Rời nhà ba tháng vưu thiếu gia đã trở về! Rời nhà ba tháng vưu thiếu gia đã trở về!
Mọi người vưu phủ chạy vào đi thông báo, vưu lão gia mang theo tâm trạng như bị rơi xuống đất.
“Xú tiểu tử này, còn biết trở về?” ông tức giận vỗ cái bàn.
“Lão gia cẩn thận đau!” Bên cạnh quản gia vưu ba hảo tâm nhắc nhở.
“Hừ” nghe lời nhắc đau tay, vưu lão gia một mông ngồi xuống, thở thở hổn hển.
“Vưu ba, ngươi nói xem có phải tiểu tử vưu đức ân này càng ngày càng quá phận! Ta sai hắn đi cưới lam tiểu thư, hắn không cưới, lại trở về! Nó đã đi rồi còn trở về, đường từ hàng châu đến dương châu đâu có xa xôi gì, hắn thế mà đi ba tháng mới quay về, ngươi nói xem có phải nó muốn làm ta tức chết mới vừa lòng!”
“Lão gia” Vưu ba thấy tâm trạng tức tối của vưu lão gia đang định buông lời an ủi lão gia đáng thương lại nhìn thấy thiếu gia ôm một người đi tới.
“Cha…” vưu đức ân vẻ mặt hạnh phúc tươi cười gọi.
“Xú tiểu tử này! Ngươi còn biết trở về!” nhìn thấy nhân vật chính, vưu lão gia càng thêm tức tối rít lên như sấm.
“Con thật sự không muốn về đâu, nếu không phải vợ yêu của con có bầu, con còn định đi du ngoạn vài ngày nữa!” Vưu đức ân vừa cười vừa nói.
“Cái, cái gì?” vưu lão gia há mồm cứng lưỡi”
“Vợ yêu của con, cáin người vợ này, có bầu a” Vưu đức ân nâng nâng cánh tay ý bảo vưu lão gia xem trong ngực hắn, trong ngực đang ôm một tiểu nữ nhân.
“yêu! Có bầu?” Tin tức này quá sức chấn động, vưu lão gia hoàn toàn như một con gà ngốc nghếch.
“Tiểu tiểu? còn không chào cha?” Vưu đức ân nhìn thấy vưu lão gia bị dọa cho sửng sốt, liền hạ tay, cẩn thận buông tiểu nữ nhân trong lồng ngực.
“lão gia…” Hạ tiểu tiểu cúi đầu ngượng ngùng cúi chào.
“hạ nha đầu?” vưu lão gia ngây ngốc nhìn hai người trước mặt mình, không biết nên phản ứng như nào.
“Cha, tiểu tiểu đã mang trong mình đứa nhỏ của con, con mới đem nàng trở về để dưỡng thai” Vưu đức ân kiêu ngạo ôm hạ tiểu tiểu nói. Vốn là hắn tính từ lam gia một mạch về dương châu, chính là trên đường, hắn nhất thời không chịu được, bị dáng vẻ đang ngủ của tiểu tiểu quyến rũ, làn da trắng lộ ra trước mắt, nhịn không được đem nàng ăn sạch mọi chỗ, không đành lòng nhìn nàng mệt mỏi, đành phải tìm nhà trọ nghỉ ngơi.
Vì thế dọc đường đi, hắn luôn nhất thời không kiềm chế được, làm hạ tiểu tiểu mệt mỏi thở gấp liên tục, để bồi thường cho nàng quá mệt mỏi, hắn quyết định đem nàng đi du ngoạn khắp nơi, tiện thể cũng hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào. Nhưng vài ngày trước, vốn đúng lúc hai người đang ngọt ngọt ngào ngào, hưởng thụ cảnh sắc, hạ tiểu tiểu đột nhiên biến đổi sắc mặt, nôn mửa không dứt, làm hắn một phen hoảng sợ đưa nàng đến thầy thuốc, lại thêm thầy thuốc báo cho hắn một tin sửng sốt: Tiểu tiểu có thai.
Nghĩ đến trong bụng tiểu tiểu có một tiểu tử, có một tiểu sinh mệnh đang tồn tại, vưu đức ân không dám mang nàng đi du ngoạn thêm nữa. Mau chóng sai người đánh xe về phủ, sợ đi nhanh lại ảnh hưởng đến tiểu tiểu cùng đứa nhỏ trong bụng, lại ra lệnh cho xe ngựa đi với tốc độ chậm như cũ, cho nên vì vậy bọn hắn mới lâu về đến phủ.
“Con nói thật chứ? Hạ nha đầu đã có thai? Đã có cốt nhục cho vưu gia?” Vưu lão gia quả thật không giám tin, ông không tưởng tượng được trong bụng hạ tiểu tiểu ngốc nghếch lại có đứa nhỏ là cháu của ông.
“Đương nhiên là thật rồi, việc này có thể nói dối sao? Thầy thuốc đã chẩn khám mà?” Vưu đức ân kiêu ngạo gật đầu khẳng định.
“con, con là tên tiểu hỗn đản! hỗn đản, hỗn đản!” Vất vả để tiêu hóa những tin kinh hỉ, vưu lão gia vui sướng nhảy dựng lên, một bàn tay hướng phía ót của vưu đức ân đánh một cái.
“Đau quá, cha, người điên à?” Vưu đức ân nhăn mặt kêu thảm thiết.
“Con mới điên! Con đúng là tiểu hỗn đản! hạ nha đầu trong người như vậy con còn mang nó đi khắp nơi! Con thật sự là không muốn sống à! Hỗn đản, hỗn đản!” Đứa con này một chút cũng không giống ông, không biết yêu thương bà xã.
“Quản gia, nhanh đi chuẩn bị, vưu phủ ta ngày mai phải mở yến tiệc, cho đức ân cùng tiểu tiểu cử hành đại hôn lễ! nhất định phải long trọng!”
“Vâng vâng, tiểu nhân biết rồi!” quản gia lưu ba nhanh nhẩu tuân hành, thiếu gia bọn hắn rốt cuộc cũng lớn thành người.
Đêm tân hôn, hạ tiểu tiểu một mình thân nhẹ nhàng khoan khoái trên giường, lật xem cái gì, miệng thỉnh thoảng tràn ra tiếng kinh hô: “nha….như thế nào có thể như vậy…a nha…trời ơi…”
“tiểu tiểu, em làm gì vậy?” vưu đức ân thật vất vả đào thoát khỏi bàn ti rượu, nhanh nhanh chóng chóng chạy về phòng, liền thấy tiểu thê tử của hắn đầu không đội mũ phượng, ngồi ở trên giường vừa ăn cái gì vừa xem cái gì đó.
“A? không, không có gì” Hạ tiểu tiểu bị hoảng sợ, liền đem thứ gì trong tay nhét vào gối, với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bước xuống giường: “anh sao sớm thế đã về phòng?” Nàng nghĩ, tiệc rượu kia chắc phải lâu mới kết thúc.
“ở đó có cha ta rồi, ta về phòng trước. sao vậy? tiểu tiểu nhà chúng ta không muốn nhìn thấy ta sao?” Vưu đức ân vẻ mặt bi thưởng biểu tình.
“Không phải đâu…” Nàng là muốn xem bức thư kia thôi.
“Tiểu tiểu, em không ngoan nha” Vưu đức ân lắc lắc đầu ngón tay, không nói lời nào tiến gần mép giường “Em đang xem cái gì vậy? sao lại muốn giấu ta?” Nói xong lấy tay sờ sờ xuống dưới gối của hạ tiểu tiểu tìm đồ vật.
“A, đưa đây, đưa đây, đừng xem!” hạ tiểu tiểu kinh hoàng với lấy.
“Tiểu tiểu, không ngờ em lại nhiệt tình đến vậy nha” Vưu đức ân thuận thế ôm nàng đè trên giường, không để ý đến phản kháng của nàng, mở quyển họa sách (một loại sách trong có tranh vẽ ) nhất thời mặt đỏ lên.
“Hạ tiểu tiểu, đây là cái gì?” Hình ảnh trong đó là nam nữ khỏa thân ở mọi tư thế, làm cho người ta, làm cho người ta đầu óc sung huyết.
“là…là tử duyến cho em…nói là làm đó….” Hạ tiểu tiểu lúng ta lúng túng.
“Này đầu độc nữ nhân…”Vưu đức ân thấp giọng nguyền rủa, ánh mắt lại khó có thể rời đi khỏi bức họa kia, trời ơi, đó là, đó là….hắn nhất thời dục hỏa dâng lên.
“Khụ…tiểu tiểu, nếu tử duyến đã có lòng như vậy, chi bằng, chi bằng…chúng ta thử xem?” Từ lúc biết nàng có thai, hắn không dám động vào nàng, đã muốn đã lâu đã lâu, hắn chịu đựng thật là vất vả….”
“Thử cái gì?” Hạ tiểu tiểu đã che kín cả mặt mũi.“Em nói gì?” đem nàng đặt trên chỗ đó của mình, hắn dần dần đưa đẩy làm cho nàng chính mình cảm giác.
“Đáng ghét!” Tư thế lạ này, làm cho người nàng không khỏi tỏa khí nóng giật giật người.
“Tiểu yêu tinh…” lần đầu ở tư thế này, vưu đức ân có điểm khó khống chế, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai người.
“Đức ân, anh…” hạ tiểu tiểu hoàn toàn không biết nên làm gì, đức ân hắn, đột nhiên trở nên vội vàng.
Không đợi tiểu tiểu phản ứng, đức ân xoay người đem nàng đặt dưới thân mình, thật cẩn thận tránh đi bụng nàng, tiến vào trong nàng, âm thanh rên rỉ…
“Tiểu tiểu” sắp đến lúc bùng nổ, vưu đức ân liền nhớ ra chuyện gì quan trọng, hắn dừng hẳn đưa đẩy.
“Đức ân?” Không thấy hắn giải phóng hạ tiểu tiểu bất mãn vặn vẹo thân mình.
“Tiểu tiểu, em đang có thai, chúng ta như vậy có hay không….” Vội vàng đừng lại khiến cho người ta điên cuồng đích thân mình, không để ý đến mồ hôi đang chảy ròng ròng, vưu đức ân nghi nghi hoặc hoặc nói ra những điều trong đáy lòng nghi vấn.
“Không cái gì?” hạ tiểu tiểu không hiểu đang trong thời khắc như vậy hắn muốn hỏi cái gì?
“Chính là, chính là, chúng ta lại làm như vậy, em còn có thể mang thai đứa nữa? ta đây làm một lần, em mang thai một đứa, làm thêm một lần, lại có thêm đứa nữa, đứa trong bụng còn chưa sinh ra đã có thêm một đứa khác, rồi bụng em có nhiều đứa nhỏ có thể hay không giống như trùm nho?”
Nho? Chùm nho? Chùm đứa nhỏ? Như là từ trong bụng sinh ra một, hai, ba, bốn, vô số đứa nhỏ, hạ tiểu tiểu hoàn toàn bị tưởng tượng của chính mình hù dọa.
“Em không muốn sinh nhiều như chùm nho! Không muốn, anh mau tránh ra, tránh ra!” nàng cực lực vặn vẹo thân mình, muốn từ bên dưới vưu đức ân thoát đi, lại càng thêm kích thích hắn.
“Em đừng giãy nữa…đng chết…” Vưu đức ân rốt cuộc không chịu được thứ kích thích ma nhân này, hung hăng xỏ xuyên qua nàng “Tiểu tiểu, ta yêu em…” phóng thích xong, hắn nghĩ rằng, chùm nho thì chùm nho, chỉ cần là đứa nhỏ của hắn và tiểu tiểu là được…
“Ưm…em cũng yêu anh…” bị đoạt đi thần trí, hạ tiểu tiểu mơ hồ đáp lại, nhưng trong lòng lại nhớ đến: ta không muốn sinh nhiều như chùm nho!
Như vậy, rốt cục vưu đức ân cùng hạ tiểu tiểu sinh đứa nhỏ như nào? Sinh mấy đứa? có sinh nhiều như chùm nho? Vậy chỉ có mười con trăng nữa mới biết…