Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 43: Chương 43




Chia ly rồi lại tái ngộ,

Đâu là hạnh phúc, đâu là nghiệt duyên?

Có lẽ, kiếp thứ hai của Võ Tiết Châu cũng như câu hỏi kia. Tái sinh vào Điệp gia ở Nhật Quang quốc.

Điệp Tiết Châu rất được hoàng hậu cùng nhị vị vương phi thưởng thức. Ngay cả tên của bé cũng do Tam vương phi đặt cho.

Bé có một sở thích kỳ quái. Chính là thích chế ra những thứ kỳ lạ. Bé cũng không hiểu bé vì sao lại biết những thứ này. Một đứa bé tám tuổi làm sao nghĩ ra chứ! Ấy thế mà cứ như có linh cảm, chỉ cần bé chạm vào liền có thể miệt mài làm ra.

Rồi, bé gặp phải đại thúc biến thái. Ngày đầu tiên gặp mặt, biến thái đại thúc ngồi trên nốc nhà, trưng ra gương mặt gian tà hỏi bé:

Điệp đại tiểu thư ở đâu?

Ấn rượng đầu tiên của bé chính là: Tên bắt cóc, buôn người này dám mơ tưởng bản tiểu thư!

Ấn tượng thứ hai sau khi y biết bé là Điệp Tiết Châu là: Biến thái nhà ai thả rong chạy ngoài đường!?

Cái mặt dày như đít nồi này là cái gì đây hả? Cứ dính chặt lấy bé! Biến thái!

Thế nhưng, rất nhanh bé thấy Nhất Minh đại thúc thuận mắt hơn nhiều lắm. Bởi vì có một hoàng đế nước láng giềng cứ nhìn bé bằng đôi mắt sói đói. Bé rất chán ghét người này! Phản ứng tự động chán ghét hắn.

Còn nữa, bé mới tám tuổi. Vậy mà hắn xin hòa thân với bé. Đại thúc à, có cần đói khát như vậy không? Thật ghê tởm!

Hoắc Kiện Minh cũng chẳng biết bản thân vì sao muốn tiếp tục theo đuổi Võ Tiết Châu. Có lẽ vì khi nhìn vào đôi mắt xanh như biển cả kia ánh lên nét nghịch ngợm quen thuộc, tâm hắn lại động. Hoặc có lẽ, thứ không chiếm được bao giờ cũng khiến người muốn tranh đoạt chăng? Tóm lại, hắn chính là muốn đời này của nàng.

Hắn là vua một nước, không thể làm khách mãi ở nước khác. Cho nên, hắn sai người giám sát nàng. Mỗi ngày đều báo cho hắn biết. Thỉnh thoảng, hắn sẽ đến thăm nàng. Nhưng đa phần đều nhận được khuôn mặt lạnh nhạt quen thuộc.

Giống! Giống đến khiến tâm hắn ngứa ngáy!

Nhìn Nhất Minh cùng Điệp Tiết Châu càng lúc càng thân thiết, hắn gấp đến đứng ngồi không yên. Hoàng hậu Nhật Quang quốc đã nói, nếu nàng tự chọn một trong hai người bọn hắn, bọn họ sẽ thành toàn. Không quản dùng biện pháp gì.

Vì vậy, hắn quyết định sử dụng thủ đoạn bắt Nhất Minh. Ở trước mặt Điệp Tiết Châu mới tám tuổi nói: Thật xin lỗi. Thái hậu vì muốn ta và nàng hòa thân nên mới làm ra loại chuyện này. Bà ấy kiên quyết sẽ không thả y cho đến khi nàng và ta có thể hòa thân với nhau.

Võ Tiết Châu cho dù có thiên phú dị bẩm của nhà khoa học kiếp trước nhưng hiện giờ vẫn là đứa nhỏ chỉ tầm tám, chín tuổi. Làm sao biết phân biệt thực hư? Nghe nói đại thúc tốt bị bắt đi, bé lo lắng không thôi. Không biết đại thúc Nhất Minh có bị cái gì không. Do dự hồi lâu, bé liền quyết định gả cho đại thúc xấu này.

Hoắc Kiện Minh hài lòng nhìn gương mặt ngây ngô của đứa nhỏ. Tốt, bây giờ chỉ cần xử lý tên Nhất Minh phiền phức kia nữa là không ai làm phiền hắn và nàng được nữa.

Nhưng sự tình cứ không như hắn mong muốn! Mới qua một buổi, hoàng hậu Nhật Quang quốc đã gửi thư cho hắn nói nàng cùng Nhất Minh sắp thành hôn.

Mà chết tiệt hơn chính là, nàng đã nhớ hết mọi chuyện. Thậm chí trưởng thành hình dạng mười tám! Người của hắn lại không giết được Nhất Minh!

Đường Ngân Nhi nhất định đã làm gì đó. Hắn còn nhớ rõ tám năm trước chính nàng ta nói nếu hắn và Nhất Minh nguyện ý chờ thì sẽ gặp lại được nàng!

Hắn tức điên! Nhưng hắn vẫn phảu ngậm cục tức này xuống. Hắn không thể manh động ở xứ người. Nhưng ghen tuông và đố kỵ đến vặn vẹo đã che mất lý trí của hắn.

Hắn đem theo tử sĩ giết chết Nhất Minh tại hôn lễ của y. Bức ép Võ Tiết Châu phải đi theo mình. Nhưng teong mắt nàng chỉ toàn chán ghét và mệt mỏi. Sự thê lương khi nở nụ cười chua chát trong ngày đại hôn của mình có bao nhiêu bi ai có lẽ chỉ có riêng nàng hiểu.

Hai kiếp, nàng lần nữa đem lòng yêu một người luôn luôn không rời không bỏ mình. Cuối cùng kết cục vẫn chìm vào nỗi đau khôn nguôi. Là trời đang trêu đùa nàng hay do nàng mang tội nghiệt?

Nhất Minh chết rồi, nàng chẳng còn thiết tha. Nhìn Hoắc Kiện Minh khiến nàng lạnh lòng đến cực điểm trước mặt, nàng mệt mỏi vô cùng. Phẫn hận và bất lực đan xen khiến nàng mong muốn đuọc giảu thoát.

Mà nàng, chọn cái chết để giải thoát.

Hoắc Kiện Minh ngẩn ngơ nhìn dáng người nhỏ nhắn ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Máu từ trái tim lan khắp nơi. Huyết sắc trên mặt đã không còn.

Hắn đột nhiên bừng tỉnh. Hắn bỗng cảm thấy trong lòng có một độc xà mang tên hận thù đang gậm nhấm linh hồn hắn. Hắn cũng xuất hiện cùng với Nhất Minh, kiếp trước lại ở bêb cạnh nàng lâu như vậy. Vì cái gì nàng không hiểu cho khổ tâm của hắn mà vẫn một mực khẳng định hắn phản bội nàng? Rõ ràng là chọn hắn đến hiện tại, tân lang không phải hắn. Hắn không phục! Hắn có cái gì kém Nhất Minh? Tên khokng cha không mẹ ấy có thứ gì hơn hắn?

Ngay trong lúc hắn điên cuồng nhất. Đột nhiên có một bóng người toàn thân vận áo choàng đen xuất hiện.

Đó là một thầy pháp kỳ quái. Gã đến tìm hắn. Muốn cùng hắn làm giao dịch. Hắn có thể gặp lại Võ Tiết Châu, có thể sở hữu sức mạnh không ai bì kịp, có thể giữ trí nhớ đi tìm nàng. Cái giá phải trả chính là hắn phải chịu rèn giũa ở âm ti và giết một người.

Hắn hỏi kẻ cần giết là ai?

Người áo đen cũng chỉ lắc đầu trả lời: Đến khi nào kẻ đó xuất hiện, ngươi sẽ tự khắc cảm nhận được.

Hoắc Kiện Minh trầm mặt. Hắn đã không còn đường lui. Cho nên, hắn làm giao dịch với gã. Bán linh hồn mình cho quỷ dữ. Trở thành ác quỷ người người ghê tởm. Xuống sâu dưới mười tám tần địa ngục cắn nuốt đồng loại. Cố gắng sống sót cho đến ba ngàn năm sau, hắn thoát ra khỏi địa ngục và đoạt xá một thiếu gia trong gia tộc đạo sĩ.

Mà người trong Trần gia này, đều là những kẻ bán mạng cho quỷ dữ trưng cầu sức mạnh và quyền uy. Hắn cho những người đó sức mạnh và bảo hộ. Những đạo sĩ đó lại nghe theo sai bảo của hắn.

***************

Tác giả có vài lời muốn nói: tạm thời cứ đặt chuyện riêng của Bạch Ngọc Ân và hai cái đầu quỷ sang một bên đi nhé? Để khi nào tui hoàn truyện sẽ cho độc giả một bất ngờ. Bây giờ cũng nên đến lúc quay lại chính văn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.