Nha Hoàn Không Chịu Gả

Chương 9: Chương 9




Edit: Kally

“ Ha ha…” Híp mắt nhìn tiết mục ‘ lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành’ đang trình diễn ở phía trước, ngồi ở trên ghế đẩu ở một quán nhỏ ven đường, khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Tinh Hồn mang đầy lãnh ý, vừa uống tào phớ* nóng hầm hập, lại vừa cười hì hì nói với vị nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh: “ Diễm Ca, tiểu thân ái, Kinh thành này khẳng định là cùng ta, tức là tướng công thân ái của nàng không hợp rồi!”

*Tào phớ(hay còn gọi là phớ,tào phở,tàu hủ/đậu hủ nước đường,đậu hoa,đậu pha) được làm từ đậu tương. Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu(không đóng thành khối chắc như thạch) là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á. Tại Trung Quốc, có nơi còn ăn cơm chan tào phớ.

“ Vì sao?” Chuyên tâm uống tào phớ của chính mình, có chút không yên lòng thuận miệng hỏi lại.

“ Haizz… Hai năm trước bước vào Kinh thành, lần đầu tiên liền gặp gỡ một gã tiện phôi, không nghĩ đến hai năm sau đến Kinh thành lại vẫn gặp phải cũng là cùng một gã đó, nàng nói cái này không phải xui xẻo thì là gì?”Cười rồi lập tức húp hết đồ ăn trong chén, hắn vỗ vỗ đầu chú chó đen khổng lồ ngồi bên chân, lại vừa than thở sao số phận của mình lại bất hạnh như vậy!

Đưa mắt nhìn về nơi ầm ỹ phía trước, Dương Diễm Ca đột nhiên nở nụ cười kỳ dị “ Hai đương sự đều là người quen nha!”

“ Đúng vậy!” Than thở lại mang theo vẻ oán giận bất bình.

“ Tuyền tiểu tử này là làm chủ tử thế nào không biết? Tiểu cữu của hắn, là ta đây đưa quà đầy tháng cho hắn, hắn lại không biết bảo vệ tốt người ta để người ta bị tên tiện phôi kia chọc ghẹo trên đường. Hừ, thật sự là không hoàn thành trách nhiệm mà!”

“ Uy! Đừng nói những câu vô nghĩa nữa!” Đá hắn một cước, Dương Diễm Ca xem thường cười mắng “ Còn không mau đi cứu người! Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Liên Nhi bị tên tiện phôi họ Chu kia chiếm tiện nghi hay sao?” Hừ! nói đến Chu Thiếu Lân này, nhớ tới hai năm trước trong sạch của chính mình sém chút bị hủy trong tay hắn ta, nàng liền ngứa

tay, nguyên một bụng tức giận!

“ Lúc này đến phiên nàng xuống tay, nàng muốn báo thù như thếnào đều được, thân ái tướng công của nàng đều sẽ ủng hộ hết mình!”

Chà xát cằm, Nguyệt Tinh Hồn cười toe toét, làm cho người ta thấy rợn cả người.

“ Như vậy …” Xoa cằm, cúi mắt nhìn chú chó đen to lớn, nàng mỉm cười nói “ Chàng còn nhớ chuyện một năm trước hay không, chúng ta đi du lịch ở Tây Tạng, chủ nhân ở đấy lúc tặng ‘ Hắc tướng quân’ cho chúng ta đã nói những gì không?”

“ Ha!” Nguyệt Tinh Hồn cười lớn một tiếng, học theo giọng của người chủ hiếu khách ấy bắt đầu khoa trương nói “ Giống chó gốc Tây Tạng của chúng tôi rất là cao lớn hung mãnh, trung thành bảo vệ chủ nhân, bảo nó chiến đấu thì nó còn thật sự tàn nhẫn đến nỗi có thể đem một người nam nhân trưởng thành cắn xé xác!”

“ Không sai! Nhớ rất rõ ràng!” Cho Nguyệt Tinh Hồn một nụ cười tán thưởng quyến rũ, nàng chớp đôi mắt to “Một năm nay chúng ta vẫn chưa có cơ hội được thưởng thức sự dũng mãnh của ‘ Hắc tướng quân’, có muốn được mở rộng tầm mắt không?”

“ Nha….. ta tội nghiệp cho tên tiện phôi họ Chu kia!” Cười quái dị một tiếng, hắn vỗ chú chó lớn giờ phút này còn có vẻ ngây ngốc “Con, mẹ con muốn con giúp nàng báo thù kìa” Đem đại ca chó đen nhắm thẳng ngay hướng người nào đó “Này, nhìn thấy không? Nhắm ngay cái mông của cái tên toàn thân vàng bạc lấp lánh, ăn mặc như chim công đó cắn mấy cái đi” Trong lúc chú chó đang dựng thẳng mắt nhìn thì lại ở bên tai nó nói thêm mệnh lệnh “ Chỉ cho phép đả thương người, không cho phép cắn chết người”, bàn tay lớn lại vỗ vỗ đầu nó, cho thấy mệnh lệnh đã được xác lập, có thể lập tức chấp hành ngay.

Chỉ thấy ‘ Hắc tướng quân’ cực hiểu ý người, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, trong đôi mắt đen tràn ngập linh tính, không còn vẻ ngây ngốc như trước nữa mà biến thành nhe răng trợn mắt, bộ dáng hung mãnh giống như tên bắn chui vào trong đám người, dưới sự kinh hô của mọi người mà bổ nhào về phía một tên sắc phôi nào đó lúc này còn không biết tai bay

vạ gió đến nơi mà còn đang cười dâm đãng.

Làm sao bây giờ? Nàng phải chạy về ‘Thiên Hương lầu’ ngay! Nếu không đợi lát nữa Tuyền thiếu gia tìm không thấy nàng sẽ giận cá chém thớt đến Lưu chưởng quầy, thế thì lương tâm nàng sẽ rất bất an!

Mắt nhìn nam nhân cản đường, Mạc Liên Nhi trong lòng lo sợ bất an, như thế nào cũng không ngờ rằng, mình vội vàng tiến đến ‘Bảo Trân trai’ để đổi ngày học làm cao vào sáng mai, rồi lại vội vàng chạy về ‘Thiên Hương lầu’, thế nhưng lại rước lấy phiền toái thế này, bị lọt vào mắt của tên dâm đồ đúng lúc đi ngang đây.

“ Ngươi… ngươi mau thả ta ra…. Bằng không…. Ta… ta sẽ gọi người tới…” Nàng kinh hoàng không thôi muốn tránh khỏi nam nhân ánh mắt đầy dâm quang này, nhưng cổ tay lại bị hắn ta nắm lấy mặc cho nàng dùng sức vùng giẫy cũng buông.

Nam nhân này nàng nhận ra được! Hai năm trước lúc nàng bán mình chôn cha, sém chút bị gã nam nhân dâm ô này mua về, may mắn là nhờ Tinh Hồn thiếu gia và Diễm Ca tiểu thư đúng lúc đó giúp nàng… nghĩ đến đây, Mạc Liên Nhi âm thầm cảm thấy ông trời đối đãi với nàng không tệ, cuối cùng cũng gặp được quý nhân mới không bị hủy cả đời.

“ Cô nương làm gì cự tuyệt ta như vậy chứ, bổn thiếu gia nhìn trúng cô là phúc khí của cô a…” Chu Thiếu Lân cười dâm đãng. Hắn ta cảm thấy là vị tiểu mỹ nhân trước mắt này nhìn rất là quen mặt, nhưng mà lại không nhớ được là gặp qua ở nơi nào?

Bất quá việc đó cũng không quan trọng! Việc đáng lo hiện nay là, làm như thế nào để áp giải nàng về làm tiểu thiếp thứ chín của mình mới là quan trọng, dù sao loại chuyện cưỡng ép dân nữ này hắn ta làm nhiều rồi, mỗi lần

như vậy đều có người cha tể tướng của hắn ta ra mặt hóa giải oán giận của những người này, có gì phải sợ đâu?

“ Ngươi… ngươi cưỡng bắt dân nữ, rốt cuộc còn có vương pháp hay không?” Mắt thấy hắn ta không để ý tới dân chúng nghị luận , mà dục vọng trong mắt càng ngày càng mãnh liệt, Mạc Liên Nhi thực hoảng sợ, nhưng lại phải

cố nén sợ hãi trong lòng, hy vọng là hắn ta còn có chút cố kỵ.

“ Vương pháp?” Chu Thiếu Lân càn rỡ cười to. “ Nhà của ta mới là vương pháp, cưỡng bắt dân nữ là vô tội!”

“ Vô sỉ!” Nàng vạn vạn không thể ngờ rằng lại có người vô sỉ, mặt dày đến mức có thể nói được đường hoàng như vậy.

Chu Thiếu Lân bị dâm dục mê hồn, nào có nghe được tiếng mắng tức giận của nàng, âm thầm nháy mắt ra hiệu, vài tên lâu la tùy thân lập tức xông lên phía trước bắt lấy nàng, từng bước kéo nàng đi về phía xe ngựa, đợi trở về tướng phủ mới giở trò đồi bại.

Mạc Liên Nhi hoảng sợ không thôi, nàng biết lần này khác với tình huống nàng không lo không nghĩ chạy tới cứu Vương Nguyên Nguyên rất nhiều!

Lần trước là do có Tuyền thiếu gia ở gần đó, nàng mới dám lớn gan đôi co với bọn dâm đồ. Nhưng mà nay tình huống lại không giống, Tuyền thiếu gia căn bản không biết nàng chạy ra ngoài.

Chẳng lẽ ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu người nàng lại bị bắt đi!

Nghĩ đến chuyện nếu bị Chu Thiếu Lân bắt về, thân thể này sẽ bị chà đạp lăng nhục, Mạc Liên Nhi không khỏi ghê tởm muốn ói, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn không khỏi phát run!

“ Buông tay…” Cho dù biết rõ sức không bằng của mấy tên nam nhân to lớn này, nhưng nàng vẫn ra sức giẫy dụa không thôi.

“ Tiểu mỹ nhân, nàng dập tắt hy vọng đi …” Mắt thấy nàng sắp bị bắt lên xe ngựa, Chu Thiếu Lân cười

to dâm đãng.

“ Tuyền thiếu gia, cứu mạng ….” Biết rõ không có ai ở đây, thế nhưng ngay tại thời khắc nguy hiểm nhất, trong lòng Mạc Liên Nhi cũng chỉ hiện lên gương mặt của hắn, theo bản năng cầu cứu, kêu người đến cũng là hắn.

“ Gâu!” Bỗng nhiên tiếng chó sủa xuyên vào trong không khí.

Một trận thét chói tai trong đám người vang lên, nàng chấn kinh mở to hai mắt nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen xuất hiện, tiếp theo…

“A…” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên vang lên….

“ Liên Nhi!” Một tiếng gào to long trời lở đất cơ hồ cùng với ‘ tiếng giết heo thần công’( của Chu Thiếu Lân) đồng thời vang lên, mọi người ở đây, bao gồm Mạc Liên Nhi đều đầu choáng mắt hoa, nhức cả màng tai, đều chịu kinh hách mà nhìn về phía âm thanh phát ra…

Oa! Ác quỷ địa ngục hiện thân! Nàng sẽ bị xé xác!

Lúc Nam Tĩnh Tuyền nhìn thấy hình thể khổng lồ là một con chó đen hung mãnh phóng về hướng của nàng, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, cả người ngây ngẩn, trong lòng không ngừng dâng lên nỗi sợ hãi khôn cùng, thân mình mạnh mẽ nhưng lại không ngừng phát run, hai mắt đỏ máu sợ hãi rống lên, gọi to tên nàng, thân hình mạnh mẽ giống như cơn bão cuồng bạo nhắm ngay hướng của nàng mà chạy. Thế tấn công mạnh mẽ như sấm bằng này làm cho những người có mặt tại đây ‘may mắn’ chứng kiến không khỏi bị ác mộng đến ba ngày!

Hắn sợ hãi nhào về phía nàng, đồng thời cũng vận một chưởng mười phần công lực định đánh về phía con chó tấn công nàng, tính một chưởng sẽ đem nó đánh chết thì ai ngờ mục tiêu của con chó lại chuyển sang cái mông của nam tử đứng ở bên cạnh nàng.

“ Oa… cứu mạng a! con chó ác ôn này là của ai…” Mông Chu Thiếu Lân bị cắn cho da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng làm cho hắn ta nhịn không được kêu rên cầu cứu “…. Ai mau tới giúp ta đem con chó này đuổi đi, bổn

thiếu gia sẽ thưởng lớn ….”

Bay vút tới bên người Mạc Liên Nhi, trong lòng Nam Tĩnh Tuyền vẫn còn kinh hoảng vô cùng, không thể bình tĩnh nổi, đối với âm thanh thê lương vang lên ở bên người lại hoàn toàn không nghe thấy, thấy nàng sắc mặt vẫn còn trắng bệch nên bèn đem nàng ôm chặt vào lòng, thì thào hỏi: “ Nàng không sao chứ? Không có việc gì phải không? Có bị thương hay không…”

Tất cả những biến cố này đến thật sự quá nhanh, trong lúc Mạc Liên Nhi còn không rõ là đã phát sinh chuyện gì thì đã phát hiện mình rơi vào trong vòng tay bình yên của hắn, vòm ngực ấm áp….

Hắn đến đây! Tuyền thiếu gia đến đây…

Cho đến lúc này nàng mới rõ ràng cảm nhận được là hắn quả thật đã đến bên cạnh nàng, đem nàng ôm chặt vào lòng, còn nỗi sợ hãi bị cưỡng bắt lúc nãy bởi vì giờ phút này đây gặp được hắn mà hoàn toàn thả lỏng….

Nàng biết mình đã được an toàn! Chỉ cần nơi nào có Tuyền thiếu gia thì nàng sẽ được an toàn…

“ Liên Nhi! Sao nàng lại khóc? Có phải bị thương chỗ nào không? Bị đau sao?” Nhận thấy vạt áo trước ngực bị thấm đẫm nước mắt, trong lòng Nam Tĩnh Tuyền căng thẳng, nghĩ là trên người nàng có thương tích, làm nàng đau đến nỗi phải khóc.

A! nàng khóc sao? Mạc Liên Nhi hoảng sợ, cũng không biết chính mình lúc nào lại rơi nước mắt. “ Ta… ta không sao…” A… thật sự là đáng trách! Sao có thể lại ở trong lòng của Tuyền thiếu gia mà khóc chứ? Mau chóng gạt bỏ nước mắt, nàng ngượng ngùng lui ra khỏi cái ôm của hắn.

“ Không có việc gì sao lại khóc? Nàng mau thành thật nói cho ta biết!” Nam Tĩnh Tuyền không tin, nhìm chằm chằm nàng hỏi. Hắn hiểu nàng, biết rõ nàng tính tình ngoài mềm trong cứng, rất ít việc có thể làm cho nàng rơi nước mắt.

Vừa nghe hắn hỏi, nhớ tới nỗi kinh hách lúc nãy, ánh mắt nàng mang vẻ khiếp sợ nhìn về phía Chu Thiếu Lân hãy còn đang khóc cầu kêu cứu, thân mình mãnh mai lại không khỏi một trận run rẩy.

Theo tầm mắt của nàng nhìn lại, đợi sau khi thấy rõ là người nào, Nam Tĩnh Tuyền cảm thấy rùng mình, đại khái cũng đoán được theo hành vi thường ngày của Chu Thiếu Lân, mới vừa rồi nàng gặp được chuyện gì, dùng đầu gối nghĩ cũng đã đoán được!

Nghĩ đến nàng có khả năng bị Chu Thiếu Lân cưỡng bắt đi làm thị thiếp, sắc mặt của hắn liền xanh mét, hận không thể đem tên sắc phôi có mắt không tròng này đi thiến!

“ Ui da! Cứu mạng! đám ăn hại các ngươi, còn không mau giúp ta đem con chó này đánh chết…” Mông Chu Thiếu Lân lại tăng thêm vài cái dấu răng, máu tươi đầm đìa đến làm người ta sợ hãi.

Đám lâu la chỉ biết ăn uống này của hắn ta lúc này nhìn thấy bộ dáng hung mãnh của chú chú đen, lập tức lủi trốn sang một bên, rốt cuộc là không người nào có gan mà dám ra mặt.

Giỏi quá! Thật sự là một chú chó hung mãnh! Không biết là đến từ đâu nữa? Trong lòng Mạc Liên Nhi run sợ, không khỏi vụng trộm dò xét, đối với sự xuất hiện đột ngột của chú chó này cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Theo hình dạng của con chó này, chỉ xem hình thể cũng đã biết đây là một con chó hết sức hung mãnh và trung thành! Bắt quá nơi này cũng chưa từng nghe qua là nhà ai có nuôi một con chó to cỡ này a! Nam Tĩnh Tuyền cũng cảm thấy nghi hoặc, đôi mày kiếm không khỏi nhíu chặt…

“ Ha ha…” Bỗng nhiên một tiếng cười trong trẻo đột nhiên vang lên “Diễm Ca nương tử thân ái! Nàng thấy hả giận chưa! Bất quá làm cho ‘Hắc tướng quân’ uống nhiều máu của tên tiện phôi này như vậy, ta sợ bao tử của nó không khỏe…”

Thanh âm này… Nam Tĩnh Tuyền đen mặt!

A! thanh âm này… mặt Mạc Liên Nhi đầy vẻ vui mừng, quay đầu hướng về nơi phát ra âm thanh tìm kiếm, quả nhiên làm cho nàng thấy được hai bóng người mà mình hằng mong nhớ đang mỉm cười đi tới…

“ Tinh Hồn thiếu gia, Diễm Ca tiểu thư, các người đã tới…” Kinh hỉ kêu to đi đón bọn họ, Mạc Liên Nhi cao hứng cực kì.

“ Ai nha! Liên Nhi, cô không sao chứ? Ta thấy sắc phôi kia muốn khi dễ cô, nên ta kêu ‘ Hắc tướng quân’ tới cứu cô!” Vừa thấy nàng, Dương Diễm Ca bèn vui vẻ tranh công.

Thì ra con chó lớn kia là của Diễm Ca tiểu thư nuôi! Mạc Liên Nhi cuối cùng cũng hiểu được tại sao con chó kia lại đột nhiên xuất hiện cắn người, khẳng định là nghe mệnh lệnh của Tinh Hồn thiếu gia và Diễm Ca tiểu thư đến bảo vệ mình không cho bị người xấu bắt đi

“ Ta không sao, cám ơn tiểu thư!” Nàng cảm động sung sướng nở nụ cười. Thì ra con chó kia là của đôi độc phu độc phụ này! Như vậy bọn họ khẳng định là đã sớm thấy Liên Nhi bị người ta khi dễ, cũng không chịu ra mặt, ngược lại lại đi phái một con súc sinh không phân rõ địch ta này tới cứu người! Nếu lỡ súc sinh kia làm Liên Nhi bị thương thì sao? Bọn họ ai chịu trách nhiệm đây? Sau khi Nam Tĩnh Tuyền biết được tình hình thực tế, sắc mặt lập tức âm

trầm đến nỗi có thể cùng ma quỷ kết nghĩa anh em.Chỉ tiếc không có người phát hiện cơn giận gió thổi mưa giông của hắn, thậm chí còn vui vẻ mà tán gẫu.

“ Tinh Hồn! Kêu ‘Hắc tướng quân’ về đi, để cho tai khỏi phải nghe tiếng quỷ kêu rên, thật sự là làm cho người ta không chịu nổi!” Khoa trương che kín hai tai, Dương Diễm Ca lắc đầu thở dài.

“ Cũng tốt!” Gật đầu, huýt sáo một tiếng, ‘Hắc tướng quân’ quả thực buông cái mông sắp bị cắn nát, như là gió xoáy chạy trở về bên chân Nguyệt Tinh Hồn tranh công, làm cho hắn vui vẻ vỗ đầu nó khen ngợi “Con cưng, con thật ngoan!”

“ Gâu!” ‘Hắc tướng quân’ vui vẻ lắc lắc cái đuôi.

“ Trông nó thật dọa người!” Mạc Liên Nhi có chút sợ hãi lại khó nén tò mò nên nhìn chằm chằm ‘Hắc tướng quân’.

“ Không đâu! ‘Hắc tướng quân’ thật ngoan!” Dương Diễm Ca kéo tay nàng đưa đến trước mũi ‘Hắc tướng quân’.

‘ Hắc tướng quân’ ngửi ngửi xong, như là cuối cùng quyết định nhận nàng, chiếc mũi đen cọ cọ vào lòng bàn tay non mềm của nàng.

“ A… ‘Hắc tướng quân’ nhớ rõ cô rồi! Sau này cô có thể chạm vào nó đó!” Thấy thế, Dương Diễm Ca vui vẻ tuyên bố.

Mạc Liên Nhi lúc này mới chậm rãi vươn tay, thật cẩn thận chạm vào bộ lông bóng mượt của nó, sau đó vui vẻ mỉm cười “ Thật nha! nó để cho ta chạm vào nó rồi!”

“ Đúng vậy. Ta không phải đã nói là ‘Hắc tướng quân’ rất ngoan rồi sao!”

Bên này hai nữ nhân vô cùng cao hứng đùa với chú chó, bênkia hai nam nhân có quan hệ cậu cháu lại mắt to trừng mắt nhỏ…

“ Uy! Tuyền tiểu tử! Hai năm này cậu cháu ta không gặp mặt, tiểu cữu ta cũng không có đắc tội ngươi. Làm gì dùng ánh mắt giết đó trừng ta?” Nguyệt Tinh Hồn vô tội bị cơn giận không biết từ đâu của hắn đốt tới, đúng là chả hiểu ra sao, không biết chính mình đã làm cái gì cho hắn chướng mắt nữa!

Hừ hừ! tiểu cữu bất lương này của hắn đúng là không biết hối cải, còn dám hỏi đắc tội hắn chỗ nào nữa? Nam Tĩnh Tuyền cười lạnh, đột nhiên không hề báo động trước nhấc chân to hướng về phía kẻ không biết hối cải kia, động tác sắc bén ngoan độc, quả nhiên là không lưu tình chút nào.

“ Oa!” May mắn là Nguyệt Tinh Hồn tỉnh táo, nhanh chóng lùi về để tránh được kết cục bi thảm bị người ta đá, miệng cũng không ngừng oa oa kêu to chỉ trích “ Tuyền tiểu tử, ta tốt xấu cũng là tiểu cữu của ngươi, sao vừa thấy mặt liền lấy chân hầu hạ vậy hả? Thật là không lễ phép mà!”

“ Lễ phép? Ta hiện tại chính là một bụng tức, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn cho ta đánh một chút!” Vẻ mặt dữ tợn tiến lên đuổi giết.

“ Mẹ nó! Tiểu tử này uống lộn thuốc hay sao?” Nguyệt Tinh Hồn bất ngờ bị đuổi đánh, cũng không yếu thế mà đánh trả lại mấy chiêu.

Cứ như thế! Hai nam nhân cùng tuổi, một trước một sau chạy

trên con phố nhỏ mà so chiêu.

“ A! bọn họ……” Vốn dĩ Mạc Liên Nhi đang đùa vui vẻ bỗng nghe tiếng khắc khẩu, đợi quay đầu nhìn lại thì đã thấy hai người đã đánh cho khó phân ra, bóng dáng lập tức biến mất trong con phố.

“ Đừng để ý đến cậu cháu bọn họ, chúng ta về phủ trước đi!” Dương Diễm Ca xem thường, mặc kệ bọn họ giở trò gì, nắm tay Mạc Liên Nhi, gọi ‘Hắc tướng quân’ cùng nhắm ngay hướng Định Viễn vương phủ mà đi.

Mà hiện trường, trừ bỏ tiếng bàn tán của quần chúng, còn có Chu Thiếu Lân mông đầy máu tươi, luôn miệng quở trách bọn lâu la mau đỡ hắn ta lên xe ngựa, đợi trở về Tướng phủ lại mắng thêm nữa!

___________________

“ Ta chọc ghẹo ai đây?” Nguyệt Tinh Hồn ồn ào kêu to, hướng về phía mẫu thân của kẻ nào đó tự nhiên đánh người mà bất mãn oán giận.

“ Mới vừa vào tới Kinh thành đã bị cháu trai của mình đuổi đánh! Tỷ, sao tỷ lại dạy dỗ đứa nhỏ không biết kính lão tôn hiền thế kia?” Thiên hạ này không có ai làm cậu mà không có tôn nghiêm như hắn! trừ việc bị đánh còn bị chỉ trích việc sai khiến một con súc sinh ra mặt cứu người! Hừm! có lầm hay không, nói ‘Hắc tướng quân’ con của hắn không biết phân biệt địch ta, có khả năng sẽ làm bị thương đến Mạc Liên Nhi? Nguyệt Tinh Hồn hắn dạy dỗ chó rất là linh tính, sao có thể để cho Tuyền tiểu tửkhinh miệt như vậy! Thật sự là rất vũ nhục người…. nha! Không, không, phải là rất vũ nhục chó mới đúng!

“ Ha ha…. Đệ vốn không có già hơn Tuyền nhi, muốn nó kính lão, tôn hiền cái gì?” Nguyệt Nha Nhi mỉm cười liếc xéo đệ đệ, đợi nhấp xong ngụm trà, mới chậm rãi đáp lễ.

Quả thật là mẹ thế nào thì con thế ấy! Nguyệt Tinh Hồn bị móc họng, chỉ có thể oán giận uống trà giải buồn bực. Haizz, haizz, ai kêu hắn sinh ra trễ hơn Tuyền tiểu tử hai tháng, quả thực là không già hơn người ta được mà!

“ Đúng rồi!” Đột nhiên nhớ tới cái gì, mắt nàng tỏ đầy vẻ hứng thú hỏi “Tuyền nhi lúc đó có đúng như đệ nói là bị hoảng sợ, kinh hoàng như vậy không?”

“ Đúng vậy! Tuyền tiểu tử có khả năng nghĩ là Liên Nhi sẽ bị ‘Hắc tướng quân’ cắn chết, sắc mặt kia… chậc! thật không phải đệ muốn nói, sợ rằng Diêm Vương lão gia cũng không có đáng sợ như vậy, còn Bạch Vô Thường sắc mặt cũng không có tái nhợt được như hắn!” Cười thú vị, Nguyệt Tinh Hồn ngàn vạn lần không nghĩ rằng mình có thể từ cái mặt vạn năm kia nhìn thấy bộ dáng sợ hãi mất bình tĩnh.

“ Như vậy a…” Hé miệng cười khẽ, nàng có chút vui vẻ nhưng cũng có chút oán giận đệ đệ. “ Haizz! Đều là Tinh Hồn ngươi không tốt, lúc trước làm gì muốn Liên Nhi nha đầu coi Tuyền tiểu tử như chủ tử mà hầu hạ hắn a!” Làm hại nha đầu kia không coi con của nàng là nam nhân, mà chỉ coi như là chủ tử để đối xử!

Tự nhiên lại bị oán trách, Nguyệt Tinh Hồn chạy nhanh kêu oan “ Lại làm sao vậy? lúc trước tại không có chỗ để cô ấy ở, nên đành quăng cho Tuyền tiểu tử, tùy tiện an bài công việc gì đó cho cô ấy yên ổn thoải mái sống ở trong này. Hai năm, Tuyền tiểu tử thật đúng là chán ghét như vậy, thỉnh thoảng mặt mày chằm dằm với Liên Nhi, vậy thì đừng cho cô ấy hầu hạ ở bên người. Trong phủ chắc là còn chỗ để an bày cho cô ấy mà!”

“ Thế cũng không được!” Trợn to mắt, Nguyệt Nha Nhi cười một cách kỳ lạ “ Nay đệ mà dám đem Liên Nhi rời khỏi bên người Tuyền nhi, ta sợ là nó sẽ liều mình với đệ đó!”

Nghe ra trong lời nói có huyền cơ, mắt Nguyệt Tinh Hồn sáng lên, tránh đi ánh mắt sắc bén của tỷ tỷ “ Hắc hắc, tỷ, đây là chuyện gì? Mau, mau nói nhanh lên!”

“ Ha ha… nói là Tuyền nhi của chúng ta Hồng loan tinh động, gió xuân thổi đến!”

“A … đóa hoa đào kia sẽ không là Liên Nhi đi?”

“ Ôi! Thật là thông minh nha? Không hổ là người nhà họ Nguyệt của chúng ta!”

“ Tốt! Lễ bà mối này phải dành cho đệ và Diễm Ca nha!”

“ Nếu chúng có thể thành thân được, sẽ không thiếu phần của hai đứa! Bất quá đệ cần phải hỗ trợ nhiều thêm, khuyên giải nha đầu Liên Nhi kia, đừng để nó cố chấp như vậy! Hazz… cái gì mà Tuyền thiếu gia vĩnh viễn là Tuyền thiếu gia! Nếu tiếp tục như vậy, Tuyền nhi không cưới được vợ mới là vấn đề đấy….”

“ Ha ha… nhớ ngày đó Tuyền tiểu tử còn chê cười đệ, nay cũng không phải là bị báo ứng hay sao! Báo ứng, báo ứng …. A! Đau quá! Tỷ, tỷ đánh lén đệ!”

A … tiểu tử nào đó càn rỡ không biết điều đi giễu cợt trêu chọc, đương nhiên dẫn đến mẹ ruột người ta nổi sùng lên mà dùng bạo lực hầu hạ!

Ban đêm, ánh trăng treo cao, ánh sáng trong trẻo chiếu vào trong ‘Thanh Tùng Hiên’, trong này tràn ngập không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng ‘ xèo xèo’ của ánh nến vang lên trong đêm dài tĩnh lặng.

Nam nhân theo thói quen ngồi sau chiếc bàn trà xử lí công việc, nhưng tầm mắt lại không tự chủ nhìn về phía bóng dáng yểu điệu khác trong phòng, gương mặt tuấn tú nghiêm túc lâm vào trầm tư…

Hắn không thích hợp! Thật không thích hợp!

Trải qua việc buổi chiều hôm nay,trong lòng Nam Tĩnh Tuyền biết rõ cảm giác của mình đối với Mạc Liên Nhi đã thay đổi! Từ lúc nào thay đổi thì hắn cũng không rõ, nhưng có thể xác định là, phân lượng nàng ở trong lòng hắn đã vượt xa dự đoán của chính hắn.

Không biết từ khi nào, nàng đã lặng lẽ xâm nhập vào một góc trong lòng hắn. Mà từ trước tới nay, trừ người nhà ra, hắn không cho phép bất cứ ai xâm nhập vào trong tâm hồn cứng rắn của hắn dù cho chỉ là một chút, và một chút này đã dần dần liên tục mở rộng phạm vi.

Nói thật ra, hắn vô cùng hiểu rõ ưu khuyết điểm của mình. Trừ bỏ người nhà ra, hắn sẽ không vì bất luận kẻ nào mà đánh mất bình tĩnh. Nhưng đối với việc hôm nay đã hoàn toàn đánh vỡ… không! Phải là ở lần đầu tiên lúc nàng cự tuyệt hắn, hắn liền biết từ đáy lòng của nàng không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ nam nữ dây dưa nào, lúc đó hắn đã vì nàng mà rối loạn lí trí, mất đi sự bình tĩnh vốn có, chẳng qua là do lúc ấy hắn không muốn nghĩ nhiều và cũng không muốn thừa nhận.

Nhưng mà, qua kích thích ngày hôm nay,nghĩ đến nàng sẽ bị chó dữ công kích, hắn thế nhưng lại sợ hãi! Sợ đến cả người phát run, sợ nàng bị chó cắn chết, sợ nàng sẽ rời khỏi hắn. Cái nỗi sợ hãi khôn cùng làm cho hắn muốn phát

cuồng, thậm chí sau khi xác định nàng bình yên vô sự rồi, mà nỗi hoảng sợ ấy cũng không thể nào xóa đi.

Cho nên lúc biết con chó này là do tiểu cữu phái ra, càng làm cho hắn muốn tìm tiểu cữu đánh cho một trận, phát tiết nỗi kinh sợ trong lòng, nếu không hắn sẽ không bình tĩnh nổi.

Tình cảm mãnh liệt này của hắn dành cho nàng là cái gì đây? Nam Tĩnh Tuyền rất rõ ràng, đây không phải là tình cảm thân tình đơn thuần, cũng không phải là tình cảm chủ tớ, chẳng lẽ… là tình yêu nam nữ sao? Vậy sao? Nghĩ đến đây, Nam Tĩnh Tuyền không khỏi cười khổ, dù saohắn cũng không cùng với bất kì vị cô nương nào dây dưa tình cảm, thật là không có kinh nghiệm gì cả!

Thật không thể phán đoán. Bất quá có một chuyện là hắn thật rõ ràng… tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng….

Tuyền thiếu gia lại nhìn chằm chằm nàng nữa rồi! Ánh mắt sắc bén kia thật làm người ta hoảng hốt a…Nơm nớp lo sợ thu dọn quần áo, Mạc Liên Nhi bị nhìn đến đỏ mặt chột dạ, ngượng ngùng không chịu nổi, lúc đang muốn tìm lí do để lui ra thì lại nghe tiếng hắn trầm thấp mở miệng___

“ Liên Nhi, buổi chiều nàng vi phạm mệnh lệnh của ta!”

Đã đến giờ tính nợ cũ! Nam Tĩnh Tuyền bởi vì buổi chiều bị dọa cho sợ hãi, nhưng giờ đây lí trí đã trở lại, đã đến lúc chậm rãi khảo vấn.

“ Ưm… ta …. Ta có chút việc….” Mạc Liên Nhi lúng ta lúng túng nói nhỏ, sợ hắn trách nàng không nghe lời hắn đi ra khỏi ‘Thiên Hương lầu’, cho nên mới phát sinh chuyện nguy hiểm của chiều hôm nay.

“ Chuyện gì?” Khẳng định là có liên quan với chuyện hành tung bí ẩn của mấy ngày hôm nay.

“ Đi, đi tìm người….” Kỳ quái! Tuyền thiếu gia mấy ngày nay luôn đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.

“ Tìm ai?” Qủa thật là đi tìm người khác! Chẳng lẽ là đi gặp tình lang? Chỉ cần nghĩ đến có khả năng này, trong lòng Nam Tĩnh Tuyền đầy chua chát cùng phẫn nộ.

“ Tìm bằng hữu”. Thật thành thực một năm một mười trả lời.

“ Không cho phép….”

“ Phanh!”

Một tiếng đá cửa vô cùng đúng lúc đánh gãy lời mệnh lệnh ngang ngược của hắn đang muốn thốt ra__ không cho phép nàng sau này lại đi tìm người khác, đồng thời lúc này tiếng cười càn rỡ không hề khí chất lại vang lên.

“ Ha ha….. Tuyền tiểu tử, tiểu cữu ta không chấp nhặt đến tìm ngươi tâm sự đây!” Nguyệt Tinh Hồn lật đật đi vào trong phòng, đầy mặt tươi cười trêu tức.

“ Bản thân ta không có tâm tình nói chuyện với ngươi, thỉnh cút!” Ảo não giận trừng, Nam Tĩnh Tuyền thật hận bản thân mình buổi chiều sao không đem hắn đánh ngã.

“ Ai nha nha, đừng vô tình như vậy chứ!” Nở nụ cười gian, chớp mắt linh động, giọng điệu ái muội cực kỳ “ Nghe nói có người Hồng loan tinh động, hoa đào vũ xuân phong đâu…….”

Nghe vậy, Nam Tĩnh Tuyền giữa trán gân xanh nhảy lên, không ngừng nhảy lên…. Đáng giận! Nhất định mẹ đã nói gì đó cho hắn ta biết, nên mới có thể khiến cho hắn ta cười gian vậy….

“ Tinh Hồn thiếu gia, mau ngồi bên này. Nào, dùng chút điểm tâm, ăn vô cùng ngon.” Mạc Liên Nhi vừa thấy Nguyệt Tinh Hồn liền vui vẻ đem một ly trà ngon cho hắn, còn muốn đem ‘Quảng Hàn cao’ chuyên đưa cho Nam Tĩnh Tuyền dùng bưng ra đây.

“ Liên Nhi, đó là đồ ta thích ăn”. Lạnh lùng nói, Nam Tĩnh Tuyền có một loại cảm giác hờn giận như mình không được coi trọng, bị gạt sang một bên. Đáng giận! Sao Liên Nhi thấy tiểu cữu bất lương này của hắn lại vui vẻ như vậy chứ? Còn dám đem ‘quảng hàn cao’ mà hắn ăn đem đi ngoài, thật quá đáng!

“ Ở đây còn có nha!” Nhanh chóng bưng một mâm ra cho hắn, Mạc Liên Nhi khẽ cười “ Hiếm khi Tinh Hồn thiếu gia tới đây, Liên Nhi muốn để cho ngài ấy nếm thử loại mỹ vị hiếm có này!”

“ Đúng vậy! Tuyền tiểu tử, ngươi làm gì keo kiệt vậy chứ?” Từng ngụm, từng ngụm lớn ăn điểm tâm, Nguyệt Tinh Hồn phát hiện ra hắn ghen tuông, lại càng cố ý trêu chọc “Vẫn là Liên Nhi đối xử với ta tốt nhất, dịu dàng nhất, Liên Nhi! Cô không cần ở đây nhìn mặt mày chằm dằm của Tuyền tiểu tử nữa, theo ta cùng Diễm Ca về Huyền Yên Cốc đi, chịu không?”

Lời này vừa nói ra, Mạc Liên Nhi không khỏi sửng sốt… Muốn cùng Tinh Hồn thiếu gia và Diễm Ca tiểu thư rời khỏi nơi này, rời khỏi Tuyền thiếu gia….

“ Không cho phép!” Bỗng dưng vang lên một tiếng rít rào, rống giận “ Họ Nguyệt kia, ý ngươi là sao hả?” Muốn dẫn Liên Nhi đi? Nghĩ cũng không cần nghĩ! Hai năm trước, đem nàng quăng cho hắn, thì phải là người của hắn,

không có đạo lý nào lại đem người đòi lại!

Oa! Sắc mặt thật là khủng khiếp! Giả bộ sợ hãi vỗ ngực, Nguyệt Tinh Hồn khoa trương run rẩy, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên nổi giận, quay đầu nói với cô nương đang bị dọa không hiểu ra sao “ Liên Nhi, ở nơi này ta có chuyện muốn nói, cô đi ra ngoài trước đi!”

“ Nhưng mà…” Ánh mắt lo lắng liếc nhìn hai người.

“ Không sao cả! Nàng đi ra ngoài trước đi!” Nam Tĩnh Tuyền cũng ra tiếng muốn nàng rời đi trước, bởi vì chút nữa hắn muốn đánh cho ai đó một trận nên thân, hình ảnh quá mức huyết tinh nên không muốn làm cho nàng nhìn thấy.

Nếu hai nam nhân đều muốn nàng đi ra ngoài, cho dù lo lắng như thế nào đi nữa, Mạc Liên Nhi cũng chỉ có thể mang nỗi sầu rời khỏi phòng, còn cẩn thẩn đóng cửa lại.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, Nam Tĩnh Tuyền liền đi lên phía trước, nắm vạt áo trước ngực của Nguyệt Tinh Hồn, nguy hiểm nheo mắt lại hỏi “ Ngươi có ý gì? lúc trước là ngươi đem nàng cột cho ta, nay lại muốn đòi lại, thế gian này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?”

Đối mặt với sự phẫn nộ của hắn, Nguyệt Tinh Hồn tỏ vẻ lơ đễnh, thậm chí còn cười hắc hắc không thôi “Tuyền tiểu tử, đừng khẩn trương! Mau buông tay ngươi ra để cho ta nói hết lời đã, bằng không một khi ta hít thở không thông, mất một sợi tóc, cẩn thận Liên Nhi liều mạng với ngươi!” Nhìn ra hắn để ý Mạc Liên Nhi, nên mở miệng uy hiếp.

“ Ngươi đúng là một tên lưu manh!” Óan hận buông hắn ra, Nam Tĩnh Tuyền rất muốn nhìn xem hắn ta muốn giở trò gì.

Sớm có thói quen bị cháu mình mắng lưu manh, Nguyệt Tinh Hồn một chút cũng không để ý, cười hì hì vuốt lại quần áo, rồi sau đó đột nhiên nghiêm trang hỏi “Tuyền tiểu tử, ngươi coi Liên Nhi là gì của ngươi?”

Bị hỏi vấn đề nghiêm túc như vậy,Nam Tĩnh Tuyền đột nhiên nghẹn lời, nhất thời cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Nhìn hắn sửng sốt nửa ngày cũng không trả lời, Nguyệt Tinh Hồn thật nghĩa khí vỗ vai hắn, tặc lưỡi cười trộm. “Không thể trả lời có phải hay không? Nào, để tiểu cữu chỉ điểm cho ngươi, giúp ngươi giải thích nghi hoặc một phen…”

Nghe vậy, Nam Tĩnh Tuyền hoài nghi nhìn hắn, tỏ vẻ không quá tin tưởng đối với tiểu cữu trước giờ vẫn luôn không đúng đắn của mình.

“ Ê, đừng xem thường người khác!” Bị nghi ngờ, Nguyệt Tinh Hồn lập tức ưỡn ngực kêu to “Tuy rằng ta sinh ra so với ngươi trễ hai tháng, nhưng lại so với tiểu tử ngươi đây nhận biết được tư vị tình yêu trước hai năm, như thế nào

cũng hiểu biết hơn ngươi!”

“ Tình yêu? Ta cùng với Liên Nhi là tình yêu nam nữ sao?” Nam Tĩnh Tuyền có điểm bị kinh hách.

“ Như thế nào không phải?” Dùng ánh mắt tỏ vẻ hết thuốc chữa nhìn hắn, Nguyệt Tinh Hồn bất đắc dĩ lắc đầu “ Tuyền tiểu tử, tiểu cữu hỏi ngươi, ngươi có phải đối với Liên Nhi có lòng thương tiếc đúng hay không? Yêu thương nàng, thương tiếc nàng, không muốn thấy nàng khổ sở, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra hình ảnh của nàng, làm thế nào cũng xua tan không được? Muốn chạm vào nàng, muốn hôn nàng, thậm chí nhi muốn đem nàng áp đảo hoặc là kéo lên trên giường….”

“ Đủ rồi!” Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ ngăn không cho những lời nói làm hắn quẫn bách toát ra nữa, bởi vì Nam Tĩnh Tuyền phát hiện, những bệnh trạng này, cái nào mình cũng đều có hết!

Hì, mặt đỏ! Có thể thấy được những lời nói này chính xác như thế nào!

“ Những bệnh trạng này ngươi đều phạm phải đúng hay không?” Cười ngắm gương mặt đỏ hiếm thấy của hắn, bàn tay to của Nguyệt Tinh Hồn giống như cổ vũ lại giống như báo thù ra sức trên người hắn vỗ vỗ, cười trêu chọc nói “Cháu trai ngây thơ của ta, ngươi yêu Liên Nhi rồi!” Haizz, lại một nam nhân đáng thương rơi vào tay một nữ nhân!

“ Ta… ta yêu phải…. ta yêu phải Liên Nhi….” Nam nhân chịu kinh hách lần đầu tiên trong cuộc đời ăn nói lắp bắp, mất đi thần trí thì thào tự nói.

Hắn yêu Liên Nhi? Hắn thật lòng yêu Liên Nhi sao? Nếu như không phải yêu, vì sao hắn đối với cô nương khác thì có lễ, bảo trì khoảng cách, còn với nàng mới muốn gẫn gũi, ăn hết đậu hủ? Thậm chí một khi nghĩ đến nàng có tình lang, trong lòng liền cay đắng, hận không thể giam lỏng nàng, để nàng không có cơ hội ra ngoài gặp dã nam nhân trong tưởng tượng của hắn!

Hắn đây là đang ghen đi, ăn dấm chua của một nam nhân không biết tên họ, mặt mày!

Mà tất cả hành vi thất thường này, nguyên một bình dấm chua đổ nghiêng, đã muốn nói rõ ra là….. hắn đã yêu nàng!

Nghĩ đến đây, Nam Tĩnh Tuyền không thể khống chế lần đầu tiên thoải mái khẽ cười ra, rồi sau đó càng cười lớn tiếng, cuối cùng lại biến thành tiếng cười to vang vọng cả bầu trời đêm….

Ông trời! hắn yêu Liên Nhi….

Giật mình khi nhận ra tình cảm của chính mình, Nam Tĩnh Tuyền không cảm thấy bàng hoàng, một đôi con ngươi sáng ngoài lóe sáng…

Dã nam nhân ở bên ngoài đợi tiếp chiêu đi, Liên Nhi chỉ là của Nam Tĩnh Tuyền hắn thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.