Nhà Ta Nữ Quỷ Siêu Hung

Chương 46: Chương 46: Đánh tới khóc




Giống như bị làm cho kinh động một chút, cái tay vốn là đang trùm lên mặt Lưu Tình Tình bỗng nhiên rụt trở về, ngay cả cái tay ở trên sàn nhà đang nắm lấy mắt ca chân nàng cũng không cánh mà bay.

Nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, trong lòng ba người đều vui mừng, dù muốn hay không đều hướng phía cửa mà phóng tới, nhưng ý nghĩ của cả ba chỉ vừa mới lóe lên, lại đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không có cách nào chạy tới gần cửa.

Trong tầm mắt của ba người, mắt cá chân của mình không biết lúc nào đã bị một cánh tay đen ngòm túm lấy, khiến cho mình không thể di chuyển được một chút nào, không chỉ như vậy, sau khi Cao Dương bước vào thì cánh cửa sau lưng cũng bỗng nhiên bị đóng lại.

Hơn nữa, trong đầu hắn cũng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống. “Keng, kiểm tra được Quỷ Linh, đánh giá cấp bậc mục tiêu: Oán Quỷ cấp hai.”

Nghe được hệ thống đánh giá con quỷ vật này, Cao Dương bỗng nhiên bĩu môi, có vẻ hơi thất vọng, còn tưởng rằng lần này trong nhà Nghiêm Tiểu Yên chơi đùa cũng như lần trước tìm ra được một con quỷ vật cấp ba, kết quả thì chỉ là mặt hàng rẻ tiền cấp hai này.

Nhưng mà, ở trong tầm mắt Cao Dương lúc này, con quỷ vật lúc trước hù dọa mấy người Triệu Nham sau khi Cao Dương vào phòng thì bỗng nhiên nhón chân lên mò tới sau lưng Cao Dương, sau đó bên trong sự nghi ngờ của hắn, cái con Oán Quỷ này lại dùng tay đóng lại cửa mới bị đá văng.

Âm thanh đóng cửa bỗng nhiên vang lên hù dòa đám người Triệu Nham đang ở trong phòng trong lòng run lên, lông tơ dựng đứng, còn Cao Dương thì ngược lại vẫn bình chân như vại.

Ngươi Cmn là một con quỷ, đi đóng cửa thôi cũng làm gì như kẻ trộm phải nhón chân lên như vậy? Chọc cười ta à?

Trong lúc trong lòng không biết nói gì, nhìn con Oán Quỷ lại lần nữa rón rén mò tới bên cạnh mình, Cao Dương thở dài một hơi.

Sau khi châm một điếu thuốc lên, hắn hướng về phía Oán Quỷ vẫy vẫy tay: “Ngươi qua đây.”

Nghe được thanh âm của Cao Dương, con Oán Quỷ vừa mới đóng cửa vốn là muốn hù dọa Cao Dương bỗng nhiên dừng lại đứng quan sát hai bên trái phải một chút, nhưng lại phát hiện xung quanh trừ mình ra cũng không có người nào khác.

Không chỉ riêng con Oán Quỷ này, ngay cả vài người Triệu Nham nghe được lời của Cao Dương cũng nhìn về phía hắn vẫy tay, nhưng coi như nhìn đến con ngươi sắp lòi ra ngoài, mấy người cũng không thấy một cái quỷ ảnh nào, giống như là Cao Dương hoàn toàn nói chuyện với không khí vậy.

Nhìn bộ dáng con Oán Quỷ đứng ngay cửa quan sát trái phải, Cao Dương tiếp tục lên tiếng: “Chớ ngẩn ra đó, bên đó ngoại trừ ngươi thì còn có con quỷ nào khác?” Cao Dương phun ra một làn khói thuốc sau đó gật gật đầu nói.

“Ngươi không sợ ta?” sau khi trầm ngâm một chút, con Oán Quỷ mở miệng nói ra những lời mà mình đang nghi hoặc.

Cao Dương khinh thường cười cười hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Tìm chết “.

Thấy vậy, con Oán Quỷ giống như bị bộ dáng khinh miệt của Cao Dương chọc giận, âm khí trên người bạo động nhanh chóng hóa thành huyết quang vọi tới trước mặt Cao Dương.

Khi khoảng cách giữa hai bên hầu như chỉ còn cách có mười mấy centimet, lúc này mới thấy trên mặt Oán Quỷ khắp nơi bị vạch qua vết thương, thậm chí ở dưới khoảng cách ngắn ngủi này, Cao Dương còn có thể thấy rõ từng giọt máu tươi trào ra từ vến thương cùng với máu thịt bầy nhầy lật ra ngoài, nhìn cực kỳ dữ tợn.

Một bên vẫn còn đám người Triệu Nham đang còn sững sờ vì lúc con Oán Quỷ hiện hình thì đã đứng ở trước mặt Cao Dương, lúc này từng người đều bị dọa sợ đến mức không ngừng lùi ra phía sau mà co rúc lại cùng một chỗ.

Coi như Cao Dương là người trong cuộc đang bình tĩnh bất ngờ nhìn thấy được con Oán Quỷ trước mặt giương nanh múa vuốt muốn hù dọa mình cũng chậm rãi quay đầu đi.

Đang lúc con Oán Quỷ cho rằng Cao Dương đã sợ, hắn mới lặng lẽ nói một câu: “Cũng đều là quỷ, vì sao ngươi Cmn xấu như vậy? Thật là cay mắt.!”

Oán Quỷ: “?????”

Thanh âm truyền vào trong tai, con Oán Quỷ sửng sốt một chút sau đó bắt đầu giận tím mặt.

Cũng không đợi nó có động tác tiếp theo liền đã nhìn thấy một bàn tay ở trong tầm mắt nó nhanh chóng phóng đại lên.

Mấy phút sau, cửa chính trong phóng vốn đang đóng được mở ra lần nữa, còn thêm cái đầu đang thở hổn hển của Nghiêm Tiểu Yên thận tròng thò ra từ ngoài cửa nhìn vào trong phòng.

Cực kỳ giống Cao Dương mấy ngày trước còn nhỏ yếu đáng thương.

Chẳng qua là, khi đầu lộ ra nhìn thấy tình huống bên trong phòng đập vào trong mắt, Nghiêm Tiểu Yên cũng liền ngẩn ngơ.

Trong tầm mắt, phòng mình một mảnh sáng ngời, còn Cao Dương lúc trước bỏ nàng lại mà đi lúc này đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách đong đưa hai chân, Triệu Nham cùng hai người khác cùng công ty mình thì co người rúc ở sau lưng Cao Dương, còn con Oán Quỷ mới vừa rồi tùy ý làm bậy trong nhà thì đang tóc tai bù xù quỳ xuống trước mặt Cao Dương, bả vai đang rung rung phát ra tiếng khóc sụt sùi, dưới người nó còn một bãi máu đỏ tươi.

Giống như là nghe được tiếng mở cửa sau lưng, con Oán Quỷ quay đầu nhìn Nghiêm Tiểu Yên đang ở ngoài cửa một cái, khuôn mặt trắng bệch lại trần đầy vết thương cùng với hai hàng huyết lệ nhỏ xuống trông tràn đầy ủy khuất, bãi máu dưới chân nó cũng là do hai hàng huyết lệ này nhỏ xuống mà thành.

“Cmn”

Nhưng cho dù là như vậy, Nghiêm Tiểu Yên vẫn bị bộ dáng của con Oán Quỷ dọa cho sợ hết hồn, sau một lúc lâu mới lấy được dũng khí sờ góc tường mà mò đến bên cạnh đám người Triệu Nham.

“Bà chủ.”

Nhìn Nghiêm Tiểu Yên mò tường tới bên cạnh, đám người Triệu Nham vui mừng vội mở miệng nói.

Nghiêm Tiểu Yên gật đầu một cái sau đó chỉ chỉ vào con Oán Quỷ đang quỳ trước mặt Cao Dương nghi ngờ hỏi: “Đây là tình huống gì?”

Nghe vậy, giọng của Lưu Tình Tình lúc trước bị dọa sợ cho sắp tê liệt không xác định nói: “Hình như...hình như là đại ca này đánh cho con quỷ tới khóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.