Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 17: Chương 17: Phương




Khuôn mặt lạnh lùng không chút độ ấm, Nhất Minh lao nhanh trên không trung đến gần chỗ làm của Võ lão cha. Lúc trước đến nhà Võ Tiết Châu y đã lặng lẽ học hỏi tất thảy. Cô không thể nào dạy y hết những thứ hiện đại này, y chỉ có thể mỗi đêm nhân lúc cô ngủ say mà chạy ra bên ngoài xem người khác.

Kể ra cũng có ích. Chí ít y biết được chợ đêm của những kẻ chịu tiêu tiền vì những thứ không đâu. Còn có những con phố đèn đỏ ăn chơi trâc táng và cả những tên đạo sĩ trắng đen không rõ chuyên chơi trò rượt bắt nhau. Trong khoảng thời gian đó y cũng đã lặng thầm tìm hiểu nghề nghiệp của Võ lão cha. Không khó để biết được ông ta cũng chẳng được chào đón mấy ở xí nghiệp vì bản tính của mình.

Đến công ti, y bèn tóm lấy một tiểu quỷ hỏi thăm. Quả nhiên, ông ta đã nộp đơn từ chức rồi. Một đạo ánh sáng vụt qua trong mắt, y nhếch môi.

Không nói hai lời lập tức trở về đại bản doanh của mình - Ruby. Nhân viên trong quán nháo nhào cả lên vì sự đại giá quang lâm của lão đại nhà mình.

Tiểu quỷ, lệ quỷ đồng loạt tụ tập trong khu hậu cần. Tất nhiên đó chỉ là khu bảo quản những nguyên liệu của quán thôi. Nhờ ơn của những kẻ không phải là người này mà bây giờ nhiệt độ trong phòng càng lạnh tới mức không thể giành cho người thường nữa rồi.

Thấy nhóm tiểu đệ tập họp đầy đủ, Nhất Minh lập tức vào vấn đề chính. Y nhìn một thanh niên đeo kính nhã nhặn, mặt mày thư sinh nói: Tra cho tôi Võ lão cha mấy ngày nay đi đâu.

Tập thể tiểu đệ lập tức sửng sốt. Lão đại, nhạc phụ đại nhân ngăn cấm uyên ương sao? Vì sao lại cảm thấy thái độ của anh đối với cha vợ không tốt như thế? Còn nữa, anh như thế đại tẩu có biết không? Biết rồi thì đại tẩu sẽ không đánh chết anh chứ?

Thấy mọi người đứng đực ra đó, Nhất Minh cực kỳ không vui trầm giọng: Còn không chịu đi?

Thanh niên lập tức hồi thần, vội vàng co dò chạy về phòng hô to: Đi đi, tôi đi tra ngay đây. Nói rồi bay thẳng lên lầu chui vào trong căn nhà nhỏ xíu chỉ bằng bàn tay.

Xung quanh còn có rất nhiều căn nhà nhỏ như thế. Đừng nhìn chúng nó nhỏ xíu như đồ chơi mà xem thường, mỗi một căn nhà đều chế tác tỉ mỉ. Có nhà vệ sinh, có phòng khách, có phòng ngủ. Hoàn toàn là một mô hình thu nhỏ hoàn chỉnh. Chỉ cần như vậy cũng đủ cho một lệ quỷ có nơi nương tựa, khiến cho bọn họ không cần trôi nổi nữa. Mà đồ dùng thì càng dễ dàng hơn. Trực tiếp mua mấy thứ như giấy tiền vàng bạc là được rồi. Cùng lắm thì đặc biệt kêu người làm rồi viết tên tuổi của từng tiểu quỷ ra mà đốt thôi. Đốt thành tro thì bọn họ sẽ nhận được 'bưu phẩm' xa xỉ, xài bền ngay!

Thanh niên từ trong nhà lôi ra ba chiếc máy tính xách tay. Ở trước mặt lão đại trình diễn show hacker đẳng cấp. Anh hack vào các hệ thống máy quay của các tòa nhà gần nhà Võ Tiết Châu. Cuối cùng cũng thấy được lịch sử ghi chép có quay trúng Võ lão cha.

Khoảng hai tháng trước ông đã từng đến ngân hàng gửi một số tiền lớn.

Liên tiếp hai tuần sau đó ngày nào cũng thuê khách sạn.

Càng nhìn, sắc mặt bọn họ càng khó coi. Khuôn mặt vốn trắng bệch lại càng quái dị nói không nên lời. Anh chàng hacker lại càng đổ mồ hôi hột. Phu nhân ơi! Cha cô ngoại tình kìa!

Không sai, chính là ngoại tình đó!

Hàng ngày ông ta đều dẫn người phụ nữ đó đăng ký mướn phòng ở khách sạn. Có điều dạo tuần này lại không thấy ông ta đâu. Luật sư của Nhất Minh đoán có lẽ ông ta đã mua cho ả vợ bé một căn nhà hẳn hoi ở đâu đó rồi.

Nhất Minh chóng cằm suy nghĩ. Ngón trỏ gõ gõ trên bàn kính như hồi chuông gõ vào lòng từng tiểu quỷ ở đây. Bọn họ ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi. Không ổn, giờ chạy còn kịp không?

Một lát sau, y chậm rãi nói: Điện thoại di động mỗi người nhận được một cái rồi đúng chứ?

Gật đầu. Điện thoại hàng hiệu xài rất tốt. Like!

Dặn dò khi hoạt động vào ban ngày đã nhớ hết chưa?

Gật đầu. Ghi nhớ rất có ích. Like!

Vậy thì tự phân tổ, mỗi ngày giám thị Võ lão cha và vợ bé của ông ta. Còn có, điều tra cho tôi những thứ ông ta đã tiêu trên người ả. Luật sư, đi soạn ngay một đơn ly hôn có lợi nhất về đây. Hơn nữa còn phải chắc chắn thắng kiện.

Nhóm tiểu đệ: ... Lại bị bắt khổ sai. Disslike! QAQ

Nhất Minh cũng không quan tâm tâm lý bi thương của bọn họ. Hừ! Nhận lương của y, ở nhà của y, do y siêu độ thì phải làm việc của y. Hơn nữa đây là việc tốt, y tích đức giùm bọn họ, y quá tốt rồi! Đòi hỏi, đòi hỏi. Có tin ta đánh chết mi không?!

Thế là trước quyền uy của đại tư bản, ai nấy ngoan ngoãn phân chia công việc. Nhất Minh vội vã cầm theo bức ảnh chân dung của vợ bé chạy về nhà. Y còn chưa quên vợ còn chờ mình.

************

Võ Tiết Châu mím môi đưa cho Võ lão mẹ một tấm ảnh. Cô vờ như không có gì hỏi: Mẹ, mẹ có từng gặp qua người này chưa?

Võ lão mẹ sửng sốt. Sau khi nhìn kỹ mới thản nhiên nói: Đây là Phương, làm chúng xí nghiệp với mẹ mấy chục năm trước.

Trong lòng cô thầm than. Quả nhiên... Khi lão quỷ đưa tấm hình này cho cô, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp chẳng trẻ hơn mẹ mình là bao nhưng chăm sóc vẻ ngoài tỉ mỉ, cô đã ôm tâm lý hỏi lấy hên. Thật không ngờ thật sự là người quen.

Sau đó, cô lại càng không ngờ giữa cha mẹ cô và ả thật sự có một đoạn ký ức ân oán tình thù đầy cẩu huyết.

Thì ra trước khi gặp mẹ, cha cô là bạn trai của Phương - một người con gái rất đẹp. Hai người cũng chỉ là nhân công làm việc chung xưởng xí nghiệp, chẳng phải hạng giàu có gì. Nhưng vì Phương vốn tính tình không đàng hoàng mà gây thị phi, dan díu với người khác bị cha cô bắt gặp được. Ông nổi giận, một tát đánh lệch má mối tình đầu yêu sâu đậm của mình. Phương cũng từ đó trở mặt với ông. Trước khi chia tay, ả còn tự tin tuyên bố trước mặt ông rằng hai tháng sau ả lấy chồng. Y như rằng, hai tháng sau ả lấy chồng thật. Rồi sau cha cô gặp mẹ. Mẹ cô yêu cha từ cái nhìn đầu tiên, cũng là mối tình đầu của bà. May mắn thay, cha và mẹ cô đã tới bên nhau, cũng nhau nâng đỡ qua những ngày tháng cơ cực.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Võ lão mẹ khi nói về chuyện xưa về tình yêu tưởng chừng như ảo mộng ấy mà lòng cô xót xa. Cô không dám nói với bà rằng người đàn ông bà cho là chung thủy sau khi có tiền đã lăn giường với người đàn bà khác. Oái âm thay cho cái gọi là mối tình đầu sâu đậm để rồi đến chừng này tuổi phải mang trên đầu cái danh gian phu dâm phụ. Cô không hiểu lý do gì khiến Võ lão cha trở nên như vậy, cũng chẳng muốn hiểu.

Điều cô biết chính là nếu cha thật sự yêu mẹ, cha sẽ không bao giờ ngoại tình.

Cầm chén cơm cùng mẹ ăn bữa cơm tối nguội lạnh, lòng cô đắng chát. Cô không dám biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào. Chí ít, cô không để mẹ biết cha đã có người khác. Ngày cô cho bà biết, sẽ là lúc cô đưa đôi nam nữ kia vào hố sâu hối hận. Đôi mắt âm dương cô chán ghét lại có một ngày khiến cô yêu thích không buông. Cô dịu dàng cười. Phải làm sao đây cha của con?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.