Lấy thân phận của Liễu Lăng Nhi, Tuyết Liễu tiếp tục ở lại Lăng gia.
Tuyết Liễu xuất thân nha hoàn, muốn chiếm được tình yêu của mọi người cũng không phải việc gì khó.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, trên dưới Lăng gia đều tiếp nhận vị tiểu thư
từ trên trời rơi xuống này. Ngay cả Tài thúc tổng quản, cũng đối với
nàng tất cung tất kính.
Cẩm y ngọc thực, sống an nhàn sung sướng, từ khi bắt đầu ở lại Lăng gia, Lăng Sở Nam đều cho nàng những thứ tốt
nhất trên đời. Điều không được hoàn mỹ duy nhất, chính là từ lúc bước
chân vào Lăng gia, nàng chưa từng gặp lại Lăng Sở Nam.
Nàng đến
Lăng gia, cũng có vài phần tư tâm. Không dám hi vọng xa vời, chỉ muốn có thể thường xuyên nhìn thấy hắn. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Có thể do nàng không biết che giấu, nên trên dưới Lăng gia đều hiểu được
tâm tư của nàng. Bọn họ nhân không biết do duyên cớ gì, chỉ nói là muội
muội muốn gặp ca ca. Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, phải ăn nhờ ở đậu,
hôm nay huynh muội đoàn tụ, đương nhiên mong muốn có nhiều thời gian ở
cạnh bên nhau một chút.
Bọn hạ nhân tuy rằng cảm thông cho Tuyết Liễu yểu điệu, nhưng đều lực bất tòng tâm. Dù sao, bọn họ cũng chỉ là hạ nhân.
So với bọn họ nhân thông thường, địa vị của Tài thúc tổng quản ở Lăng gia
rõ ràng không giống. Tài thúc thuần phục Lăng Sở nam, thỉnh thoảng, hắn
cũng thuần phục Tuyết Liễu.
Ví như, bây giờ.
Một buổi chiều đầu hạ, gió mát nhẹ thổi, cành liễu phất phơ.
Lăng phủ to lớn không hề có chút động tĩnh, yên tĩnh lạ thường.
Một bóng người nhỏ nhắn xinh xinh đi qua hành lang quanh co gấp khúc, băng
qua đình viện muôn hồng nghìn tía, đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa ra.
Cạch –
Tiếng động chói tai đánh tan không gian yên lặng.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra, “Tài thúc, là thúc sao?”
Tuyết Liễu đứng ngay trước cửa, rụt rè co thân thể lại một chút, “Đại ca…
Muội là Liễu Nhi.” Thư phòng của Lăng Sở Nam chính là cấm địa, ngoại trừ Tài thúc tổng quản, bất cứ ai cũng không được tùy ý ra vào.
Nàng tùy tiện đến đây, có phải là sai rồi không?
Trầm mặc một hồi, Lăng Sở Nam mới lên tiếng, “Vào đi.”
“Đại ca, muội nghe nói… huynh… nghe nói vẫn nhốt mình trong thư phòng không
chịu ra ngoài, muội…” Tuyết Liễu len lén liếc nhìn Lăng Sở Nam, răng cắn lên đôi môi mềm mại, “Muội biết muội không thể vào thư phòng, nhưng
mà…” Nhưng mà, nàng sợ hắn đói bụng a.
Ánh mắt Lăng Sở Nam rơi
vào đĩa thức ăn trên tay nàng, thản nhiên nói, “Để xuống đi.” Thẩm sâu
trong đôi mắt đen, xẹt qua một tia dịu dàng. Chỉ là, vẻ dịu dàng nhàn
nhạt đó rất nhanh bị vẻ tàn khốc thay thế.
Tuyết Liễu lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Đa tạ đại ca.” Tài thúc nói quả nhiên không sai, hắn không trách cứ nàng.
Mùi thơm từ thức ăn tản ta, Lăng Sở Nam bắt đầu thấy đói bụng, “Là muội làm?”
“Vâng.” Tuyết Liễu dè dặt gật đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
Hắn… sẽ thích thức ăn nàng làm không?
Đem thức ăn đưa vào trong miệng, động tác của Lăng Sở Nam hơi dừng lại một chút, “Do muội làm?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Lương Tuyết Liễu vẻ mặt chờ mong, “Vâng, ăn ngon chứ?” Nàng ở trù phòng bận
rộn của một buổi sáng, còn phải cải thiện lại chút kỹ thuật.
Lăng Sở Nam hồi phục tinh thần, “Ngon.”
Nàng thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét cười ngọt ngào, “Thật sao?”
“Ở có quen không?” Hắn diện vô biểu tình, từng miếng từng miếng ăn thức ăn nàng làm.
Nữ nhân bé xinh ra sức gật đầu, “Quen, tất cả mọi người đều đối với muội rất tốt.”
Khóe mắt vô tình liếc thấy vết thương trên tay nàng, đôi mắt lạnh lùng của
Lăng Sở Nam chớp một cái, “Tay muội làm sao vậy? Đưa ta xem.”
Tuyết Liễu sợ hãi vươn tay, “Không sao cả.” Chỉ tại đôi tay không chịu nghe lời này, ngay cả đao cũng cầm không vững.
Nàng rất ngốc, cái gì cũng không biết làm, Sở Nam ca ca có vì vậy mà ghét bỏ nàng không?
Đầu ngón tay thô ráp của Lăng Sở Nam nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên cánh tay ngọc, lẩm bẩm thở dài, “Ngón tay vừa thon vừa dài, nhìn vào đã biết không quen làm việc nặng.” Đôi mắt u lãnh, chợt hiện ra một tia sắc
nhọn.
Lương Tuyết Liễu đáy lòng chấn động, đáy mắt xuất hiện lệ
quang, “Phu nhân và tiểu thư cho tới bây giờ chưa từng để muội làm việc
nặng nhọc.” Mọi người ở Mộ Dung gia đều xem nàng như thiên kim tiểu thư, chỉ thiếu một danh phận.
“Phu nhân, tiểu thư nhà muội đâu rồi?
Muội tại sao phải lưu lạc thanh lâu.” Đôi mắt đen sắc bén của Lăng Sở
Nam không hề chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Tuyết Liễu. Từ sâu trong
đôi mắt đen gợn sóng bất kinh kia, không nhìn ra bất cứ biểu tình gì.
Đôi mắt ưng sắc bén phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả, Tuyết Liễu bị
hắn nhìn đến sởn tóc gáy, “Đại thiếu gia hay bài bạc, thua sạch gia tài, còn thiếu người ta rất nhiều tiền. Đỗ phường nói, muốn bắt tiểu thư gán nợ… Nên…” Đại thiếu gia, Tuyết Liễu không muốn chửi bới ngài. Bất đắc
dĩ phải làm như vậy, ngài ngàn vạn lần đừng tính toán với ta.
Lăng Sở Nam lạnh lùng nhìn nàng, “Cho nên muội thay thế tiểu thư nhà mình gán nợ, bị bán đến Thiên Hương lâu.”
“Vâng.” Tuyết Liễu đáng thương cúi đầu, giống như vô cùng xấu hổ.
“Lão gia nhà muội tên gì? Không chừng, ta có thể giúp hắn.” Lăng Sở Nam vẫn
như cũ nhìn chằm chằm nàng, không có bất cứ biểu tình gì.
Tuyết Liễu ngẩng đầu, thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, “Lão gia tên Bùi Quang.”
“Muội là nha hoàn của Bùi tiểu thư?” Vị “Bồi Quang” lão gia này hắn đã từng
nghe nói. Bùi đại công từ Bùi Tẫn một đêm đánh bạc, thua sạch gia tài
vạn quán của Bùi gia. Sự việc này từng gây xôn xao một thời, hắn muốn
làm bộ không biết cũng khó.
“Vâng.” Tuyết Liễu gật đầu.
Lăng Sở Nam không hề lên tiếng, chậm rãi bỏ thức ăn vào miệng.
“Đại ca, huynh thích thức ăn muội làm không?” Tuyết Liễu cúi đầu, hỏi bằng giọng thật nhỏ thật nhỏ.
Lăng Sở Nam tăng thêm giọng điệu, “Rất thích.”
Sống trên đời hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên có người vì hắn rửa tay
xuống bếp, còn khiến cho tay đầy vết thương, hắn không vui sao được?
“Ăn ngon chứ?” Tuyết Liễu hỏi càng nhỏ hơn.
Lăng Sở Nam chậm rãi cong đôi môi mỏng, “Ngon lắm.” Trong đôi mắt đen băng lãnh, hiện ra một chút ôn nhu nhàn nhạt.
Nàng bày ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, “Muội có thể thường xuyên làm.” Đại thẩm ở trù phòng nói, muốn nắm được lòng nam nhân, trước tiên phải nắm
dạ dày nam nhân trước.
Lăng Sở Nam sắc mặt không hề thay đổi, “Thường xuyên làm?”
“Vâng.” Tuyết Liễu chăm chút gật đầu.
Lăng đại đương gia trầm ổn như Thái Sơn, lúc này cũng phải ngẩn người.
————-
Thư phòng của Lăng Sở Nam, chính là cấm địa Lăng gia. Nhưng đối với Tuyết
Liễu mà nói, Lăng gia không có chỗ nào là cấm địa. Từ khi nàng xông vào
thư phòng đưa cơm cho Lăng Sở Nam, Lăng gia đã không còn chỗ nào nàng
không thể đi nữa.
Bầu trời âm u rả rích mưa phùn, khí trời se
lạnh, một dáng người nhỏ nhắn xinh xinh tay cầm dù, bước qua tầng tầng
lớp lớp các hành lang gấp khúc, tiến vào thư phòng.
Nhìn nam nhân đang vùi đầu vào sổ sách, nàng dè dặt mở miệng, “Đại ca, muội có hầm canh, muốn uống không?”
Lăng Sở Nam vẫn như cũ nhìn chằm chằm sổ sách, “Để xuống đi.” Mấy ngày nay,
hắn đã quen với việc nàng không nói tiến nào bước vào, quen với thói
quen thỉnh thoảng lại gây rối của nàng.
Tuyết Liễu nhẹ nhàng đem
thứ trong tay đặt xuống bàn tròn, “Đại ca, huynh… có tâm sự?” Vẻ ưu sầu
toát ra từ giữa lông mày của hắn, khiến nàng thương xót.
“Ừ.” Hắn buông sổ sách trong tay xuống, cau mày càng chặt, “Cửa hàng này, liên
tục lỗ suốt ba năm. Ta hoài nghi chưởng quỹ gian lận, nhưng nhìn không
ra là có chuyện gì.”
Nàng hơi kinh ngạc, không hiểu được nhìn Lăng Sở Nam, “Đại ca… huynh…” Hắn không nên nói loại chuyện này với nàng a.
Lăng Sở Nam nhíu mày, “Làm sao vậy?”
“Muội cho rằng…” Nàng cúi đầu, “Muội không ngờ là huynh lại đem chuyện làm ăn nói cho muội biết.” Tiểu thư những nhà danh gia vọng tộc, không phải
đều nên nhốt mình ở tú lâu mà đánh đàn thêu hoa sao?
“Muội không thích?”
Tuyết Liễu khẽ cắn môi, lắc đầu, “Không phải.” Đi tới trước giá sách, nàng run rẩy cầm lấy hạng mục sổ sách.
Lăng Sở Nam cũng không ngăn cản hành động của nàng, chỉ là bình tĩnh quan sát.
Ánh mắt đảo qua một nhóm vừa chữ vừa số, Tuyết Liễu chậm rãi nhíu mày, “Đại ca, sổ sách giả không thể bình thường như vậy, Chỉ có một lí do, thật
sự là lỗ.” Nếu ngay cả hạng mục tiền thưởng vặt này cũng nhìn không
được, nàng căn bản không xứng làm tổng giám đốc trợ lý của tập đoàn Lục
thị.
Tiếp nhận sổ sách, Lăng Sở Nam tiện tay ném lên bàn, “Đại khái đúng là ta quá đa nghi rồi.”
“Đại ca, ăn canh.” Tuyết Liễu xoay người, đi tới bàn tròn múc canh.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng, Lăng Sở Nam không khỏi lộ ra một nụ cười bí hiểm, “Được.”
Mà nữ nhân đang đưa lưng về phía hắn, lại lặng lẽ thở dài một hơi.
Ai, hắn đối với nàng, chung quy là thiếu tin tưởng.
“Muội biết xem sổ sách?”
Suy nghĩ một chút, “Đại thiếu gia phá sản, lão gia tuổi tác lại cao, chuyện buôn bán đương nhiên toàn bộ phải nhờ tiểu thư. Đi theo tiểu thư lâu
ngày, mưa dầm thấm đất.” Bùi gia tiểu thư từ năm mười bốn tuổi bắt đầu
nữ phẫn nam trang tiếp quản gia nghiệp, nếu nàng thật sự là nha hoàn của Bùi tiểu thư, nhất định biết xem sổ sách. Lăng Sở Nam đang thử, thật sự đang thử a.
Xoay người, Tuyết Liễu đem chén đũa đặt xuống trước mặt hắn, vẻ mặt chờ mong.
Lăng Sở Nam mặt không đổi sắc, cuối cùng tiếp nhận chén đũa trong tay nàng,
“Bùi Linh Linh quả thực rất giỏi, chỉ tiếc là có một trưởng huynh phá
của.”
Tuyết Liễu thần sắc buồn bã, “Đúng vậy, tiểu thư thật sự là kỳ tài trong thương giới.” Năng lực của Bùi Linh Linh, ngay cả phu nhân cũng tán thưởng có thừa.
Hắn hớp một ngụm canh gà, thuận tiện
đặt bát sứ lên bàn, “Ta phái người tìm hiểu tung tích của nàng, nếu có
tin gì sẽ báo lại với muội.”
Nàng cười ngọt ngào, “Có đại ca thật tốt.” Bùi Linh Linh hôm nay, từ lâu đã là một trong các nhân viên quản
lý của tập đoàn Lục thị. Có tập đoàn Lục thị bảo hộ, muốn tìm ra nàng
còn khó hơn lên trời.
Trong lòng Lăng Sở Nam nổi lên một trận ấm
áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, “Đại ca không thể sớm tìm
được muội, để muội chịu khổ rồi.”
Tuyết Liễu lắc đầu, “Không,
muội không khổ chút nào hết. Chỉ cần có thể theo bên cạnh huynh, có khổ
bao nhiêu muội cũng cam tâm tình nguyện.”
Ánh mắt hắn càng trở
nên nhu hòa, “Đại ca vẫn luôn bận rộn chuyện buôn bán, lạnh nhạt với
muội. Chi bằng, ngày mai mang muội đi du hồ, được chứ?” Tiểu nữ nhân
này, vậy mà có thể khuấy động được nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.
Cái đầu nhỏ gật gật mấy cái, “Được.” Lúc cúi đầu, ánh mắt Tuyết Liễu cố ý đảo một vòng trong phòng.
“Chủ tử.” Giọng nói già nua của Tài thúc từ bên ngoài truyền tới.
“Đại ca, muội đi trước.” Nàng là muội muội thân thiết, biết lúc nào nên đi.
Lăng Sở Nam gật đầu, “Ở Lục Liễu các chờ ta, ta cũng muội dùng cơm tối.” Lục Liễu các là viện lạc xa hoa nhất Lăng gia, dựa vào tên Liễu Nhi mà đổi
thành Lục Liễu các, để nàng ở lại.
Lương Tuyết Liễu khóe môi hiện ra một chút tiếu ý, “Đa tạ đại ca.”
Tuyết Liễu vừa lui ra ngoài, Tài thúc liền tiến vào.
“Sao rồi?” Lăng Sở Nam đứng sau thư trác nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nghiêng người tựa lưng vào ghế.
Tài thúc khom lưng, tất cung tất kính nói, “Đã điều tra xong, Liễu Nhi tiểu thư đích xác là ở Bùi gia làm nha hoàn.” Thám tử Lăng gia trải khắp cả
nước, không có gì là tra không được.
“Ừ.” Lăng Sở Nam cúi đầu lật xem sổ sách trong tay, Liễu Nhi không còn nhỏ nữa, để ý xem có chỗ
thông gia nào thích hợp hay không.” Mười bảy tuổi, cũng nên lập gia đình rồi.
Tài thúc hơi trầm ngâm, “Trong kinh thành, thích hợp nhất
chỉ có Mộ Dung gia đại công tử.” Mộ Dung tướng quân tay nắm trọng binh,
quyền khuynh thiên hạ. Mộ Dung phu nhân xuất thân danh môn, là muội muội ruột của đương kim hoàng hậu, là hòn ngọc quý trên tay tiền tể tưởng.
Mộ Dung nhị tiểu thư tiến nhập Đông cung, quý vi thái tử phi. Nếu muốn
kết thông gia, Mộ Dung công tử là người thích hợp nhất.
Lăng Sở
Nam buông sổ sách, “Lăng gia chúng ta phú khả địch quốc, không cần dùng
quan hệ thông gia để mở rộng thế lực.”Lăng gia ba đời, đều là thương
nghiệp kết thông gia, vì vậy mà tạo nên rất nhiều bi kịch, hắn không
muốn giẫm lên vết xe đổ đó.
“Ý của chủ nhân là?” Tài thúc hơi ngẩng đầu, nhìn Lăng Sở Nam.
“Nương ta đã từng có lỗi với mẫu tử Liễu Nhi, ta hi vọng Liễu Nhi có một kết
cuộc tốt.” Liễu Nhi là muội muội hắn. Làm ca ca, ai cũng mong muội muội
được hạnh phúc.
“Tuân mệnh.” Tài thúc trung thành tận tụy, đối với mệnh lệnh của chủ nhân, luôn luôn phục tùng.
“Bùi gia đại tiểu thư cùng phu nhân hiện đang ở đâu?” Các nàng đã dạy dỗ Liễu Nhi rất tốt.
“Sau khi Bùi gia xuống dốc, người của Bùi gia không biết tung tích.” Nói đến đây lại thấy kỳ quái, thám tử Lăng gia ở khắp nơi tìm hiểu, vẫn không
tra ra nửa điểm tin tức của Bùi gia.
“A…” Đôi mắt đen của Lăng Sở Nam chớp một cái, bàn tay đặt trên mặt bàn trong phút chốc biến thành
nắm đấm, “Một chút cũng không tra được?” Bùi gia cũng từng giàu nức
tiếng một phương, không thể đột nhiên lại biến mất không chút tung tích, trừ khi… có người cố ý phong tỏ tin tức về Bùi gia.
Tài thúc
theo bên cạnh Lăng Sở Nam nhiều năm, sớm đã quen với tính tình âm trầm
bất định của hắn, “Từ sau khi Bùi gia xuống dốc, phu phụ Bùi Quang cùng
Bùi Linh Linh mất tích, Bùi Tẫn từng đến bến tàu khuân vác. Nghe nói,
theo thương đội rời bến đến nay vẫn chưa về. Còn có lời đồn bảo rằng, đó là thuyền của Bùi gia, cả nhà Bùi gia đều ở trên chiếc thuyền đó.”
“Tiếp tục điều tra, tìm cho được Bùi Linh Linh cùng với Bùi phu nhân.” Lăng
Sở Nam chậm rãi buông nắm tay ra, ngữ khi cũng dịu đi rất nhiều.
Tài thúc hơi ngẩng đầu nhìn Lăng Sở Nam, “Chủ nhân, thứ lão nô nói thẳng.
Trên người Liễu Nhi tiểu thư đã có cái bớt của Lăng gia rồi, ngài tại
sao còn không tin tưởng?” Thật lòng mà nói, hắn phi thường thích vị tiểu thư này.
Ánh mắt Lăng Sở Nam rơi vào đình viện ngoài cửa sổ,
nhàn nhạt phun ra một câu nói, “Đề phòng rủi ro.” Trên người Liễu Nhi
đích xác có cái bớt của Lăng gia, hắn tin tưởng Liễu Nhi là người Lăng
gia. Thế nhưng, Lăng gia tung hoành thường trường nhiều năm, kết thù vô
số. Liễu Nhi tuổi trẻ không hiểu chuyện, khó tránh sẽ bị người có dụng
tâm lợi dụng.
Tuyết Liễu đang đứng ngoài cửa lặng lẽ đổ mồ hôi, đầu ngón tay vuốt ve chấm đỏ ở vành tai…
———
Sau khi bọn nha hoàn đặt thức ăn lên bàn, Lăng Sở Nam khoát tay, bảo các nàng lui xuống.
“Đây, ăn nhiều một chút.”
Đem thức ăn bỏ vào bát của nàng, Lăng Sở Nam hơi giật mình một chút. Hắn
đường đường là kinh thành đệ nhất thủ phủ, Lăng gia đương gia, từ khi
nào lại biết gắp thức ăn cho nữ nhân?
“Đa tạ đại ca.” Lương Tuyết Liễu ngọt ngào cười rộ lên.
Nhìn thấy má lúm đồng tiền vui sướng của nàng, hắn đột nhiên thấy, thay nữ
nhân gắp thức ăn cũng không phải chịu gì không tốt, “Liễu Nhi, muội
thích ăn cái gì?” Làm muội muội hắn được một tháng, hắn còn không biết
nàng thích ăn cái gì.
“Muội thích Hoa hảo nguyệt viên, Du long hí phượng, Quý phi túy tửu, Thiên địa vô cực canh.” Bốn mắt ăn này là kiệt tác của phu nhân nhà nàng, cũng là món ăn thịnh hành nhất thiên hạ.
Nhắc tới Thái Bạch lâu, au chẳng biết đến tứ đại danh thái này?
Lăng Sở Nam sửng sốt, “Sau này đưa muội đi ăn.” Hắn rất chán ghét Thái Bạch lâu, nhưng vì Liễu Nhi, miễn cưỡng làm.
Trên nét mặt nàng hiện lên một tia phức tạp, “Đại ca, trước tiên uống một chén.”
“Được.” Đây là lần đầu tiên huynh muội họ cùng nhau uống rượu, Lăng Sở Nam không hề cự tuyệt, chậm rãi uống cạn một chén.
“Uống thêm chén nữa.” Tuyết Liễu cười khanh khách, thay Lăng Sở Nam châm rượu.
“Ừ.” Liễu Nhi tự mình châm rượu, bất luận thế nào hắn cũng uống.
“Đại ca, một chén này, Liễu Nhi đa tạ sự chăm sóc của huynh.” Tuyết Liễu nâng chén.
“Muội không cần khách khí với ta.” Bọn họ là người một nhà, hắn chăm sóc nàng là việc thiên kinh địa nghĩa.
Lương Tuyết Liễu lại châm cho mình một chén, “Chén này, là Liễu Nhi đa tạ đại ca đồng ý thu nhận muội muội này.”
“Muội cái bậy gì vây?” Liễu Nhi vốn dĩ chính là muội muội hắn.
“Một chén này, đa tạ đại ca đã uống rượu với muội.”
Tuyết Liễu liên tục châm rượu, Lăng Sở Nam một chén lại tiếp một chén.
Uống sạch mấy bình bạch ngọc, Tuyết Liễu hai gò má đỏ lên, Lăng Sở Nam cũng lung lay muốn ngã.
Bữa tiệc này, kết thúc bằng men say mờ mịt.
Tuyết Liễu được nha hoàn hầu hạ tắm rửa thay y phục, sau đó đỡ lên giường.
Đèn cầy tắt, người nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, từ trên giường
bước xuống.
Vén màn, lầu các dày đặc trong đại nội Lăng gia phủ đầy một mảnh tĩnh mịch.
Bóng dáng nhỏ xinh được bóng đêm che chắn, đạp lên ngói lưu ly, dễ dàng nhảy vào Lăng Tiêu viện.
Lương Tuyết Liễu nằm mơ cũng không ngờ, khi nàng vừa đứng vững, đã thấy bóng
dáng cao to của hắn. Hắn… Hắn không phải đã say rồi sao?
Trong nhất thời, nàng không thể phản ứng được gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, giằng co với hắn.
Lăng Sở Nam hai tay chắp ra sau người, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân vừa
xuất hiện, “Ngươi là ai?” Lăng gia cây to đón gió, đón tiếp khách không
mời mà tới chính là chuyện thường, hắn từ lâu đã không còn thấy quái lạ, tập mãi cũng thành thói quen.
Lương Tuyết Liễu thần tình bình tĩnh, kiêu ngạo ngẩng đầu, “Ngươi hỏi thì ta phải nói, chẳng phải mất mặt lắm sao?”
Mất mặt? Giờ này nàng còn cư nhiên để tâm đến sỉ diện.
Lăng Sở Nam hơi hơi nhíu mày, “Ngươi tốt nhất nên hiểu cho rõ, đây là Lăng gia.” Âm thanh trầm thấp mang theo chút đe dọa.
“Xí, Lăng gia thì giỏi lắm hay sao? Ngươi tưởng là ta bị mù hay bị mù hay bị ngốc, hai chữ lớn trước cửa ta đương nhiên thấy rồi.” Nàng còn không
ngu ngốc đến nỗi chữ “gia” cũng không biết.
“Nói, ngươi muốn làm gì?” Muốn vàng bạc châu báu? Hay là, mạng của hắn?
“Ta không nói, ngươi hỏi thì ta phải nói chẳng phải càng mất mặt hơn.”
Khuôn mặt dưới lớp khăn che mặt kia nhắn lại, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm,
“Ta thật là bất hạnh mà, lần đầu làm trộm cư nhiên đụng phải nòng súng,
chuyện này truyền ra ngoài ta làm sống được trên giang hồ a?” (TN: Vụ
nòng súng bạn không biết nha, bản gốc nó vậy ~_~)
Nữ nhân này rốt cuộc tới đây làm gì? Phi tặc? Thích khách?
Từ đầu tới đuôi, lời nói của nàng đều xoay quanh mặt mũi, Lăng Sở Nam không khỏi hiếu kỳ, “Mặt mũi quan trọng đến vậy sao?”
Lương Tuyết Liễu trịnh trọng gật đầu, “Đương nhiên, mặt mũi đương nhiên quan
trọng. Ta là phi tặc a, hơn nữa còn là lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ,
sao lại có thể để cho mất mặt.”
Phu nhân nhà nàng từng là chiến
thần tướng quân đại danh lừng lẫy, tiểu thư là Dạ Phượng sát thủ danh
chấn giang hồ. Thân là nha hoàn của Mộ Dung gia, nàng tuyệt đối không
thể để hai người họ mất mặt.
“Ngươi ban đêm xông vào Lăng gia, không phải chỉ vì mặt mũi chứ?” Trên mặt Lăng Sở Nam hiện lên một tia tiếu ý.
“Không phải, ta dự định trộm một thứ, không ngờ chưa kịp hoàn thành lại gặp
phải ngươi.” Lương Tuyết Liễu không hề giấu giếm, thành thành thật thật
đem sự việc nói ra.
Chưa thấy qua nữ nhân nào ngốc như vậy.
Đôi môi mỏng chậm rãi cong lên, cười ra thành tiếng, “Ngươi muốn trộm cái gì?”
“Ta không nói cho ngươi biết, ta phải đi.” Có Lăng Sở Nam trấn thủ, đêm nay tuyệt đối không vào được thư phòng. Nếu trộm không được thứ đó, chỉ còn cách trở lại phòng ngủ.
“Lăng gia là chỗ ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao.” Trên mặt Lăng Sở Nam vẫn như cũ mang theo tiếu ý.
Tuyết Liễu hừ một tiếng, “Không thèm để ý tới ngươi.” Đôi chân búp sen điểm
nhẹ, nàng lướt qua đầu tường nhanh chóng tiêu thất trong màn đêm.
Lăng Sở Nam nhìn theo bóng lưng nàng, không khỏi lắc đầu cười khẽ.