Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Chương 3: Chương 3




C5.

Sáng nay mình dậy sớm vì mũi đau nhức quá. Chân cũng đau thấu xương. Nằm nghĩ mãi về nhỏ. Tự nhiên mình muốn xin lỗi, muốn làm hòa quá. Nửa vì sợ nhỏ, nhỏ lắm chiêu như thế, biết đâu còn tìm trò hại mình dài dài. Nửa thấy có lỗi vì đã đem nhỏ ra làm trò cười cho thiên hạ.

Tiếng chuông cửa làm mình giật bắn. Cảm giác y như cái hôm bị nhỏ gọi xuống tát. Mình tập tễnh xuống nhà. Vừa ló đầu ra, suýt ngã vì nhìn thấy nhỏ đứng ở cửa. Lại gì nữa đây? Mình không dám bước thêm bước nào nữa, cứ đứng trong nhà nói vọng ra:

-Gì vậy? Hôm qua đánh chưa hả à? 

Nhỏ thò tay vào cổng mở then. Óe! Mẹ đi làm không khóa cổng. Chẳng hiểu sao mình run như cầy sấy. Sợ quái gì nhỏ chứ, mình to gấp đôi nhỏ, cùng lắm đóng cửa đè ra hấp >”< hừ. …

Nói thế nhưng vẫn sợ. Nhà mình không có chó. Nhỏ cứ phăm phăm đi vào, tay cầm đống gì đó bùi nhùi. Mình lui lui vào bên trong cầu thang.

-Này nha, đánh nữa là đằng này không nhịn nữa đâu, đằng này đánh lại đấy!

Nhỏ nhìn mình cười nhăn mũi. Mình như bị điện giật, tay buông thõng không đề phòng gì nữa. hic. 

-Mẹ tôi đi công tác về mua quà cho nhà đằng ấy đấy. Còn kia là xôi sáng nay mẹ tôi nấu, ăn đi còn đi học.

Người mình mềm như bún. Nhỏ đi ra đến ngoài sân rồi mà mình vẫn lơ mơ xem đang mộng du hay đang tỉnh. Lật đật chạy theo nhỏ, ăn vạ được câu:

-Mũi tôi thế này ăn sao giờ? – Mình chỉ chỉ lên cái mũi sưng như quả cà chua

-Không ăn được hả?

Nói xong nhỏ lại hằm hằm đi vào. Mình biết mình lại sai gì rồi. Lại lui lui vào nhà giữ thế thủ. Nhỏ tiến về phía bàn, ôm đống đồ vừa cho, hất hàm với mình : 

-Tôi mang về cho con Su nhà tôi ăn.

-Khôngggggggggg !

Mình nhanh tay giật đống đồ lại luôn. Gì chứ ? Vô lý, cho người ta rồi còn đòi lại mang về cho chó ăn. Cú quá mà không làm gì được. Nhỏ dí dí cái nắm đấm lên phía mũi tôi nạt :

-Đừng để tôi phải đánh nữa nha. Lúc ấy lại trách tôi không yêu thương súc vật.

Đi được đoạn nhỏ còn quay lại chọc mình :

-Hôm nay chưa vươn vai hả ?

Cay cú thật. Mình đứng giữa nhà, quần đùi cởi trần, ôm đống bánh cu đơ với nắm xôi trông như thằng rồ.

Vẹo một nắm xôi rồi lên gác rút quần áo. Mỗi lần nhai là mỗi lần mũi đau tê tái. Bị nhỏ con gái trông như con ngóe đấm có một phát mà đau như húc đầu vào cột điện. Đang trệu trạo nhai, mình sáng mắt khi nhìn thấy hai cái áo đồng phục trắng của nhỏ treo phất phơ ở ban công. Mình sung sướng ngó nghiêng xung quanh, cầm cái gậy phơi quần áo nhà mình khều khều hai cái áo ấy về. Lần này thì chết nhé nhỏ. Hôm nay anh cho nhỏ cởi trần đi học luôn.

Tót xuống phòng, mình treo hai cái áo của nhỏ vào tủ. Mùi con gái thơm dã man. Tự nhiên người mình cứng đơ à. Khỉ gió! Thay quần áo chuẩn bị đi học. Bỗng dưng chột dạ. Không biết sau vụ này cái gì sẽ xảy ra nữa. Nhưng mình cũng ngoan cố muốn chiến đấu đến cùng.

Vi vu chầm chậm trên đường vì dù gì tiết hai mới vào học. Có xe bus đi qua làm mình nhìn mãi vào tấm poster dán trên thân xe. “Là đàn ông, tôi không đánh phụ nữ”. Ý nghĩa thì có đấy nhưng sao nghe slogan củ chuối thế. Tự nhiên thấy bức bối. Lại nghĩ tới nhỏ. Mình trả thù một đứa con gái thế thì có nhỏ nhen quá không?

Ở lề đường có một bóng người quen thuộc. Là nhỏ! Không sai. Nhỏ lúi húi bên lề đường cạnh chiếc xe đạp trắng. Coi bộ hỏng xe rồi. Mình đi chầm chậm ngó rõ một lúc rồi phóng thẳng luôn. Cho nhỏ chết. Sống ác quá nên trời phạt đấy. Đi được đoạn lại thấy khó chịu. Vòng xe lại nhòm nhỏ. Nhỏ vẫn lúng túng, có vẻ bất lực lắm rồi. Mình đành tấp xe vào lề đường chỗ nhỏ.

Nhìn thấy mình nhỏ giật bắn. Mặt kiểu hãi hùng hoảng sợ chứ không phải khuôn mặt hằm hằm lúc đánh mình đâu. Mình trống xe rồi bước đến trước nhỏ.

-Gì? Thả lỏng đi. Đây không đánh con gái!

-Ừa! Vậy tới đây làm gì?

-Giúp đằng ấy chứ làm cái gì? Hỏi rõ có duyên.

-Hơ…

-Hơ quả mơ. Đứng dẹp ra!

-Ừ…

-Ừ quả xà cừ, có mỗi cái xe sửa mãi không xong. Ăn hại!

Mình vừa lúi cúi tháo hộp xích ra. Mà thời buổi này người ta đi xe đạp điện hết rồi, nhỏ còn đi cái xe mi ni xích hộp này làm chi? Kì quặc. Vừa sửa vừa quát một hồi. Mình đang được đà lên mặt, quay sang nhỏ. Trời ơi! Mình suýt chết đứng luôn. Nhỏ đứng khóc từ bao giờ. Mà khóc không ra tiếng gì hết. Cứ nhìn mình rồi nước mắt chảy tràn ra má. Không hiểu khóc vì giận mình mắng, hay khóc vì cảm động nữa. Run quá. Mình đâm ra lúng túng, đứng gãi đầu cật lực. Không biết nói gì cũng không biết làm gì. May mà nhỏ biết ý, cúi mặt xuống lau nước mắt rồi đạp thử xe.

Xe quay tít lừ rồi. Mình sửa mà. Ngó ngó xem nhỏ còn khóc không. Không làm gì tự nhiên khóc chi vậy mẹ? May mà khóc nhỏ chứ khóc to chắc công an phương ra bắt mình nhốt vào quá. 

Nhỏ lục túi sách đưa cho mình túi khăn giấy mỏng. Ờ phải. Tay mình đen sì dầu xích rồi. Chạm vào tay nhỏ đang run run, thấy lạnh toát. Giờ mới nhìn nhỏ, cuối thu rồi mà mặc cái áo đồng phục mùa hè mỏng dính.

-Sao trời lạnh ăn mặc thế kia? Bộ muốn ốm à?

-Ờ, qua tui phơi quên không kẹp áo nên chắc đêm gió to bay mất rồi. Phải lôi áo mùa hè ra mặc đỡ.

Hử? Mình cứng lưỡi hết nói luôn. Gió thổi vào tủ quần áo mình chứ đâu. Nhìn nhỏ hiền hiền tội tội thế này mà áy náy đến mức ngứa hết người.

-Vậy mặc tạm áo tôi được không? Ngày xưa cũng học cùng trường ấy.

Chẳng chờ nhỏ trả lời, mình ra mở cốp xe, lấy cái áo đồng phục đề phòng ra đưa cho nhỏ.

-Chịu khó một chút nha. Nó hơi to với không được thơm.

Nhỏ cứ chần chừ mãi, nghía nghía cái mũi mình. Chẳng đợi nhỏ đồng ý, mình khoác áo lên người nhỏ luôn rồi đi ra phía xe.

-Đi học đi, muốn bảo vệ không cho vào trường hả?

Nhỏ tỉnh người, lúi cúi đạp chân trống xe rồi trèo lên phóng trước tôi. Nhìn dáng nhỏ đạp xe vội vàng mà mình đơ đơ. Trong lòng mình trống trống kiểu gì ấy, như là nhỏ đi rồi hút hết gió với không khí chỗ mình theo. 

C6.

Tối đang ngồi nhai bánh cu đơ nhỏ cho, online lượn lờ facebook. Thấy nhỏ post cái stt mới: “Cảm ơn cứu tinh quần đùi hoa”. Mình sướng râm ran. Thầm cảm ơn cái xe đạp đã giúp mình làm hòa. Ngồi rung đùi thích chí mãi. Nhỏ tên Vi, nhìn cũng dễ thương, xinh xắn ghê. Ngồi lần mò xem hết đống ảnh của nhỏ, đọc note nhỏ viết, càng thấy có cảm tình. Mình liều pm hòm tin nhắn của nhỏ.

-Này hàng xóm, đang làm gì đấy?

-Nhổ lông nách!

Bó tay! Đùa kiểu gì vậy trời? Mà chắc nhỏ nói thật đó. Nhỏ này là mê nhổ lông lắm. Hồi trước có lần mình còn thấy nhỏ cạo lông chân cơ. Nhỏ pm tiếp:

-Thế còn đằng ấy?

-À… ờ… Đang uốn éo luyện hàng =))

Nhỏ ỉm đi một lúc, mình cũng không biết nói gì. Lúc sau nhỏ lại pm

-Này ấy ơi! Ấy sợ gì nhất?

-Tớ á? – Suy nghĩ 1 lúc – Hừ, sợ rán!

-Rán cá, rán đậu á?

-Không, dở à? Gián, con Gián ý. Con gián bò lồm ngồm ý. Nhìn ghê chết

-Ờ vậy hả ?

-Hỏi chi ?

-Thích thì hỏi.

Rồi nhỏ lại ỉm đi. Lúc sau mình thấy tiếng nhỏ gọi ở ngoài ban công. Mình mở cửa đi ra ban công. Nhỏ nhìn thấy mình cười tươi rói. Mình cười lại. Nhỏ định làm gì vậy trời ? Mình ngồi ghé lên lan can. Mình với nhỏ hỏi han nhau vài thứ, chuyện trường lớp học hành. Thỉnh thoảng nhỏ lại cười tít mắt, nhăn mũi. Nhìn dễ thương khiếp cả người. Ngồi một lúc ngoài gió lạnh, vì mặc mỗi cái áo ba lỗ nên mình hắt xì liền vài cái. Nhỏ liền chạy vô phòng, lúc ra cầm cái áo đồng phục mình cho nhỏ mượn hồi sáng, đã được gấp gọn gàng, đưa cho mình. Còn nhẹ nhàng dặn dò :

-Ấy mặc đi, lạnh đó !

Mình hớn hở đón áo từ tay nhỏ, khoác lên người luôn. Nhỏ nhìn mình cười cười. Ủa sao nhìn không giống nụ cười hiền hiền vậy ?

Mình đang đứng nghĩ xem nên nói gì với nhỏ bây giờ. Tim mình đang đập thình thịch à. Bỗng thấy trong người nhột nhột ngứa ngứa. Hình như trong người bình đang có cái gì đó lúc nhúc. Rợn dựng tóc gáy. Ngại không dám manh động gì trước mặt nhỏ, mình cố đứng im, nhưng càng ngày càng cảm thấy rõ ràng có gì đó trong áo mình. Nhỏ Vi đứng chống tay vào lan can chăm chú nhìn mình làm mình càng thấy nóng bức.

Mẹ ơi... Rõ ràng là có cái gì trong áo mình thật. Người mình gai hết cả lên. Vội lột áo ra vứt trước mặt. Âu mai gót. 

Con chó.. Thôi chết chửi bậy... > ‘’< Con nhỏ hàng xóm trời đánh. Dám nhét gián vào áo rồi đưa mình mặc. Khỏi phải nói, mình nhảy nhởn hét ầm lên. Mình không sợ gì trên đời, ngoài gián. Hồi bé tu siêu nước bị con gián chui trong vòi siêu chảy tọt vào mồm mà mình kinh hãi ám ảnh tới tận giờ.

Sao trời đất quỷ thần nặn ra được con nhỏ hàng xóm ác như con tê giác kia vậy ? Nhỏ nhìn mình cười ngặt nghẽo, trong khi mặt mình xanh như đít nhái. Mẹ mình dưới nhà nghe thấy tiếng hét với tiếng chân mình dậm cồm cồm xuống nền nhà, gọi với lên :

-Lại lên cơn điên hả Hoàng ?

-Mẹ ơi !!!!! Gián !!!!!

-Tao lên bỏ gián vô mồm mày giờ. Im đi !

Mình chỉ thiếu nước khóc thôi. Chưa bao giờ thấy thằng con trai nào khốn như mình lúc này. 

-Ê nhỏ kia ? Mày chơi gì ác vậy ?

Nhỏ vẫn ôm bụng cười. Mình không thể nghĩ chỉ vài phút trước tim mình còn đập tưng tưng vì nhỏ. Mặt giả nai dễ sợ. Nhìn nhỏ cười nhe hết cả hàm răng nanh ra, ghê gai người.

-Thích vậy ! Được không ?

-

-Thế thì đừng mơ đằng này trả áo nha.

-

-Đây mua hai cái mới rồi. Cứ giữ làm của tin trong nhà đi nha.

Mình đơ ! Thua tập thứ mấy rồi mình cũng không biết nữa. Vuốt vuốt vai với lưng xem còn con gián nào không. Hậm hực bực bội. Chỉ muốn xé xác nhỏ cho bõ ghét.

-Này nha. Mới sáng đằng này sửa xe cho đằng ấy nha. Vô ơn vậy đó hả ?

-Tưởng chị hỏng thật đó hả ? Chị lừa đó ku.

Nói chuyện với nhỏ này lúc nữa chắc đầu mình phòi óc ra mất. Mình vào phòng đóng cửa cái RẦM. Nằm vật ra giường mà vẫn nghe thấy điệu cười của nhỏ vang vang ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.