Nha Hoàn Phú Quý

Chương 4: Chương 4




Cung Tiểu Ảnh đột nhiên tỉnh dậy, đưa mắt nhìn ra cửa sổ thấy mờ sáng, đã sắp hừng đông.

Nàng dịch chuyển nửa người dưới, chuẩn bị rời giường. Không ngờ có bàn tay quấn quanh hông nàng, lại kéo nàng quay về lòng ngực rộng rãi.

" Còn chưa đến hừng đông, lại ngủ thêm một lát đi." giọng nói chất phát dễ nghe, thì thầm nho nhỏ ở bên tai nàng.

" Không được ta nhất định phải dậy làm việc."

" Ta muốn ngươi ngủ thì tiếp tục ngủ đi."

" Chính là ...ngô!"

Vít lấy khuôn mặt trắng nõn kia, Cảnh Liệt không vui hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận.

Lại là như vậy!

Từ lúc trở thành nữ nhân của hắn, vào khoảng nửa đêm, nàng men theo ánh trăng sáng, trở lại phòng của mình. Bởi vì nàng không muốn để cho người khác biết chuyện giữa nàng và Cảnh Liệt .

Nhưng sau này, nhu cầu của hắn đối với nàng ngày càng thêm mãnh liệt, luôn vắt thể lực đến kiệt sức hắn mới buông nàng ra. Làm nàng căn bản không có dư thừa thể lực để có thể trở về phòng của mình, cho nên qua đêm tại phòng của hắn.

Sau khi có lần đầu tiên , nửa năm qua, cơ hồ mỗi đêm hắn đều ôm nàng ngủ.

Lại là hôn đến vài lần khiến hai người gần như thở không nổi, hắn mới buông nàng ra.

" Ta cho ngươi xem cái này!" Cảnh Liệt lấy dưới gối ra một cái trâm ngọc xinh đẹp, " Rất đẹp phải không! tặng cho ngươi" Là cái trâm ngọc xanh biếc, thuộc hạng quí giá trong một nhóm hàng thúy ngọc vào xế chiều ngày hôm trước mới đến, hắn lập tức thu nó vào.

" Ta không cần" Cung Tiểu Ảnh nhìn thấy trước mặt là cái trâm ngọc, mới lạnh nhạt nói.

Cái trâm ngọc kia đúng là rất đẹp, nhưng nàng tuyệt không muốn!

Từ lúc trở thành nữ nhân của hắn, hắn thường xuyên nửa cố tình nửa vô ý tặng đồ cho nàng . Cho dù là vật phẩm trang sức lóng lánh chói mắt, hoặc như cái trâm ngọc quý giá vừa rồi. Có điều là nàng tuyệt đối không cảm thấy hứng thú, lại càng không muốn, bởi vì như vậy càng làm nàng có cảm giác mình càng thêm đê tiện hơn mà thôi.

Nàng đã mất đi trong sạch, nàng không nghĩ ngay cả nhân cách cũng mất đi theo không còn sót lại chút gì!

Lại là đáp án như vậy, cái vẻ không quan tâm, lạnh lùng như vậy. Nữ nhân không phải đều thích những vật này sao?

Trang sức bằng vàng nàng không cần, vòng tay ngọc cũng không, châu báu cũng không, lụa nhập khẩu đắt tiền cũng không. Phàm là đồ hắn đưa cho nàng, nàng đều nói không cần! Nàng gần như bức hắn đến điên rồi! " Ta nói cấp cho ngươi, ngươi phải nhận lấy. Đừng quên, ta là chủ nhân của ngươi, ta không chịu được ngươi cứ nói không cần!" Hắn ép lòng bàn tay nàng mở ra, để cái trâm ngọc vào lòng bàn tay.

Chiếm lấy cánh môi đang hé mở kia, Cảnh Liệt hôn thật sâu . Lúc này nàng chỉ có thể nhường hắn, trên mặt xuất hiện vẻ bất đắc dĩ.

*

**

Đàm phán thành công một chuyến làm ăn lớn nhất kinh thành, Cảnh Liệt với tâm tình vui sướng liền từ thương hành đi về phủ sớm hơn.

Hắn không có đi vào đại sảnh, mà trực tiếp về thẳng gian phòng của mình. Tại chỗ rẽ hành lang, chỉ thấy Cung Tiểu Ảnh vui vẻ từ phòng của hắn đi tới, trên tay cầm cái trâm ngọc mà hắn đưa cho nàng.

Ngày đó nàng còn vẻ mặt không quan tâm nói không cần, thậm chí hắn trước đây mấy lần đưa tặng, nàng không phải đều là vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt sao? Cảnh Liệt khẽ bĩu môi, chẳng lẽ là hắn chưa hiểu rõ bản tính nàng sao?.

Nhìn thấy Cung Tiểu ảnh vui vẻ đi về phía trước, nàng chưa bao giờ lộ ra biểu tình vui vẻ như vậy trước mặt hắn, hắn rất hiếu kỳ muốn biết nàng đi đâu, bởi vậy hắn theo sau im lặng không lên tiếng .

Cung Tiểu Ảnh tìm được nơi làm việc của Cúc Quyên.

" Cúc Quyên, hôm nay là sinh nhật của ngươi, đây là quà ta tặng ngươi"

Cúc Quyên tiếp nhận quà Cung tiểu Ảnh tặng," Oa, cái trâm ngọc thật xinh đẹp,Tiểu Ảnh tiểu thư người thật sự muốn tặng cho ta sao?"

" Tại sao đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn chưa đổi được thói quen, thiệt là!" Cung Tiểu Ảnh cười mắng Cúc Quyên, " Chỉ cần ngươi thích cái trâm ngọc này là tốt rồi."

" Nhưng cái này có thể rất giá trị hay không ?" Cúc Quyên dè dặt cầm cái trăm ngọc " Cái này có phải là thiếu gia hắn đưa..."

Nhìn đến nụ cười của Cung Tiểu Ảnh đột nhiên héo đi, Cúc Quyên lập tức nói lời xin lỗi, " Tiểu Ảnh tiểu thư, thật xin lỗi, ta không cố ý nói như vậy, ta..."

" Nhìn ngươi căng thẳng kìa, ta không có tức giận"

Cúc Quyên đã sớm biết chuyện giữa nàng và Cảnh Liệt . Bởi vì một lần Cúc Quyên chờ tại phòng của nàng, không thấy nàng trở về phòng, bởi vậy đi mọi nơi tìm nàng. Sau đó lo lắng trở về chờ trong phòng của nàng, lại nhìn thấy nàng quần áo không chỉnh tề trở lại phòng mình.

Nàng thẳng thắn nói cho Cúc Quyên chuyện giữa nàng và Cảnh Liệt . Bởi vì đối với nàng mà nói, Cúc Quyên giống như tỉ tỉ ruột quan tâm nàng, mỗi lần nàng có chuyện không thoải mái, Cúc Quyên chính là đối tượng để nàng thổ lộ, nàng thật cao hứng chính mình tại Cảnh Phủ có một tri kỷ như Cúc Quyên.

" Cái này đích thực hắn tặng, nhưng ta tuyệt đối không thích!" bảo trì nhân cách của mình không bị ô nhục, là điểm duy nhất hiện tại có khả năng để nàng tự kiêu. Nếu như nàng chân chính tiếp nhận đồ hắn đưa, như vậy nàng liền chân chân chính chính trở thành nữ nhân của hắn!

" Tiểu Ảnh tiểu thư người không lẽ rất chán ghét thiếu gia sao?" Cúc Quyên hỏi như vậy không phải là không có nguyên nhân. Bởi vì nàng phát hiện Tiểu Ảnh tiểu thư trước kia mở miệng thường chính là chán ghét thiếu gia, nhưng gần nhất một, hai tháng nay, nàng tựa hồ chưa từng lại nghe qua.

" Ta..." Cúc Quyên hỏi vậy ngay khi Cung Tiểu Ảnh vừa dừng lại. Đồng thời cũng khiến trái tim Cảnh Liệt đứng phía sau bỗng đập nhanh, hắn nín thở chờ đợi đáp án của nàng.

Cung Tiểu Ảnh dừng lại, ánh mắt lóe lên, cố ép xuống cảm giác quái dị trong ngực, rồi nói " Ta chán ghét hắn, nên tuyệt đối không thèm muốn món đồ hắn tặng cho ta!"

Nghe được Cung Tiểu Ảnh trả lời, tâm tình vui vẻ của Cảnh Liệt phút chốc chuyển thành bị lửa giận bao phủ. Một gương mặt thanh tú trong nháy mắt cau chặt.

Hắn không biết thì ra nàng chán ghét hắn như vậy, cho dù nàng ngoan ngoãn phục tùng ở dưới thân thể của hắn, trái tim nàng vẫn ... chán ghét hắn!

" Có chán ghét ta như vậy, không mong muốn đồ ta đưa cho ngươi, thì ta cũng không cho phép ngươi đem đưa cho người khác!" Nhịn không được nội tâm bốc lên lửa giận, Cảnh Liệt xông lên trước, đoạt lấy cây trâm ngọc trên tay Cúc Quyên, không kìm nổi tức giận hung hăng ném nó vào tường, cái trâm ngọc vỡ thành vài đoạn.

Cung Tiểu Ảnh và Cúc Quyên bị làm cho kinh sợ trợn mắt nhìn Cảnh Liệt ở đối diện.

" Thiếu gia, thật xin lỗi, tất cả đều là ta.."

" Ngươi cút, lập tức rời đi nơi này!" Cảnh Liệt gào thét đem Cúc Quyên cấp đuổi đi.

" Ngươi cút, lập tức rời khỏi nơi này!" Cảnh Liệt gào thét liền đuổi Cúc Quyên đi.

Thấy thiếu gia giận tím mặt như vậy, Cúc Quyên không thể làm gì khác hơn là nghe lời rời đi.

"Ngươi. . ." Tuy nói đã nhìn quen dáng vẻ tức giận của Cảnh Liệt, nhưng dường như lần này còn khủng bố hơn so với trước kia, đặc biệt một đôi mắt hắc mâu kín đáo nhìn chằm chằm đầy tức giận kia, làm cho nàng nghẹt thở.

"Gọi thiếu gia, đừng quên thân phận của ngươi là nha hoàn của ta!" Cảnh Liệt lại gào lên. Rất tốt, nàng đã chán ghét hắn, như vậy hắn không để ý nữa mà làm cho nàng càng chán ghét hắn!

". . . Ta đã biết!" Cung Tiểu Ảnh thật sự không biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.

Có lẽ không có lý do gì, dù sao cũng như hắn nói, nàng là nha hoàn của hắn, nếu như hắn không vui muốn mắng chửi nàng, là hắn có thể mắng!

Ánh mắt tức giận soi mói nhìn đến miếng ngọc bội bên ngoài y phục của nàng. Cùng nàng hoan ái nhiều lần, hắn biết ngọc bội kia đối với nàng rất quan trọng, đột nhiên hắn đưa tay kéo một cái, lấy ngọc bội trên cổ nàng xuống, nắm ở trên tay hắn.

"Không được, đó là đồ nương để lại cho ta, ngươi trả lại cho ta!" Cung Tiểu Ảnh nôn nóng muốn lấy lại ngọc bội của nương, nhưng Cảnh Liệt lại để qua một bên.

"Ngọc bội này tạm thời ta thay ngươi bảo quản, sau này nếu ngươi lại có gan đem vật ta cho ngươi chuyển giao cho kẻ khác, ta liền đập vỡ nó!"

Cảnh Liệt bỏ ngọc bội của Cung Tiểu Ảnh vào giữa thắt lưng, hung hăng trừng nàng một cái, sau đó hậm hực rời đi.

*

**

Mạnh Ngọc Hoa ở trong phòng lo lắng đi qua đi lại.

Mấy ngày trước nàng thấy mấy người thị nữ không làm việc, nên kêu đến hung hăng mắng bọn họ một trận, lúc này mới từ bọn họ biết, tiểu hồ ly tinh Cung Tiểu Ảnh kia, bây giờ tối nào cũng ngủ ở phòng của Liệt nhi!

Bà tức giận đến trước mặt nhi tử hỏi rõ ràng, kết quả hắn chẳng những thừa nhận, còn nói những lời tàn nhẫn với bà, nếu như bà dám có chủ ý không tốt với Cung Tiểu Ảnh, thì cũng đừng trách hắn không tôn trọng trưởng bối!

Đáng chết!

Tại sao bà lại sinh ra một đứa con bất hiếu như vậy, vì một đứa hồ ly tinh, hắn lại uy hiếp nương của chính mình, còn nói muốn đuổi bà ra khỏi Cảnh phủ!

"Đồ hồ ly tinh chết tiệt!"

Bà biết rõ khi lưu lại nàng ta, nhất định sẽ có tai họa, kết quả đúng là như vậy, hồ ly tinh lớn quyến rũ lão gia, bây giờ tiểu hồ ly tinh lại quyến rũ nhi tử của bà!

Mạnh Ngọc Hoa tức giận không có chỗ trút, làm trong lòng bà càng buồn bực!

Tính tình Liệt nhi hoàn toàn kế thừa từ cha nó cái bộ dáng xấu xa này, lúc trước chỉ vì bà đánh tiểu hồ ly tinh kia, nó bảo phòng thu chi không cung cấp ngân lượng cho bà một tháng, còn coi thường khách của bà, không để ý tôn nghiêm Cảnh gia, đại náo phòng khách, luôn luôn nhắc nhở bà, nếu như bà lại động đến nàng ta, nó nhất định sẽ đuổi bà ra khỏi Cảnh phủ!

Nhưng mà không đuổi hồ ly tinh đi, Liệt nhi lại ngày ngày ngủ cùng nàng ta , đến lúc đó chỉ sợ sẽ tạo thành sai lầm lớn. . . Không, bà tuyệt không cho phép tiểu hồ ly tinh kia, trở thành một thành viên Cảnh phủ bọn họ, tuyệt đối không!

"Phu nhân, biểu tiểu thư tới thăm người, bây giờ đang chờ ở đại sảnh !" Một người nha hoàn đến bẩm báo.

"Tuyết Quỳnh đến thăm ta?" Tuyết Quỳnh là nữ nhi họ hàng nhà bà. Mỗi năm luôn tới thăm bà một, hai lần. Tuy nói bà không ghét người cháu gái này, nhưng nói muốn nàng làm con dâu thì Khang gia chỉ là gia đình bậc trung, tài lực hoàn toàn không thể so sánh với Cảnh gia. Vả lại tính tình cô bé Tuyết Quỳnh kia dường như quá kiêu căng, nhưng mà. . .

"Ta đã biết!" Mạnh Ngọc Hoa nheo mắt một cái, cười nham hiểm. Bà có thể dùng Tuyết Quỳnh để xua tan tức giận trong lòng, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, Liệt nhi cũng tuyệt không có thể trút toàn bộ trách nhiệm lên đầu bà!

Khang Tuyết Quỳnh ngồi trong đại sảnh Cảnh phủ, uống trà nóng hạ nhân đưa lên, tháng mười Kinh thành, có thể sánh như lúc rất lạnh của thời tiết phía nam .

Hôm nay nàng mang đến áo khoác tơ lụa dệt từ phía nam mà phụ mẫu nàng đã chuẩn bị, tặng cho Biểu di nương và biểu ca, cố gắng tranh thủ sự yêu thích của biểu di nương đối với nàng!

Năm nay nàng đã mười bảy tuổi, từ năm mười hai tuổi thì thường xuyên theo phụ mẫu cùng nhau đến thăm hỏi Cảnh phủ, lúc đó Cảnh phủ ở kinh thành cũng đã là một gia đình giàu có. Nhưng một hai năm Liệt biểu ca tiếp nhận quản lý, nghe nói càng trở nên giàu có hơn!

Khang Tuyết Quỳnh nhìn một vòng đại sảnh Cảnh gia vừa bề thế vừa sang trọng. Nàng đương nhiên biết phụ thân và nương vài năm nay mang nàng cùng đến thăm hỏi biểu di nương, chính là muốn người chọn nàng làm con dâu!

Không chỉ có cha mẹ mong đợi, ngay cả chính nàng cũng hận không thể gả vào Cảnh gia.

Không chỉ vì Cảnh gia gia tài bạc vạn, quan trọng nhất, Liệt biểu ca có thể nói là nam nhân tuấn tú nhất, tuy tính tình hơi kỳ quái, nhưng vài năm gần đây, hắn trở nên chín chắn lại tràn ngập sức quyến rũ.

Lần trước đi tới Cảnh gia, là lúc đưa tang biểu dượng, đã là chuyện hơn nửa năm trước, tuy biểu dượng mất chưa đầy một năm, Liệt biểu ca cũng không thể trong lúc này bàn hôn sự, nhưng mà nàng đã mười bảy tuổi, sang năm là mười tám tuổi, chỉ sợ không có nhiều thời gian tiếp tục chờ đợi.

"Tuyết Quỳnh."

"Biểu di nương, đã lâu không gặp, Tuyết Quỳnh rất nhớ người a!" Vừa nhìn thấy Biểu di nương đi vào đại sảnh, Khang Tuyết Quỳnh lập tức tiến lên trước làm nũng.

"Đứa bé này, mồm miệng sao lại ngọt như vậy." Mạnh Ngọc Hoa nắm tay Khang Tuyết Quỳnh, vẻ mặt đau buồn nói: "May là hôm nay ngươi tới, nếu tối nay ngươi đến, có thể sẽ không thấy được ta."

"Biểu di nương, có chuyện gì sao? Nhìn thần sắc của người xem ra không được tốt lắm." Khang Tuyết Quỳnh quan tâm hỏi han.

"Ai, nói ra rất dài dòng."

"Biểu di nương, người nói cho Tuyết Quỳnh nghe đi, biết đâu Tuyết Quỳnh có thể chia sẻ với người." Khang Tuyết Quỳnh sử dụng năng lực toàn thân, cố gắng nịnh bợ Biểu di nương có thể trở thành mẹ chồng tương lai của nàng.

"Cái này. . ."

Mạnh Ngọc Hoa ngập ngừng, cuối cùng đem chuyện con tiểu hồ ly tinh Cung Tiểu Ảnh kia dụ dỗ Liệt nhi, nhất nhất nói cho Khang Tuyết Quỳnh nghe. Đương nhiên bao gồm cả chuyện Liệt nhi uy hiếp bà, thậm chí còn cường điệu nói tất cả điều này đều là chủ ý Cung Tiểu Ảnh, là nàng ta cố ý phá hoại tình cảm mẫu tử bọn họ.

Khang Tuyết Quỳnh nghe lời Biểu di nương, càng nghe mặt nàng càng nhíu chặt, đặc biệt là chuyện Liệt biểu ca tin lời Cung Tiểu Ảnh nói, muốn đưa Biểu di nương ra khỏi Cảnh phủ thì tức giận càng lớn!

"Quả nhiên nàng ta cùng một dạng với nương nàng, là hồ ly tinh chuyển thế!" Khang Tuyết Quỳnh đương nhiên tức giận, Cung Tiểu Ảnh kia chẳng những dùng sắc đẹp dụ dỗ Liệt biểu ca, bây giờ còn muốn đưa Biểu di nương đi, nàng ta hiển nhiên là muốn làm Thiếu nãi nãi Cảnh phủ!

Không được! Son phấn trang điểm trên mặt Khang Tuyết Quỳnh bắt đầu biến dạng. Nàng nhất định phải ngăn cản, nếu như Biểu di nương bị Liệt biểu ca đưa ra khỏi Cảnh phủ, như vậy ai sẽ hỗ trợ nàng lên làm Thiếu nãi nãi Cảnh gia đây? Tâm huyết mấy năm qua của nàng và cha mẹ không phải toàn bộ đều uổng phí sao!

"Biểu di nương, người yên tâm, Cung Tiểu Ảnh là đồ tiểu hồ ly tinh, liền để con giúp người đi giáo huấn nó. Con không tin nó lại có nhiều lợi hại, con nhất định sẽ bắt nó đến xin lỗi biểu di nương!" Nếu Cung Tiểu Ảnh đã trở thành một thị nữ, như vậy giáo huấn một thị nữ vẫn còn không đơn giản hay sao? Ở nhà nhân tiện nàng thường xuyên mắng chửi những thị nữ tay chân vụng về !

Nếu như nàng nói thay biểu di nương , giành được sự yêu thích của lão nhân gia. Như vậy, vị trí Cảnh gia Thiếu nãi nãi chính là của nàng !

"Nếu như ngươi muốn giáo huấn nó thì phải nhanh hành động, miễn cho Liệt biểu ca của ngươi trở về nhìn thấy , hắn sẽ không cho phép bất kì ai động đến Cung Tiểu Ảnh."

"Con đã biết!" Khang Tuyết Quỳnh gật đầu, xoay người đi tìm Cung Tiểu Ảnh.

Mạnh Ngọc Hoa trong lòng mừng thầm, rốt cuộc có người có khả năng thay bà dạy dỗ tiểu hồ ly tinh đáng giận kia một phen !

Vừa nghe nói Cung Tiểu Ảnh ỷ vào Liệt biểu ca thương nàng, cả ngày ở tại gian phòng của Liệt biểu ca, trên danh nghĩa tuy là làm thị nữ, nhưng kỳ thật cuộc sống rất hưởng thụ, có thị nữ riêng biệt hầu hạ nàng, nàng lại không ngừng phát hỏa mà chạy về phía gian phòng Liệt biểu ca.

Xuyên qua đình viện, Khang Tuyết Quỳnh chỉ thấy Cung Tiểu Ảnh và một nha hoàn ,nàng mở lớn mắt nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh, không trách được Liệt biểu ca bị mê hoặc, mới không gặp bao lâu, Cung Tiểu Ảnh so với trước kia dường như đẹp hơn !

"Cung Tiểu Ảnh!" Khang Tuyết Quỳnh kêu to, sau đó nổi giận đùng đùng tiến tới chỗ nàng.

Cung Tiểu Ảnh đưa cái khăn lụa thêu hoa mai cho nha hoàn Xuân Mai, nàng trước đây cũng tặng một cái cho Cúc Quyên, bởi vì bọn họ trước kia đối với nàng và nương rất tốt.

Cung Tiểu Ảnh giật mình, ngước mắt nhìn nữ nhân đi tới, thì ra là Tuyết Quỳnh biểu tỷ, là bà con với Đại phu nhân. Còn nhớ một lần nàng ta đến Cảnh phủ làm khách, Đại phu nhân đã đặc biệt giới thiệu nàng cho Tuyết Quỳnh biểu tỷ biết, còn nhớ rõ lúc ấy nàng ấy nhìn nàng bằng ánh mắt thách thức khinh thường!

"Tuyết. . ." Khang Tuyết Quỳnh mới đứng ở trước mặt Cung Tiểu Ảnh, Cung Tiểu Ảnh nói vẫn còn chưa nói xong, liền bị một cái tát có sức lực lớn của Khang Tuyết Quỳnh , đánh cho nàng ngay tại chỗ trước mắt tối đen.

Cung Tiểu Ảnh ôm hai má nóng lên, kinh ngạc nhìn thấy Khang Tuyết Quỳnh giống như một người điên, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì ?

"Biểu tiểu thư, ngườii tại sao lại đột nhiên đánh Tiểu Ảnh tiểu thư, người. . ." Tuy nói Xuân Mai không kịp thay Tiểu Ảnh tiểu thư đỡ một cái tát đột nhiên tới, nhưng nàng nhanh chóng liền đi che Tiểu Ảnh tiểu thư trước người.

Xuân Mai và Cúc Quyên vẫn có thói quen xưng Cung Tiểu Ảnh là Tiểu Ảnh tiểu thư, đơn giản là Nhị phu nhân và Tiểu Ảnh tiểu thư đối với nàng và Cúc Quyên rất tốt, có cái gì ăn ngon, nhất định sẽ cùng các nàng cùng nhau ăn.

"Ngươi cút ngay!" Khang Tuyết Quỳnh một tay đẩy ra Xuân Mai che ở trước người Cung Tiểu Ảnh, gỡ xuống trâm gài tóc, một bộ dạng vì trượng phu để cho hồ ly tinh mê hoặc nên chuẩn bị rạch nát khuôn mặt Cung Tiểu Ảnh vốn làm cho người ta tức giận!

"A!" Khang Tuyết Quỳnh chuẩn xác đâm tới, nhưng Cung Tiểu Ảnh né tránh , đồng thời lấy tay đỡ. Nhưng tay nàng cũng bởi vậy bị trâm gài tóc đâm trúng, vẽ ra một vết sâu khiến máu chảy ra, làm cho nàng kêu đau một tiếng.

"Ta khinh thường ngươi ,đồ hồ ly tinh. Ta sẽ làm cho mặt ngươi rách nát, như vậy ngươi sẽ không cám dỗ Liệt biểu ca được !"

Cung Tiểu Ảnh không hiểu được, vì sao Tuyết Quỳnh biểu tỷ lại đột nhiên nổi điên cầm trâm gài tóc đâm về phía nàng , nghe nàng ta nói như vậy, nàng mới rõ ràng , có thể là Đại phu nhân đã nói gì đó với nàng ta rồi!

"Cung Tiểu Ảnh, ngươi không trốn khỏi ta đâu!" Khang Tuyết Quỳnh chuẩn bị ra tay lần nữa , làm cho Xuân Mai sốt ruột gấp gáp kéo lại,làm cho nàng ta tức giận,dùng chân hung hăng đạp vào bụng nàng, đau đến nỗi Xuân Mai quỳ rạp xuống đất ngay tại chỗ.

"Xuân Mai!" Cung Tiểu Ảnh vốn muốn rời đi, nhìn thấy Xuân Mai bị thương té trên mặt đất, nàng chạy tới xem nàng, ngay lúc đó Khang Tuyết Quỳnh đẩy nàng ngã xuống đất.

Khang Tuyết Quỳnh đè Cung Tiểu Ảnh trên mặt đất,làm cho mặt nàng đối mặt với hướng trâm gài tóc. Nàng lại một lần nữa kịp thời lấy tay ngăn cản Khang Tuyết Quỳnh đâm tới . Nhưng lần đâm tới, lại đâm trúng lòng bàn tay nàng , làm cho Cung Tiểu Ảnh đau đến sắc mặt trắng bệch.

"Ta xem ngươi lần này trốn thế nào!" Khang Tuyết Quỳnh lại một lần nữa giơ trâm gài tóc lên, chuẩn bị hướng tới khuôn mặt xinh đẹp đâm xuống ,thì cổ tay của nàng lập tức bị phía sau dùng lực kéo lại.

"Dừng tay!" Cảnh Liệt xiết chặt lấy cổ tay Khang Tuyết Quỳnh , sức lực to lớn, cơ hồ muốn đem cổ tay của nàng bóp nát.

"Đau quá a, Liệt biểu ca, ngươi mau buông tay ra!" Khang Tuyết Quỳnh đau đến kêu oa oa .

Từ trước tới nay khuân mặt tuấn tú luôn trầm tĩnh, giờ phút này lại nổi gân xanh dữ dội, phẫn nộ khác thường!"Ngươi cút cho ta!" Cảnh Liệt bàn tay dùng sức lôi kéo, quăng cả người Khang Tuyết Quỳnh ra ngoài.

"Ảnh nhi, ngươi thế nào ?" Hắn lo lắng đỡ Cung Tiểu Ảnh đứng dậy, sau đó xem kỹ chỗ nàng bị thương .

May là hắn vừa mới nghe được tiềng ồn ào kịp thời đến, bàn tay bối rối vuốt gò má non mịn , phát hiện không bị thương thì tâm lo lắng mới thoáng để xuống, nhưng nhìn thấy vết thương ở tay nàng , không ngừng chảy máu , lập tức lửa giận dâng cao !

"Liệt biểu ca, ngươi đừng để bề ngoài Cung Tiểu Ảnh làm cho bị lừa, nàng là một cái con hồ. . ."

Ba một tiếng, Khang Tuyết Quỳnh lời còn chưa nói hết, liền bị Cảnh Liệt xoay người ra sức nện một cái tát, sức lực to lớn, làm cho cả người nàng té trên mặt đất.

"Cút, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!" Cảnh Liệt nổi trận lôi đình lớn tiếng hô, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc , đặc biệt là Khang Tuyết Quỳnh, không biết là do bị Cảnh Liệt c đánh ngốc hoặc do bị hù dọa mà ngồi ngây trên mặt đất.

"A Kì, lập tức kéo nàng ta đi ra ngoài, từ nay không cho phép nữ nhân này bước vào Cảnh gia chúng ta !" Cảnh Liệt ra lệnh cho tùy tùng mới vừa đi đến cùng hắn.

"Vâng, thiếu gia!"

A Kì chạy đi kéo biểu tiểu thư đang kinh ngạc đến ngây ra. Thật là nữ nhân có đủ ngu ngốc, lại đi khi dễ Tiểu Ảnh tiểu thư, quả thực là ở trên đầu cọp nhổ long cọp, tự tìm đường chết!

Từ nhỏ hắn liền đi theo bên cạnh thiếu gia, vốn cảm giác được thiếu gia rất quan tâm Tiểu Ảnh tiểu thư, bởi vì ở Thương Hành chỉ cần nhìn thấy cái gì mới mẻ xinh đẹp trân quý, thiếu gia luôn mua một cái , đưa cho Tiểu Ảnh tiểu thư.

Từ việc này xem ra, thiếu gia đối Tiểu Ảnh tiểu thư rất quan tâm, vĩnh viễn vượt xa sự tưởng tượng của hắn !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.