Chương 32: Thành Tinh
Nhất Minh nhìn rõ đám người đạo gia vừa tới. Một đám người có quỷ khí vờn quanh, đằng sau là không ít tùy tùng không phải người. Hiển nhiên bọn chúng là địch, đến bắt y.
Y không nói hai lời thiêu cháy định thân phù. Kế hoạch y với Võ Tiết Châu bàn bạc đã xong xuôi, y không thể làm hỏng nó trong lúc nhất thời.
Đám người Trần gia thấy y có thể phá phù, vẻ mặt bọn chúng liền kiên kị. Quỷ này không dễ đối phó.
Môt người trông có vẻ già nua phất tay. Lập tức bọn quỷ xung quanh như thủy triều vây Nhất Minh ở giữa. Những người còn lại cũng mỗi người một góc, bắt đầu kết ấn lập trận.
Nhất Minh nhếch môi nhìn hằng hà đa số tiểu quỷ. Bọn nó đúng là không biết trời cao đất rộng! Móng tay nhanh chóng biến đen, dài ra gần bằng một gang tay. Khói đen trãi khắp toàn thân như hình thành vòng bảo hộ. Tóc dài đen nhánh không gió tự bay. Giữa đồng tộc và dị tộc, y đứng đó, diễm lệ mà cô độc.
Trần gia vẫn nhắm mắt niệm chú, chúng quỷ đã bắt đầu xao động tấn công. Thế trận tưởng chừng như nghiêng về một phía thì phát sinh dị biến. Bởi vì bọn họ phát hiện, tốc độ của Nhất Minh nhanh đến mộ cách đáng kinh ngạc. Hầu như chúng quỷ vơ trảo tới chỉ toàn là tàn ảnh của y. Vậy mà từng con quỷ vẫn bị y trảo cho bị thương.
Nhưng lát sau bọn chúng cười nhạt đoán bản thân nghĩ nhiều. Có lẽ y là một con quỷ có thiên phú về tốc độ nên thiếu hụt sức mạnh công kích. Nếu không, làm sao đến ngay cả một con quỷ cũng không giết nổi chứ.
Nhất Minh liếc mắt nhìn thấy trên ngực tiểu quỷ nào cũng ấn sâu ngũ trảo của mình liền cười mỉa. Ánh mắt khinh thường lướt qua những kẻ có mặt tại đây. Y nhỏ ra một giọt máu tanh hôi của bản thân, giọt máu thần kỳ dừng giữa không trung.
Hai tay bao phủ hắc vụ, lấy máu bản thân làm vật dẫn, y bắt đầu làm phép. Trước ngực chúng quỷ bỗng nhiên đau đớn, ấn ký ngũ trảo do y để lại đột nhiên đỏ lên. Lúc này người Trần gia mới phát hiện đó không phải là vết cào bình thường mà thống nhất ba đường gạch ngang, hai đường rạch dọc. Vết thương bắt đầu đỏ lên tựa máu tươi có thể chảy xuống bất kỳ lúc nào.
Gió, đột nhiên nổi lên. Cuồng phong tứ phía quy tụ về giọt máu nho nhỏ của Nhất Minh, hình thành lỗ đen hút lấy chúng quỷ. Chúng quỷ sợ hãi kêu lên, náo loạn chạy ngược hướng gió hòng thoát thân nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại. Chúng nó đều bị cuốn vào trung tâm lỗ hỏng, hình thành một quả cầu tím nổi lên vô số mặt người.
“Cắn nuốt!” Một cô gái Trần gia thấy vậy khuôn mặt trắng bệch kêu lên. Tên quỷ này định tăng sức mạnh bản thân bằng cái phép thuật độc ác này sao? Thì ra đúng là như Trần Quốc Minh nói, đối phương ghê tởm không chịu được!
Đáy mắt lóe ra một tia cao ngạo, y vặn méo quả cầu làm nó biến thành hình dạng đồng hồ cát. Ngón trỏ ở mỗi đầu phát ra một trận hồng quang, một đường đỏ nhỏ như chỉ nối hai đầu liền hai đầu với nhau.
Lão già chỉ huy người Trần gia lập tức sợ hãi hét lên: “Không! Không phải cắn nuốt! Nhanh hoàn thành trận pháp!”
Con rắn đen ngòm lạnh mắt nhìn y. Nó dường như cũng cảm giác được tia nguy cơ nên bắt đầu nóng nảy kêu xì xì, mở ra cái mồm đỏ như chậu máu.
Người Trần gia nghe vậy, trong mắt liền hiện lên tia nghi hoặc. Mắt thấy văn phù chu sa đã nổi lên trên mặt đất, người Trần gia liền cắn nát đầu ngón tay nhỏ máu lên văn phù. Chỉ còn một bước nữa trận pháp sẽ hoàn thành.
Đúng lúc này, phát sinh dị biến.
Cầu tím trong tay Nhất Minh nổ tung. Vô số tàn ảnh lao nhanh về phía Trần gia. Đấy là bọn tiểu quỷ khi nãy bị Nhất Minh tra tấn bên trong quả cầu. Y đưa vào cơ thể chúng một lời nguyền, lời nguyền này không những làm chúng điên cuồng, dần dần bị ăn mòn mà còn khiến chủ nhân của chúng bị phản phệ trọng thương.
Máu đỏ chưa kịp rơi xuống trận pháp đã bị ngụm máu nội thương của người Trần gia làm cho ô uế. Trăm ngàn công sức lập tức đổ sông, đổ biển.
Con rắn kia tức giận.
Nó hất văng lão già Trần gia đập vào tường, hất bay đám người vô dụng Trần gia mà lao đên đối chiến với Nhất Minh. Sát khí mãnh liệt từ hai bên phá lệ rõ ràng. Con rắn to lớn mà linh hoạt, di nhanh đến bất ngờ. Chẳng mấy chốc nó đã trườn đến trước mặt y, dựng thẳng người há miệng hòng cắn đứt đầu y.
May mắn, y phản ứng nhanh, đá vào bụng nó lấy đà bay về phía sau.
Trong mắt hiện ra chút ngoài ý muốn. Y nhìn đôi đồng tử vàng khè nhuộm đầy tức giận và khinh miệt của nó. Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu. Chẳng lẽ... nó đã thành tinh? Thế nhưng muốn thành tinh, nó phải trãi qua lôi kiếp rất khủng bố. Rốt cuộc một con rắn không chút pháp lực này làm thế nào mà thành tinh!?