Máy bay chịu ảnh hưởng của đợt khí lưu, không ngừng rung
lắc, Lâm Mộc ngủ không sâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê lại nằm mơ, mơ
thấy quãng thời gian tuổi trẻ của cô.
Bạn trai thẳng tiến sang Đức du học, cô nước mắt lưng tròng nhìn anh đi
vào cửa kiểm tra an ninh; cuối cùng anh cũng về nước, cầu hôn với cô, cô bắt đầu lên kế hoạch tu sửa lại căn nhà kiểu Tây; cô đột nhiên nổi
hứng, đề nghị cả nhà cùng nhau đi du lịch một chuyến, cha mẹ đồng ý, anh cũng đồng ý; anh ân cần đề nghị để anh lái xe, cô lại xung phong ngồi
vào vị trí cầm lái.
Tỉnh giấc khỏi cơn mơ, cảnh vật bên ngoài cửa sổ dường như nhập làm một
với cảnh đẹp trong mơ, mây trôi bồng bềnh, ánh sáng bao quanh, tia nắng
vàng ấm áp rơi xuống mu bàn tay, những ngón tay lạnh lẽo ấm dần lên. Máy bay đã tiến vào không phận của Đức, cô vẫn mơ màng cho rằng mình đang
còn lái xe trên đường núi.
Lâm Mộc lấy đồ dùng vệ sinh ra khỏi túi, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Hoài
đang tập trung nhìn vào máy tính, trên màn hình đủ loại số liệu xanh
xanh đỏ đỏ, những đường uốn khúc biểu thị cho xu hướng thị trường.
Dường như suốt mười mấy tiếng qua anh đều trong trại thái làm việc,
ngoài tối hôm qua bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để nói chuyện với cô ra
thì không hề ngủ nghỉ.
Cô rón rén đứng lên đi rửa mặt, tránh làm phiền đến anh.
Một lát sau Lâm Mộc trở lại chỗ ngồi, Tiêu Hoài vẫn đang làm việc, không hề chú ý đến việc cô đã từng rời khỏi chỗ.
Không biết qua bao lâu, máy bay đã đến Bavaria, bắt đầu giảm độ cao.
Tiêu Hoài đã hoàn thành việc phân tích một mớ số liệu phức tạp, tắt máy
tính.
Khi Tiêu Hoài đưa mắt nhìn sang, Lâm Mộc lập tức nhắm mắt lại.
Anh nhanh nhạy phát hiện ra động tác nhỏ của cô. Không chỉ có thế, anh còn để ý thấy vẻ ngoài của cô có chút thay đổi.
Mái tóc dài chấm lưng đã được chải lại, để lộ vầng trán và đôi hoa tai
ngọc trai, cô đã trang điểm lại, gương mặt thanh tú, thần thái điềm tĩnh đoan trang.
Tiêu Hoài lẳng lặng quan sát Lâm Mộc, hàng mi dày của cô khẽ động, bỗng nhiên mở mắt.
Anh lên tiếng trước khi cô kịp mở miệng: “Chuẩn bị hạ cánh rồi, cài dây an toàn lại đi.”
Lâm Mộc cúi đầu nhìn, đúng là cô quên cài dây an toàn rồi. Khó trách cứ
cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình, thì ra tại bản thân sơ ý.
Cô nhỏ giọng nói cảm ơn, lập tức làm theo, ngẩng đầu lên thấy một anh chàng da trắng ngang qua lối đi, vẻ mặt có vẻ đau đớn.
Anh chàng da trắng đi đến hàng cuối, khi cúi xuống ngồi vào chỗ thì cơ thể không ngừng run rẩy.
Quan sát anh ta vài giây, Lâm Mộc tháo dây an toàn đứng dậy.
Cô chạy đến trao đổi với anh chàng kia. Đối phương nói không thành câu,
chỉ mải lắc đầu, đột nhiên mất kiểm soát mà đập đầu vào lưng ghế trước
mặt.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nữ hành khách nhát gan chợt hét lên, hành
khách ngồi hai bên cũng sợ hãi né sang một bên, không khí trong khoang
hạng nhất bỗng trở nên hỗn loạn.
Lâm Mộc dùng hết sức mình giữ lấy đầu anh chàng kia, ngăn không cho anh
ta tiếp tục tự tổn thương mình. Không ngờ anh ta nghiêng mặt qua, há
miệng cắn lên cổ tay trái của cô, sợi lắc tay thủy tinh màu tím liền bị
đứt.
Mắt thấy hàm răng trắng của anh ta chuẩn bị cắn xuống da cô, giữa lúc
nghìn cân treo sợi tóc, một cánh tay thon dài có lực kịp thời giữ chặt
lấy cổ anh ta.
Lâm Mộc sửng sốt, ánh mắt di chuyển từ cánh tay này nhìn lên, dừng lại trên chiếc măng sét bằng đá quý sáng bóng.
Là Tiêu Hoài.
Lâm Mộc mỉm cười, chưa kịp lên tiếng, Tiêu Hoài đã đưa bàn tay còn lại
bắt lấy cổ tay trái của cô đưa ra ngoài, giải cứu nó khỏi nguy hiểm.
Cảm giác gồ ghề giữa lòng bàn tay khiến Tiêu Hoài Nghĩ cô đã bị thương
nghiêm trọng, nhưng anh lại không thấy miệng vết thương, chỉ thấy một
vết sẹo rất bắt mắt.
Vết sẹo vòng ngang qua cổ tay trái, mảnh mà sâu, chắc chắn không thể là vết thương do tai nạn tạo thành.
Tiêu Hoài sững sờ.
Lâm Mộc không để ý đến sắc mặt của Tiêu Hoài, cổ tay của cô bị anh nắm
lấy, cô vội dùng tay phải giữ chặt gáy của anh chàng da trắng.
Toàn thân anh ta co giật, càng lúc càng kịch liệt, cả người đều run rẩy, dịch nôn màu vàng từ miệng phun ra, tất cả bắn hết lên áo khoác của cô.
Cô không nhíu mày lấy một cái.
Hơn một phút sau, anh ta không còn co giật nữa. Lâm Mộc đặt anh ta nằm
thẳng xuống giữa lối đi, nâng đầu lên cao, nhìn triệu chứng của anh ta
từ từ mất hẳn rồi chìm vào hôn mê, lúc này sức lực toàn thân mới được
thả lỏng.
Tiêu Hoài đưa hai tay đỡ vai cô, lúc này nhân viên tổ bay mới vây lại, anh lặng lẽ không chút dấu vết buông cô ra.
Lâm Mộc và người bệnh bị đưa ra khỏi khoang hạng nhất. Cô giải thích với đội bay rằng trong quá trình máy bay hạ cánh áp xuất bị thay đổi, huyết áp trong não bộ bệnh nhân nhanh chóng tăng cao, dẫn đến bệnh động kinh
phát tác.
Cơ trưởng lập tức liện lạc với đài chỉ huy, chuẩn bị hạ cánh sớm.
Khi Lâm Mộc trở lại chỗ ngồi, khoang hạng nhất đã yên tĩnh trở lại.
Michiko thấy cô quay lại, nghiêng người nói thầm bên tai Tiêu Hoài. Cô
không nghe thấy Michiko nói gì, chỉ nghe Tiêu Hoài trả lời bằng tiếng
Đức: “Cô Lâm chắc chắn không phải nhiệt tình mù quáng đâu.”
Lâm Mộc cảm thấy ấm áp trong lòng, lúc đầu còn định nói vài câu cảm ơn
khách sáo với anh, bỗng cảm thấy làm vậy có chút thừa thãi.
Mấy bay nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay Munich, nhân viên y tế trên
mặt đất tức tốc đưa bệnh nhân đi, hành khách trong khoang cũng lục tục
đi xuống.
Chiếc lắc tay thủy tinh màu tím yêu thích của Lâm Mộc bị bệnh nhân kia
làm đứt, một trăm lẻ tám hạt thủy tinh rơi vãi khắp mọi ngóc ngách trong khoang máy bay, chỉ nhặt lại được một sợi dây bị đứt. Cô nắm chặt sợi
dây trong tay, do dự một lúc, quyết định từ bỏ.
Khi Tiêu Hoài đi xuống để ý thấy cô cúi đầu bước đi, ánh mắt vẫn không
nỡ rời khỏi mặt sàn mà tìm kiếm. Anh dừng lại, quay sang nói với tiếp
viên hàng không một câu, tiếp viên lập tức dùng loa thông báo nhờ các
hành khách giúp nhặt lại những viên thủy tinh tím rơi dưới chỗ ngồi của
họ.
Nhiều người sức lớn, các hành khách rất nhanh đã thu thập gần đủ số hạt
thủy tinh. Tiếp viên cũng ghi lại số điện thoại của Lâm Mộc, tỏ ý một
khi tìm đủ sẽ lập tức liên lạc với cô.
Mất rồi lại có, tâm trạng Lâm Mộc liền trở nên nhẹ nhõm hẳn. Nếu áo
khoác không bị làm bẩn, nếu không chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng manh bị lạnh đến run người, tâm trạng cô sẽ càng thoải mái hơn nhiều.
Cô ôm hai cánh tay chạy nhanh về phía trước, không ngờ vừa đến khúc
quanh ở sân bay thì lại gặp Tiêu Hoài, không khỏi kinh ngạc: “Anh Tiêu,
anh vẫn chưa đi à?”
Tiêu Hoài gật đầu, cởi áo khoác ngoài của mình phủ lên vai cô.
Lâm Mộc vốn định từ chối, nhưng thật sự rất lạnh, mặt cũng sắp bị đông cứng rồi.
Cô siết chặt chiếc áo khoác đắt tiền, ngửi thấy thoang thoảng hương hoa Diên Vĩ, đó là mùi hương của riêng anh.
“Anh Tiêu, lúc nãy anh có bị thương không?” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ hơn lúc bình thường, hai mắt ngước lên nhìn anh vì bị gió lạnh thổi mà phủ
một lớp sương mờ.
Tiêu Hoài nhìn cô vài giây: “Không có.”
Lâm Mộc thầm thở phào.
Thấy sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, Tiêu Hoài đưa tay trái ra, trong
lòng bàn tay có vài hạt thủy tinh màu tím trong suốt: “Tôi nhặt được vài hạt, trả cho cô.”
Lâm Mộc vô thức đưa tay trái ra, cánh tay vừa nâng lên lại thu về, đổi thành tay phải nhận lấy, nói một tiếng “Cảm ơn”.
Vừa dứt lời, Lâm Mộc cảm thấy mình quả thật không biết nói chuyện, ngoài hai chữ này ra thì không biết nói gì khác.
Cô ngẫm nghĩ, bèn dối lòng nói lời xã giao: “Anh Tiêu, bao giờ anh rảnh? Tôi mời anh ăn bữa cơm xem như cảm ơn.”
Cứ nghĩ Tiêu Hoài sẽ từ chối khéo như đối với Quan Di, kết quả không ngờ anh lại nói, “Khách sáo quá, bây giờ tôi đang rảnh đây.”
Lâm Mộc ngây người, cô chỉ thuận miệng nói thôi, đừng xem là thật chứ.
Cô lập tức tìm cớ: “Tôi phải đến khách sạn Anna trong vòng một tiếng
đồng hồ, nếu không việc đặt phòng sẽ bị hủy, hay là để hôm khác?”
Tiêu Hoài không trả lời được hay không mà tiếp lời cô nói: “Cô qua cửa
nhập cảnh cần ít nhất 30 phút, sân bay cách khách sạn Anna đến 20 phút
đi xe, có khả năng không đến khách sạn đúng giờ được.”
Lâm Mộc nghẹn lời.
Cô vốn chỉ nói bừa, không hề nghĩ đến chi tiết.
“Xe tôi đậu gần đây, có thể đưa cô đến khách sạn.” Tiêu Hoài nhìn đồng
hồ đeo tay, chậm rãi nói thêm một câu, “Chắc là sẽ đến kịp, sau đó chúng ta sẽ bàn xem ăn gì, ăn ở đâu.”
Sự tình đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu, Lâm Mộc liếc nhìn anh, vẫn
chưa bỏ cuộc: “Anh Tiêu này, thu nhập của tôi bình bình, để anh phải hạ
cố ăn món bình dân…”
“Lâm Mộc, chúng ta là bạn bè, không cần câu nệ nhiều như thế.”
Hai người tạm tách ra, đi qua hai cửa nhập cảnh khác nhau.
Lâm Mộc đứng trước băng chuyền đợi mãi không thấy hành lí của mình bèn
chạy đến quầy dịch vụ hỏi, nhận được một tin tức chấn động: xe đẩy đưa
hành lí lên nhầm chuyến bay, đã chuyển nó lên máy bay đến Sydney rồi.
Lâm Mộc để tiền mặt mệnh giá nhỏ và ví riêng ra, giờ ví tiền nằm trong
vali, vali lại ở Sydney, cô chỉ còn vài chục Euro mang theo trong túi
xách bên người.
Cô sốt ruột làm xong thủ tục khiếu nại hành lí, vội vàng chạy đến bãi
đậu xe, thấy Tiêu Hoài và chiếc Mercedes màu bạc của anh tựa như thấy
được hy vọng, một hơi kể lại đầu đuôi ngọn ngành: “Anh Tiêu, không đến
khách sạn nữa, phiền anh đưa tôi đến lãnh sự quán được không?”
Tiêu Hoài nhắc nhở: “Tình huống của cô hơi đặc biệt. Có khả năng lãnh sự quán sẽ đưa cô về nước chứ không hỗ trợ kinh tế cho cô.”
Lâm Mộc không hề muốn bị đưa về nước, tự dặn mình phải bình tĩnh để nghĩ cách khác.
Tiêu Hoài suy nghĩ một lúc, đang định lên tiếng thì Lâm Mộc cũng nghĩ ra được cách: “Thẻ tín dụng của tôi là thẻ visa, có thể dùng điện thoại để rút tiền mặt, vài nghìn Euro chắc đủ để tôi dùng rồi.”
Tiêu Hoài mím môi, không nói tiếng nào.
Lâm Mộc vội vàng lấy điện thoại ra, mở trang dịch vụ khách hàng của thẻ
tín dụng, vừa đăng nhập liền thấy những hàng chữ màu đỏ nhấp nháy trên
trang chủ.
Cô trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, thật lâu vẫn không có phản ứng.
Tiêu Hoài cảm thấy nghi hoặc: “Thế nào rồi?”
“Hệ thống ngân hàng đang nâng cấp toàn diện… tạm thời ngưng phục vụ.” Lâm Mộc nghẹn lời, cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Tiêu Hoài nói ra suy nghĩ của mình: “Lâm Mộc, nếu cô không ngại đi cùng tôi, tạm thời ở lại nhà tôi.”
“Không được, làm phiền anh quá, để tôi tự nghĩ cách vậy.”
“Không phiền. Tôi xem cô là bạn, bạn bè gặp khó khăn, đương nhiên tôi phải giúp đỡ.”
Lâm Mộc nhất thời không cách nào phản bác lại.
Do dự thật lâu, cô mở cửa xe ghế phụ lái ra, ngồi xuống bên cạnh Tiêu
Hoài, sắc mặt ảm đảm: “Anh Tiêu, vậy tôi đành phải quấy rầy anh vài
hôm.”
Tiêu Hoài khởi động xe: “Chúng ta đã trễ hơn một tiếng rồi, đặt phòng
bên khách sạn chắc đã bị hủy, cô có cần gọi điện xác nhận không?”
“Không cần.”
“Vậy, cô có cần thông báo cho ngân hàng đóng băng tài khoản không?”
Lâm Mộc vội lấy điện thoại. Cô có nhiều thẻ tín dụng, thẻ tiết kiệm của
các ngân hàng khác nhau, cần phải gọi điện thoại mới được, nhưng vừa
giải quyết xong ngân hàng đầu tiên thì điện thoại đã phát ra tiếng báo
pin yếu, màn hình tối đen, tự động tắt nguồn.
Lâm Mộc mang vẻ mặt nói không nên lời.
Tiêu Hoài nhịn không được nữa, bật cười. Gương mặt anh vốn đã rất đẹp,
khi cười rộ lên trông rất dịu dàng, khiến người khác nhìn qua sẽ có cảm
giác thổn thức.
Lâm Mộc thu hồi ánh mắt, hắng giọng: “Anh Tiêu, tôi đã đủ đen đủi rồi, anh lại còn cười tôi.”
Anh ngừng cười: “Xin lỗi, cho tôi một phút, tôi giải quyết giúp cô.”
Một phút? Lâm Mộc không tin, nhưng khi anh gọi vào đường dây nóng của
mạng liên kết ngân hàng, đưa điện thoại qua cho cô nhập mã xác nhận, cô
mới biết thì ra trên thế giới đã có chuyện không cần bước ra khỏi cửa
vẫn có thể thông qua internet để “kiểm tra, đóng băng, khấu trừ tài
khoản” từ lâu rồi.
Cuộc gọi kết thúc, Lâm Mộc trả điện thoại lại cho anh.
“Xong rồi?” Tiêu Hoài hỏi.
“Xong rồi.”
“Tôi thấy cô cũng mệt rồi, đưa cô về thẳng nhà để nghỉ ngơi nhé?”
“Được, cảm ơn.”
Tiêu Hoài đạp chân ga, xe lăn bánh rời đi.
Không bao lâu sau xe đã chạy vào đường cao tốc, cảnh vật bên ngoài cửa
sổ xe từ ánh đèn neon ở sân bay dần biến thành những dãy nhà vuông vức
xếp ngay ngắn thẳng hàng, nhà thờ mang đậm hơi thở của thời gian, lãnh
sự quán treo lá cờ đỏ năm sao vàng trước cửa lớn… Cuối cùng là khu nhà
cao cấp an tĩnh.
Xe từ từ giảm tốc, chạy vào một biệt thự kiểu lâu đài theo phong cách Phục Hưng.
Munich đã trải qua vài trận tuyết. Tuyết trắng tích tụ trên mái vòm nhấp nhô và đỉnh tháp, ánh lên ánh sáng lấp lánh như pha lê. Thời gian ở đây như chậm lại, bầu không khí tĩnh lặng đầy lãng mạn hòa trong tiếng gió
xì xào.
Tòa lâu đài có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng có năm sáu căn phòng, kiết
trúc của tòa lâu đài gạch đỏ tháp trắng không có chi tiết nào không tỏa
ra khí chất tao nhã, nhưng có một chỗ hơi lạ: khu đậu xe dưới mặt đất
được đánh đến số năm mươi, cửa sổ chỉ có hai mươi mấy cánh, điều này có
nghĩa số phòng ít hơn số chỗ đậu xe rất nhiều.
Lâm Mộc có chút ngạc nhiên.
Tiêu Hoài lái chiếc Mercedes vào vị trí số một, tắt máy: “Có vấn đề gì à?”
Khi lái xe anh im lặng kiệm lời, suốt đường đi không hề nói tiếng nào,
đột nhiên lên tiếng, âm thanh có chút trầm khàn hơn lúc bình thường,
nhưng lại càng có sức hút hơn.
Lâm Mộc nghiêng mặt qua, thấy Tiêu Hoài đưa tay sờ lên cổ. Ngón tay thon dài di chuyển xuống dưới, chạm đến chiếc cà vạt, nhẹ nhàng nới lỏng.
Yết hầu của anh khẽ động.
Trong ấn tượng của Lâm Mộc, Tiêu Hoài là một người điềm tĩnh kín đáo,
cách anh lái xe cũng thế, lúc này anh ngồi bên cạnh cô, nới lỏng cà vạt, tự nhiên toát ra vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Một mặt
khác biệt như thế khiến cô bất giác liếc nhìn thêm vài lần rồi mới dời
ánh mắt khỏi cà vạt của anh.
Cô nói: “Tôi phát hiện một chuyện. Nhà người khác số cửa sổ nhiều hơn số chỗ đậu xe, nhà anh thì ngược lại.”
Tiêu Hoài hơi bất ngờ, nghiêng đầu giải thích: “Công việc của tôi thi
thoảng cần phải xã giao, nhưng tôi không thích xã giao, nên nghĩ ra một
cách khác, chỉ gặp chứ không giữ khách ở lại trong nhà.”
“Tôi ở lại chỗ anh thế này, há chẳng phải…”
“Cô là bạn, không phải khách.”
Lâm Mộc chợt hiểu ra, nguyên nhân Tiêu Hoài xem cô là “bạn bè” là do
quan hệ của bà ngoại với Tiêu Thừa Hàn. Nếu bà ngoại không nhận nuôi mẹ, hoặc căn nhà kiểu Tây bị sang tay cho người khác từ sớm, cô không thể
nào ngồi vào xe Tiêu Hoài được, cũng không thể gần gũi anh như thế.
Định nghĩa của cô về “bạn bè” tương đối hạn hẹp: người có thể cùng cô chia sẻ vui buồn hờn giận mới là bạn của cô.
Trong lòng cô, Tiêu Hoài bây giờ chỉ là một “người quen” xã giao mà thôi.
Tiêu Hoài hỏi: “Mỗi tầng đều có một phòng ngủ riêng, cô muốn ở tầng mấy?”
“Tầng một đi.” Cô rũ rèm mắt xuống, thuận miệng trả lời.
Quản gia của ngôi nhà này là một người Đức, ông Von Manstein.
Người quản gia được giáo dục rất tốt, có thể nói năm thứ tiếng, nhưng
thái độ khá nghiêm nghị, không hề nói cười, mỗi lần nói một từ đều phát
âm rất nặng, ngữ pháp mà ông dùng cũng có chút cứng nhắc, chẳng hạn như: “Thưa cô Lâm tôn kính, cô có ngại lát nữa trong bữa tối sẽ không có món Trung Quốc hay không? Có ngại nếu trong súp bò om cho thêm một ít gia
vị khô hay không?”
Lâm Mộc cũng khách khí mà đáp: “Không ngại”.
Trong phòng ngủ dành cho khách có bật máy sưởi, Lâm Mộc cởi áo khoác của Tiêu Hoài ra, nhìn quanh đánh giá căn phòng.
Nói đây là phòng ngủ, chi bằng nói là phòng tổng thống: phòng khách,
phòng ngủ, phòng quần áo, phòng sách, phòng tắm đều có đủ, hết phòng này đến phòng khác.
Lâm Mộc ngồi lên chiếc sô pha bằng da mềm mại, tay đặt hai bên hông, lưng ngả ra sau, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Một chùm đèn pha lê được làm từ thạch mã não treo trên đỉnh đầu, tỏa ra
những tia sáng chói lóa, soi sáng từng ngóc ngách trong phòng.
Cô yên lặng ngồi đó vài phút, lấy từng món đồ trong túi xách ra kiểm tra một lượt, sau đó cất chúng trở lại.
Di động, hạt thủy tinh tím, vật dụng tắm gội cỡ nhỏ, giấy tờ tùy thân… Cuối cùng là một quyển sổ tay bìa da màu nâu vuông vức.
Trước khi ra khỏi nhà cô đã nằm mơ, mơ thấy quyển sổ tay bị mất, khi
tỉnh dậy cô cố ý bỏ nó vào túi xách, bỏ ví tiền vào trong vali.
Rời khỏi Thượng Hải, vượt trăm sông nghìn núi đến Munich, may mà quyển sổ không bị mất.
Chuyến bay dài công thêm đủ chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm cho Lâm Mộc
cảm thấy mệt mỏi, cô ôm quyển sổ tay, một tay khác gối sau đầu, nằm trên sô pha.
Nhắm mắt lại, chuyện xưa như thước phim trắng đen hiện lên trong đầu, khiến cho cô không cách nào chợp mắt.
Cô mở mắt ra, lấy điện thoại đã sạc đầy pin ta mở bài “Es Ist Ein Schnee Gefallen (Khi Tuyết Rơi)”, chọn chế độ phát một bài.
Bản dân ca Đức này là khi bạn trai du học ở Munich đã giới thiệu cho cô
nghe, đã qua nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ chuyện tình thê lương thật sự đằng sau ca khúc này.
Một cô cái trẻ chưa chồng mà có thai, bị gia đình đuổi ra khỏi nhà, lưu
lạc đến sống trong một căn nhà tranh giữa rừng. Mùa đông tuyết rơi
nhiều, căn nhà cũ nát khó che chắn cơn giá rét, cô gái vừa chịu đói vừa
chịu lạnh, hy vọng người yêu sớm ngày trở lại bên cô, thế nhưng, người
ấy không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt cô được nữa.
Lâm Mộc nhắm mắt lại.
Giai điệu nhẹ nàng vang vọng khắp căn phòng. Giọng hát trong trẻo, ca từ đẹp đẽ đầy thương cảm, thuật lại nỗi nhớ của cô gái bị đuổi khỏi nhà
đành cho chàng trai cô yêu.
Khi tuyết rơi xuống, thời gian không còn dừng lại nữa.
Khi quả cầu tuyết lao về phía em, em chìm sâu trong tuyết trắng.
Nhà không kiên cố, quanh em lạnh lẽo, then cài đã đứt gãy, nhà nhỏ khó chịu được rét lạnh.
Người yêu dấu ơi, xin hãy thương tiếc cho em.
Em bất hạnh là thế, xin hãy ôm em vào lòng.
Khi Tiêu Hoài đem vật dụng tắm gội và quần áo mới đến gõ cửa Lâm Mộc, nghe thấy bài hát “Khi Tuyết Rơi” này.
Anh nghĩ cô còn thức, bèn gõ nhẹ lên cửa, đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, đoán là cô đã ngủ rồi.
Anh suy nghĩ một lúc, đẩy mở cửa bước vào, thấy mái tóc đen tuyền uốn
xoăn rũ xuống từ sô pha như một tấm rèm che, tay phải cô gác sau đầu,
tay trái buông xuống theo tay vịnh sô pha, vết sẹo trên cổ tay cứ thể lộ ra không chút che giấu.
Hình như cô ngủ không an ổn lắm, chân mày nhíu lại, hệt như lúc trên máy bay.
Tiêu Hoài đặt vật dụng tắm gội và quần áo sang một bên, tạm dừng bài hát điện thoại cô đang phát, khi đưa tay định tắt chùm đèn pha lê thì chân
đạp phải thứ gì đó.
Là một quyển sổ tay dày.
Tiêu Hoài khom xuống nhặt quyển sổ đang mở lên, vô tình nhìn thấy một câu được viết trong đó.
“Mắt đã quen với bóng tối, mở mắt ra, vẫn chỉ thấy màn đêm.”
Tiêu Hoài đóng quyển sổ lại, vẫn để nó nằm nguyên trên sàn.
Anh tắt đèn pha lê, săn sóc để lại một ngọn đèn tường thật dịu, như vậy khi cô thức dậy sẽ không thấy mình bị bóng tối bao vây.
Anh đứng thẳng dậy đi về phía cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, khi ra đến bên ngoài chợt nghe tiếng trở mình.
Anh liền dừng động tác lại, quay lại nhìn cô.
Cô giống như giật mình tỉnh giấc, nhưng cũng giống như chưa tỉnh hẳn, mắt nhắm nghiền mò mẫm tìm điện thoại, mở màn hình.
Ánh sáng ảm đảm của điện thoại hắt lên mặt cô, gương mặt mơ màng ngái ngủ.
Khi ánh sáng vụt tắt, giai điệu bài hát “Khi Tuyết Rơi” lại vang lên, từ đầu đến cuối cô không hề nhận ra sự tồn tại của anh, một lần nữa chìm
vào giấc ngủ trong giọng hát cô đơn u buồn kia.
Tiêu Hoài đứng trước của, im lặng rất lâu.
Sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lâm Mộc, anh mới mở cửa, nhẹ nhàng rời đi.