phí chia tay, bảo tôi đừng bám theo anh ấy.”
“Tôi không cần tiền, nên tôi đuổi theo đến Munich, chỉ mong có thể níu
giữ anh ấy, nhưng, nhưng…” Cô che miệng, không nói tiếp nữa.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên đêm hôm đó, tâm trạng của bạn trai cô thay đổi liên tục.
Lúc đầu anh không chịu nhận điện thoại của cô, sau đó lại chủ động gọi đến nói đồng ý gặp cô.
Cô cầm ô đứng trong đêm mưa tuyết rét lạnh, đầy ắp hy vọng mà chờ đợi,
nhưng từ đầu đến cuối anh không hề xuất hiện. Điện thoại cô đã hết pin,
bất đắc dĩ phải mượn điện thoại của người lạ gọi cho anh.
Cuộc gọi được kết nối, anh như biến thành một người khác, bực bội bảo cô cút đi.
Cô bị mắng đến ngu người, không ngừng nói xin lỗi, không ngừng giải
thích. Nhưng cô nói càng nhiều thái độ của anh lại càng phản cảm, đến
cuối cùng không chút nể tình mà sỉ nhục cô: “Lâm Mộc, rốt cuộc cô muốn
có được gì từ chỗ tôi vậy? Tất cả tài sản đứng tên tôi sao?”
Thật ra sau khi tai nạn xảy ra, cô phải đối mặt với bao nhiêu lời nhục
mạ và nhạo báng, chính cô cũng từng hoài nghi chính mình, thậm chí từng
nghĩ đến việc kết liễu cuộc sống trong ngày giỗ của ba mẹ… Cô không làm
chuyện ngốc nghếch là vì đinh ninh bạn trai nhất định sẽ tin vào sự
trong sạch của cô, chắc chắn sẽ không rời bỏ cô.
Nhưng bạn trai không hề tin tưởng cô, anh ấy không còn yêu cô nữa.
Trong một đêm, niềm tin vững chắc trong lòng hoàn toàn sụp đổ.
Cô đã mất ba mẹ, mất đi gia đình ấm áp, mất đi cuộc tình kéo dài mười năm, thậm chí mất cả lòng tin cơ bản nhất của một người.
Hạnh phúc của cô bỗng nhiên đứt đoạn, nhưng tất cả những hậu quả này đều do chính cô tạo thành, là cô tự chuốc lấy.
Cô không trách một ai, chỉ hận chính mình.
Nếu cô không đề nghị đi du lịch.
Nếu cô không kiên quyết đòi tự mình lái xe.
Cô đã không cần ngày ngày đắm mình trong ân hận không cách nào thoát ra.
…
Đoạn quá khứ không dám quay đầu nhìn lại ùa về, Lâm Mộc cảm thấy dường
như mình đã quay trở lại ngày xảy ra tai nạn ấy. Những cảnh tượng rời
rạc, đau đớn vùng vẫy khi cận kề cái chết, tất cả mọi chi tiết đều được
tái hiện lại trong đầu cô.