Nhà Họ Có Ma

Chương 49: Chương 49




Hôm đó, Chí Thành đến thăm ông Hưng đang bị tạm giam. Anh trình bày những khó khăn trong công ty bây giờ, những việc tồn động, những khoản nợ cần giải quyết, quan trọng là tiền bồi thường cho người bị tai nạn.

Việc công ty không còn tiền, ông Hưng đổ tội cho kế toán ôm tiền bỏ trốn, hiện giờ người đó tung tích vẫn không biết, cơ may lấy lại tiền rất mong manh. Thế nhưng, ông Hưng lại chẳng có vẻ quan tâm những điều đó.

– Không được thì cứ đệ đơn phá sản đi!

– Xin phá sản? Có làm vậy thì cũng đâu giải quyết được những vấn đề bây giờ!

Công ty xin phá sản rồi thì nhân viên tính thế nào? Chí Thành không muốn phủi bỏ một cách vô trách nhiệm như vậy. Giờ có muốn bán bất động sản để bù vào cũng không được, không biết từ khi nào ông Hưng đã đem toàn bộ giấy tờ nhà đất đứng tên đi cầm cố ngân hàng. Hiện giờ nợ không trả được, đến cả nhà tổ cũng không biết giữ được hay không!

Ông Hưng chán chường nhìn cậu con trai thật thà của mình, dù không muốn nói nhưng vẫn phải tiết lộ, ai bảo anh là kẻ kế thừa duy nhất của anh bây giờ.

Ông nói nhỏ:

– Cha đã tính hết rồi, con không cần lo lắng gì cả…

– Cha tính cái gì?

– Nếu ở đây không được… thì con trước hãy đưa mẹ và em con ra nước ngoài đi…

– Cha bảo con bỏ đi như vậy sao? Vậy những vấn đề bây giờ ai sẽ gánh?

– Con nói nhỏ thôi! Cha nói cha tính toán hết rồi, chỉ cần con liên lạc với người này, anh ta sẽ giúp con làm thủ tục xuất ngoại. Chỉ cần rời khỏi Việt Nam rồi thì không còn gì phải lo nữa…

– Vậy còn cha thì sao?

– Cha? Bất quá bị dính tội làm không hết nhiệm vụ! Dù sao bây giờ ai chẳng biết công ty mình bị kế toán ôm tiền trốn? Chính mình cũng là nạn nhân, ai có thể trách tội được mình?

Chí Thành cảm thấy hai mắt hoa lên, cố kiềm chế cơn xúc động của mình mà hỏi:

– Thế còn những người bị hại khác…?

Ông Hưng cau mày chán ghét, tới lúc này rồi mà con trai thánh nhân của ông vẫn lo nghĩ cho người ngoài? Ông đay nghiến phán:

– Ai quan tâm chứ! Họ nhận tiền làm việc, cũng phải tự biết bảo vệ, tự biết lỡ có ngày xảy ra sự cố chứ. Cái gì cũng muốn đổ trách nhiệm lên người có tiền hơn sao?

Chí Thành thật muốn gục ngã, anh đã cố gắng để điều đình, cố mang lại một kết quá tốt nhất có thể cho hai bên. Nhưng sao lại ra như vậy? Những hành động của anh có phải vô cùng nực cười đối với ông?

Ông còn khiến anh thất vọng thế nào nữa đây?

Ông Hưng dáo dát nhìn xung quanh kiểm tra có ai nghe lén và camera ghi hình hay không. Xác nhận an toàn, ông mới chúi người về trước thều thào:

– Cha đã chuyển tiền ra nước ngoài trong tài khoản đứng tên con rồi… con không cần phải lo nghĩ gì cả…

Chí Thành nghe mà cảm giác trời đất đang sụp đổ trước mặt mình. Chuyển tiền ra nước ngoài? Dưới tên của anh? Cha đang nói thật sao?

Ông mặc kệ biến cố của công ty, bỏ mặc người bị nạn, khư khư lo ôm tiền? Cũng từ tiết lộ này, khiến Chí Thành không khỏi nghi vấn: liệu việc công ty bị biển thủ có liên quan đến cha mình hay không? Bởi vì ông biết trước kết quả như vậy nên khi mọi chuyện bị vỡ lỡ, ông chẳng hề bất ngờ?

– Cha… cha…

Chí Thành đau đớn gọi, nước mắt phẫn uất cũng rớt xuống.

– … tại sao… cha có thể làm như vậy…

Ông Hưng chán ghét, bảo:

– Tao làm như vậy còn không phải vì mày? Không phải vì cái nhà này sao?

Chí Thành đau đớn lắc lắc đầu:

– Nếu cha thật sự vì ngôi nhà này, lẽ ra cha không nên làm như vậy. Cái nhà này đã bị phá hủy tại lòng tham của cha…

Ông Hưng tức giận, gào lên:

– Mày đổ thừa tại tao? Cái nhà này ra nông nổi này là tại con quỷ kia!!! Nếu nó không tác quái…

Chí Thành không nghe nổi nữa, nhắm tịt mắt, lắc lắc đầu đứng lên xin ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, anh dừng chân lại, nói:

– Con sẽ dùng số tiền đó để đền bù cho mọi người.

Ông Hưng ngớ người, mãi mới ý thức được Chí Thành đang nói cái gì, ông điên tiết gào lên:

– Đứng lại! Ai cho mày làm vậy!!! Đó là tiền của tao!!! Tiền của tao…

Chí Thành đã đi rồi, ông Hưng như phát cơn điên muốn lao tới cào cấu Chí Thành thì bị những quản trại giữ lại. Chí Thành cứ thế cô độc và đau đớn bước đi trên dãy hành lang lạnh lẽo, mờ mịt.



Ba Xuyến từ sau ngày nói chuyện với Hà Anh, đã bỏ cái suy nghĩ giết bà Yến ngay laafp tức, mà muốn tự tay hành hạ bà ta từng chút một, chứng kiến bà ta ngày ngày phải sống trong lo lắng, sợ hãi.

– Quỷ! Quỷ! Mày là quỷ… cút đi! Cút đi!!! Không được tới gần tao… không được…

Ba Xuyến với bộ mặt hung tợn, với hai cái răng nanh dài thòng hiện ra trước mặt bà Yến một ngày năm bảy lần, không để cho bà ta có được một giây phút yên ổn. Không những vậy, còn liên tục thầm thì những hậu quả mà nhà họ Lê đang chịu bên tai bà Yến:

– Nhà mày sắp tiêu rồi… sắp bị người ta cướp hết rồi… ha ha… ha ha ha…

Vì sức khỏe của bà Yến không tốt, tinh thần thường bị kích động nên Chí Thành luôn giấu không nói cho bà nghe những việc đang xảy ra. Ba Xuyến thì không tốt như vậy, tiết lộ mọi thứ, khiến bà ta chịu đả kích bị mất tất cả những thứ bà ta mong muốn.

Ba Xuyến tự nhủ trong lòng: cô sẽ không giết bà ta, phải bắt bà ta nhìn thấy bản thân mất hết tất cả, sống trong những ngày đau đớn, dằng dặc và hèn hạ. Rồi sau khi bà ta chết… sau khi bà ta chết…

Nghĩ tới đó, Ba Xuyến đã khoái chí cười khằng khặc.



Còn Hà Anh trong những ngày này thì đóng cửa nhốt mình trong nhà, không đi nơi nào. Đến mấy hôm sau, khi đã tạm bình tâm, cô mới bước ra ngoài và người đầu tiên cô tới tìm chính là sư bà Huệ Minh.

Hà Anh ngồi im lặng một lúc mới rút sợi dây chuỗi trong túi xách ra để lên bàn. Sợi dây chuỗi Xá Lợi lúc này đã bị hủy hoại nghiêm trọng, gần như vỡ nát toàn bộ.

– Con xin lỗi đã khiến nó thành ra như vậy.

Sư bà Huệ Minh khẽ niệm Phật một tiếng rồi bảo:

– Nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình…

Hà Anh biết sư bà không trách mình nhưng bản thân cô không thể xem như không có gì mà bỏ qua mọi chuyện. Cô lại im lặng, không biết phải nói gì, nên nói cái gì.

Cuộc sống của cô từ năm mười tuổi cho tới giờ chỉ xoay quanh cái ý nghĩ báo thù, làm sao để trả thù. Nay thù đã trả đã rồi nhưng cô rơi vào trống rỗng, không biết từ giờ mình nên làm gì, lấy lý do gì để sống tiếp.

Thù hận quả nhiên không dập tắt được thù hận.

Sư bà Huệ Minh dường như cũng nhìn ra kết quả này, nên trước nay luôn khuyên giải Hà Anh hãy mở lòng, sống tích cực hơn. Chỉ muốn cô sống thật tốt, sống có ý nghĩa. Nhưng những lời sư bà nói không lọt được vào tai Hà Anh, không khiến cô buông bỏ được. Có lẽ cái duyên giữa sư bà và Hà Anh không đủ.

Sư bà đưa tiễn Hà Anh trong tiếc nuối, mãi nhìn theo bóng lưng của Hà Anh mà thầm cầu khẩn:

– A Di Đà Phật, mong người có duyên sẽ xuất hiện kéo đứa bé đáng thương này ra khỏi bóng tối… A Di Đà Phật…



Và rồi, Hà Anh có một giấc mơ…

Cô đang ở một không gian vô định, xung quanh đều trống rỗng, chỉ có một mình cô đang lơ lững giữa không trung. Cô dần mở hai mắt, nhìn khắp nơi một lượt. Cũng không bất ngờ hay hốt hoảng, cứ như trái tim cô vốn vô cảm, không cảm nhận được bất cứ thứ gì, từ sợ hãi đến cả tình yêu. Cô sống như một tảng đá biết thở.

Chợt, hình ảnh một người nọ xuất hiện trước mặt Hà Anh, người mà cô đã nghĩ không bao giờ đến nữa: Chí Kiên.

Thằng bé mặc sơ mi và quần tây trắng, cả người thằng như đang phát quang. Nó không đứng yên một chỗ như Hà Anh mà hết lượn lên lượn xuống rất thoải mái.

“Sao trông chị u uất thế này?”

Chí Kiên cất tiếng trêu. Hà Anh thản nhiên nói:

“Còn em? Sao lại vui vẻ như vậy?”

Trông nó còn tươi tắn hơn cả khi còn sống nữa. Chí Kiên nở nụ cười rạng rỡ, thong thả nói:

“Thực ra cũng không có gì khó chịu lắm, cái chết ấy…”

Như sợ Hà Anh không hiểu, Chí Kiên đã bồi thêm câu cuối.

“Hiện em đang ở đâu?”

Chí Kiên không đáp mà chỉ một ngón tay lên trời.

Hà Anh nhớ lại lúc trước, khi Chí Kiên chết, cô hoàn toàn không trông thấy linh hồn của cậu bé ở đâu. Mà với một cậu bé như Chí Kiên, Hà Anh đinh chắc cậu không thể nào xuống địa ngục được nhưng còn đi đâu thì đó không phải là chuyện cô có thể thăm dò. Nay nghe Chí Kiên xác nhận, Hà Anh cũng vơi được lo lắng trong lòng.

“Thế thì tốt rồi! Vậy hôm nay em đến tìm chị làm gì? Muốn kể tội chị đã làm với nhà họ Lê sao?”

Chí Kiên không đáp, vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Rốt cuộc em muốn gì?”

Hà Anh sốt ruột gào lớn, Chí Kiên hỏi ngược lại:

“Chị cảm thấy mình làm sai sao?”

Sai? Đương nhiên không! Dù có cho bao nhiêu cơ hội làm lại thì Hà Anh vẫn lựa chọn trả thù!

“Nếu nhà họ Lê có tội, thì không phải chị thì cũng bị một người nào đó vạch tội…”

Chí Kiên chợt nhẹ giọng bảo như vậy, tuy nói cậu bé không trách Hà Anh, biết đó là kết quả tất yếu của nhà họ Lê, nhưng chứng kiến gia đình mình sinh ra lớn lên bao nhiêu năm chịu quả báo như vậy, cậu vẫn cảm thấy chua xót.

Để trấn an Hà Anh, Chí Kiên gượng một nụ cười. Nụ cười đó lại khiến Hà Anh day dứt, vẫn là cậu bé hiểu chuyện, luôn lo nghĩ cho người khác của trước kia.

“Nói tới, em còn phải cám ơn chị, cám ơn chị đã khích lệ mẹ em và còn cứu mạng anh Chí Thành.”

Dù vậy, vẫn không thay đổi được chuyện cô đã từng lợi dụng họ, kéo bọn họ vào chuyện trả thù của mình.

“Thật ra, hôm nay em tới còn mang lời nhắn nhủ của người trên đó xuống cho chị nữa.”

Người trên đó? Là ai? Cô có người thân nào đang ở trên kia?

“Chẳng lẽ là…”

“Phải! Họ vẫn luôn lo lắng và dõi theo chị!”

Cha mẹ! Bao nhiêu năm qua, cô luôn đi tìm tung tích linh hồn của họ, không biết liệu họ có an toàn hay không, không biết họ có bị tà sư bắt giam… Cô đã cố gắng tìm kiếm nhưng đều vô vọng, thế mà, hôm nay, cậu nhóc lại nói cho cô biết họ đang ở trên trời!

“Nếu thật vậy, tại sao cha mẹ không trực tiếp nói với tôi? Tại sao lại chờ tới bây giờ…”

Hà Anh rối rắm vô cùng, đáp án có ở trước mắt nhưng cô lại không dám tin.

“Họ… vẫn luôn nói cho chị biết họ bình an!”

“Cái gì?”

“Họ mượn lời của sư bà Huệ Minh thông báo cho chị biết họ vẫn tốt, nhưng chị không tin!”

“Sao lại… sao lại…”

“Vì chị không tin nên dù sư bà có bao nhiêu lần nói họ bình an, chị vẫn sẽ không tin! Cũng giống như giấc mơ này, nếu chị tin em đã tới tìm chị thì em đã tới tìm chị, còn không thì chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

Hai chân Hà Anh run rẫy ngã ngồi trên đất, hai mắt đã ửng đỏ.

Cha mẹ luôn dõi theo cô, luôn mong muốn cô bình an, luôn mong cô sống tốt, thế nhưng, cô vì lòng báo thù biến mình thành người như thế nào?

Chí Kiên an ủi:

“Mọi chuyện đã qua rồi, đã qua rồi! Đừng để nó vướng bận nữa, hãy… tha thứ cho mình đi.”

Hà Anh thất thần trong chốc lát rồi lau nước mắt, hỏi:

“Em không chỉ tới chỉ để chuyển lời chứ?”

Cậu bé lại mỉm cười, bảo:

“Phải! Em còn có việc muốn nhờ chị!”

“Nhưng tôi sẽ không dính tới nhà họ Lê nữa!”

Cậu bé không nghe, vẫn nói:

“Em muốn nhờ chị giúp mẹ em, đừng để bà sống trong đau khổ như vậy nữa.”

Bà Ngọc…

“Hãy giúp bà thêm lần này nhé!”

“Cám ơn chị! Em sẽ luôn… chúc phúc cho chị…”



Hà Anh dần dần mở hai mắt tỉnh lại, trước mặt cô chính là căn phòng ngủ xám xịt của mình. Không có hình ảnh của Chí Kiên ở đâu cả, nhưng cô biết cậu bé thật sự đã tới gặp mình.

– Chí Kiên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.