Tháng ba, xuân ý đương nồng. Gió lạnh chậm chạp thổi qua, tơ liễu tung bay trong gió. Thảm cỏ xanh, hoa đào đầy đất.
Một hồi mưa xuân lướt qua, trong gió mang theo mùi thương của đất. Mùi hương của hoa cỏ cây cối, thấm vào ruột gan.
Nắng sớm hiện ra, vầng sáng xuyên vào song cửa, chiếu lên chiếc giường lớn thư thái mềm mại.
Nữ tử trên giường ngủ đến vừa nồng vừa ngọt, đôi môi đỏ mọng uốn cong tựa trăng non.
Nàng rất đẹp, khuôn mặt trái xoan thanh tú tinh xảo, cái mũi thẳng tắp tinh
tế, đôi môi anh đào mềm mại đỏ bừng. Lông mi thật dài, làm thành một âm
ảnh mê người trên khuôn mặt của nàng.
Âm thanh rất nhỏ từ ngoài
cửa truyền đến, nữ nhân trên giường chậm rãi mở mắt. Trong khoảnh khắc
mở mắt ra, một giọt nước mắt trong suốt lăn ra từ viền mắt, vô thanh vô
thức rơi trên gối đầu.
“Cô nương, đây là chủ nhân cho cô, cô có thể đi rồi.” Âm thanh già nua vang lên phía sau nàng.
Nàng diện vô biểu tình, “Đã biết.” Lại một giọt nước mắt từ viền mắt nàng lăn ra.
“Cô nương, cô đi nhanh một chút đi, chủ nhân tính tình không được tốt lắm.” Lão nhân than nhẹ khép cửa phòng lại, bóng dáng khô gầy dần dần tiêu
thất nơi cuối hành lang.
Tiểu nữ nhân trên giường ôm chăn ngồi
xuống, tựa người vào đầu giường đờ ra. Lơ đãng thoáng nhìn vết máu trên
khăn trải giường, khóe môi nàng hiện ra một nụ cười thê lương, đầu ngón
tay nhẹ nhàng mơn trớn trên lạc hồng xinh đẹp tựa như đóa hoa sen.
Nàng rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, chỉ là, cái giá phải trả quá mức…