Nhà Họ Có Ma

Chương 15: Chương 15: Oán khí




– Trước giờ vẫn có tin đồn nhà họ Lê rất tà môn, hễ ai có tranh chấp với nhà họ đều gặp chuyện không may, nhẹ thì bị thương, mất của, nặng thì tới mạng cũng không còn. Mọi người còn rỉ tai nhau không biết nhừng nhà đó nuôi ngải, âm binh. Mà mẹ cũng biết chồng con từ trước tới giờ đâu có tin vào chuyện mê tín dị đoan…

Thực ra không chỉ ông Đức, mà đặt đối phương là người khác, người có tin ma quỷ đi nhưng một khi đã động tới lợi ích của mình, họ vẫn sẽ gạt bỏ sự sợ hãi huyễn hoặc đó mà tranh giành thứ mình muốn! Huống chi ông Đức không sai, mục đích của ông là vì lợi cho người dân, dù biết có khó khăn, ông cũng sẽ không từ bỏ!

Bà Tâm lần đầu nghe thấy chuyện này, nhớ tới cảnh bất hạnh mấy ngày nay mà thêm hoảng sợ, chẳng lẽ tai nạn cả nhà con gái đều do người đàn bà tên Yến kia nguyền rủa sao? Nếu thật sự như vậy, không phải mọi người chưa chết hết sẽ không ngừng lại?

Không chỉ bà Tâm lo lắng, chính bà Hương càng sợ hãi hơn. Nói ra có thể không tin, nhưng chính mắt bà và cả một nhà ba người đều đã trông thấy “Nó”! Con tiểu quỷ có bộ dạng xấu xí, ghê tởm và độc ác! Chính nó đã hại chết chồng của bà!

Bà Hương nhìn con gái đang hôn mê bất tỉnh qua lớp cửa kính ngăn cách mà lòng quặn thắt từng cơn. Bà đã mất người chồng yêu quý, bà không thể để mất đứa con gái duy nhất này.

Mấy ngày này, chính tay bà lo tang sự cho chồng, giải quyết hàng đống việc khó khăn trong công ty, còn phải lo cho con gái. Ai nhìn vào cũng nghĩ bà là người mạnh mẽ, nhưng có ai biết được nếu không phải vì con gái, bà cũng muốn tự tử theo chồng rồi. Sống đối với bà chính là những ngày đau đớn cùng cực, không thể chia sẻ…

Bà Tâm là người sùng đạo, từ khi gia đình con gái gặp nạn, bà càng thêm bi quan, nhưng cũng giống như con gái, bà phải cố gắng vượt qua nỗi đau này vì con cháu. Vào những lúc không chịu nổi nữa, bà liền chọn đến chùa, gặp sư cô Huệ Minh khóc lóc, trút hết nỗi lòng của mình.

– Gia đình con đã tạo nghiệp chướng gì mà phải chịu cảnh đọa đày như thế này hả cô? Con rể con dù không tin Phật nhưng nó sống lương thiện, luôn giúp đỡ người nghèo khó. Cả nhà con không làm chuyện ác vì sao lại đau khổ thế này…

Bà lão lớn tuổi, mái tóc đã bạc phơ nay lại khóc lóc như một đứa trẻ, tiếng khóc xé ruột xé gan khiến người khác phải nhói lòng.

Dù sư cô Huệ Minh khuyên giải hết lời, bà Tâm vẫn không nguôi được đau đớn trong lòng.

Cũng trong lúc tuyệt vọng đó, bé Hà Anh đã mở mắt.

– Mẹ…

Hà Anh muốn với tay chạm vào mẹ mình nhưng cô bé quá yếu, đến nhấc tay cũng không đủ sức. Bao nhiêu ngày qua, lần đầu bà Hương rơi lệ. Hà Anh thấy mẹ khóc, rất muốn an ủi mẹ, vội nói:

– Mẹ… con không sao… con không đau…

Bà Hương càng nhói lòng, may mắn ông trời có mắt, đã để con bà tỉnh lại.

Thế nhưng, niềm vui của bà Hương chưa được bao lâu thì đã nghe Hà Anh nói:

– Mẹ, ba đâu rồi?

– Ba con… ba con đang đi công tác… giờ không thể đến thăm con được…

Hà Anh có chút buồn tủi nhưng từ trước tới giờ cô bé luôn ngoan ngoãn, không vòi vỉnh, đòi hỏi. Ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.

– Mẹ… đứa bé kia đang ở góc giường nhìn con…

Hà Anh nói nhỏ với mẹ mình. Bà Hương nghe vậy liền giật nẩy mình, liền hỏi:

– Đứa bé nào?

Trong phòng hiện giờ ngoài bà và Hà Anh ra thì đâu còn ai nữa. Hà Anh run rẫy nói:

– Là… là đứa bé trên xe mình hôm đó đó…

Đứa bé trên xe?

Hình ảnh con tiểu quỷ đen đúa với những vết sẹo lồi dữ tợn liền hiện ra trước mắt bà Hương. Chẳng lẽ là nó? Nó đang bám theo con bà sao?

– Nó… nó…

– Mẹ… mẹ đuổi nó đi đi, con sợ… nó cứ nhìn con cười hoài… kêu con đi chơi với nó…

Bà Hương cứng đờ cả người. Nó muốn bắt cả con bà sao?

Bà Hương liếc mắt nhìn về phía chân giường, bà vẫn không thấy cái gì nhưng bà biết con bà không nói dối, và con quỷ đó, nó thật tồn tại!

– Con đừng sợ! Mẹ sẽ ở đây với con! Sẽ không để ai làm hại con đâu…

– Mẹ…

Hà Anh cố hết sức để nắm lấy bàn tay của mẹ, nhưng cô bé quá yếu, chẳng thể nắm chặt. Chẳng mấy chốc, Hà Anh lại chìm vào cơn mộng mị mà không biết mẹ mình đang bị nhấn chìm trong khủng hoảng.



Ngoài hành lang bệnh viện, bà Hương đem việc hôm nay kể cho bà Tâm nghe.

– Cái gì? Là con quỷ đó sao?

Bà Hương ra hiệu cho bà Tâm nhỏ tiếng, bà nói:

– Cho tới giờ, ngoài trừ bà ta ra, con thật sự không nghĩ ra nhà mình đã đắc tội với ai để khiến người ta hại nhà mình như thế này.

– Bà ta quá độc ác…

– Bây giờ con chỉ lo lắng cho bé Anh, bà già đó đã nguyền rủa tất cả người mang họ Trần phải chết!

Bà Tâm cũng chết điếng trước câu nói của con gái. Nếu như đó là sự thật, con quỷ kia sẽ không dừng tay!

– Mẹ… con sợ…

Giọng bà Hương run rẫy. Bà trước nay có hình tượng đoan chính, dịu dàng nhưng nội tâm mạnh mẽ, nếu không, đã không thể chống đỡ gia đình và công ty từ khi chồng mất tới bây giờ. Dù lúc còn nhỏ, bà Hương cũng không mấy khi lộ ra sự yếu ớt của mình. Thế mà, lúc này đây, đứa con gái vững vàng, đáng tự hào của bà Tâm đang run rẫy vì bất lực, vì đau đớn đến tuyệt vọng.

– Con sợ lắm mẹ ơi… con sợ không thể bảo vệ được bé Anh…

Bà Tâm thương con, thương cháu vô cùng, càng giận bản thân vô dụng, không thể làm gì cho người thân. Hai mẹ con ôm nhau khóc ngất trong hành lang bệnh viện.

Chẳng ai ngờ đến, qua hôm sau, bà Hương lại đưa ra một quyết định kinh hãi:

– Mẹ, con có việc muốn nhờ mẹ, mẹ nhất định phải đồng ý với con!

Bà Hương ngồi quỳ dưới đất ôm chân bà Tâm nói. Bà Tâm giật mình, lôi kéo con gái đứng lên nhưng bà Hương lắc đầu không nghe, nài nỉ:

– Mẹ, con sắp làm một việc có thể khiến mẹ kinh hãi, cũng không biết tổ tiên nhà họ Trần có tha cho con hay không!

– Con có gì từ từ nói, đừng nói gỡ như vậy nữa…

– Mẹ, con chỉ còn có đứa con này thôi, cũng là cháu duy nhất của mẹ. Mẹ phải giúp con, phải giúp bé Anh!

– Con muốn gì con nói đi, con bắt mẹ làm gì mẹ cũng chịu mà…

– Con muốn… mẹ mang bé Anh đi!

– Đi? Là đi đâu?

– Con không biết lời nguyền kia có thật hay không, nhưng con không dám đánh cuộc! Không dám mang sinh mạng của bé Anh ra cược!

– Con rốt cuộc muốn làm gì?

– Con… muốn đổi họ cho bé Anh!

Bà Tâm kinh hãi thốt lên:

– Con nói cái gì?

– Con không những muốn đổi họ của bé Anh, mà còn muốn để tất cả mọi người nghĩ rằng con bé đã chết!

– Con… có biết mình nói gì không?

– Mẹ, con nghĩ kỹ rồi! Không cần biết con quỷ kia có tồn tại hay không, chỉ mỗi việc bà Yến căm hận người họ Trần như vậy, không cần ma quỷ ra tay, chính bà ta cũng có thể hại tới con bé! Con phải bảo vệ con của con! Nhất định không để ai làm hại tới nó!!!

Hai con mắt đầy gân đỏ vì lo lắng và thiếu ngủ của bà Hương long lên sòng sọc. Có thể bà đã điên rồi! Bị ép phải điên lên!

– Con… con…

Bà Hương nắm chặt lấy đôi tay gầy guộc của bà Tâm, cố chấp nói:

– Mẹ phải giúp con! Giúp cháu của mẹ!!!

Cuối cùng, bà Tâm cũng thua cuộc, phải làm theo ý kiến điên rồ của bà Hương.

Bà Hương hành động rất mau, chẳng mấy chốc đã loan ra cái tin Trần Hà Anh bị thương nặng đã chết trong bệnh viện, thi thể sẽ được mang về nhà làm tang lễ. Mặt khác, bà Hương vận dụng hết toàn bộ mối quan hệ của mình, mau chóng làm lại toàn bộ giấy tờ cho Hà Anh.

Hà cũng là họ của bà Tâm, rất dễ che mắt mọi người, biến Hà Anh trở thành con nuôi của bà Tâm! Vì để che giấu sự tráo đổi này, bà Tâm phải gấp rút chuyển nhà, dọn đến một căn hộ chung cư nhỏ xa nơi ở cũ. Bà Tâm cũng vào lúc đó đã đưa cho Hà Anh sợi dây chuỗi có gắn hạt Xá Lợi, dặn cô phải luôn mang trên người, sợi dây sẽ bảo vệ cô bình an.

Hà Anh được chuyển viện, từ lúc đổi thân phận và bệnh viện, không còn nghe cô bé nói gặp lại con tiểu quỷ kia lần nào nữa, bà Hương vì vậy cũng cảm thấy an tâm phần nào.

Bà Hương vì sợ hành tung của mình sẽ làm lộ việc Hà Anh còn sống nên cũng không dám đến thăm cô bé, ngay cả điện thoại cũng rất hạn chế. Bà làm tất cả chỉ vì bảo vệ sự an toàn của cô! Đó cũng chính là lý do để bà tiếp tục cầm cự mà sống tiếp, mặc cho cuộc sống đối với bà đã trở thành màu đen ảm đảm.

Sự an toàn của Hà Anh được bảo đảm, thế nhưng, tính mạng của bà Hương lại không!

Bà Hương vẫn là người của nhà họ Trần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.