Nhà Giả Kim

Chương 5: Chương 5




"Từ bốn phường trời thiên hạ đã đến nơi đây rồi, con ạ", lần ấy bố cậu nói.

"Họ đến để tìm sự mới lạ, nhưng rồi thì họ vẫn mãi là chính họ. Họ leo lên đồi để xem thành quách rồi cho rằng quá khứ hay ho hơn hiện tại. Dù tóc họ vàng hay da họ ngăm, nói chung họ cũng giống như dân thành phố này cả thôi".

"Nhưng con chưa biết các thành quách ở đất nước họ", cậu đáp.

"Khi đã quen phong thổ và phụ nữ vùng này rồi thì những người đàn ông nọ nói rằng họ muốn vĩnh viễn ở lại đây", ông bố nói tiếp.

"Con cũng rất muốn biết về phụ nữ và đất nước của họ", cậu thú nhận.

"Vì thật ra họ có hề ở lại đây mãi đâu".

"Họ thừa tiền, thừa bạc con ạ", ông bố đáp. "Còn vùng mình chỉ có người chăn cừu mới phải nay đây mai đó thôi".

"Thế thì con sẽ làm kẻ chăn cừu".

Ông bố không nói gì nữa cả. Hôm sau ông cho cậu một túi tiền đựng ba đồng tiền vàng cổ Tây Ban Nha.

"Bố tình cờ tìm thấy trong ruộng nhà ta cách đây lâu rồi. Lẽ ra là tiền để cho con được nhận vào nhà thờ đấy. Con lấy mà mua một đàn cừu, rồi đi khắp nơi khắp chốn cho đến khi con hiểu ra rằng làng mạc, thành quách vùng mình tuyệt vời nhất, phụ nữ vùng mình xinh đẹp nhất."

Rồi ông ban phúc chúc lành cho cậu.

Cậu đọc thấy trong mắt bố cũng chính niềm mơ ước được phiêu du. Nó vẫn sống mãi trong ông sau hàng chục năm tìm cách lãng quên qua những lo toan sao cho có cái ăn, cái uống hằng ngày và một chốn nương thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.