Võ Tiết Châu đến thăm Nhất Minh đã chậm. Nàng sững sờ nhìn thảm cảnh Nhất Minh gây ra. Bánh bột ngô trên tay cũng rơi xuống đất. Tiếng động này khiến Nhất Minh giật mình đưa mắt nhìn về phía nàng.
Đó là một đôi mắt tràn đầy hoang mang, sợ hãi. Không phải ánh mắt của một tên sát nhân. Nó trong trẻo mà ngây thơ của đứa trẻ nên có. Nước mắt bị y cường ngạnh ép ngược vào trong khiến đôi mắt y đỏ ửng.
Võ Tiết Châu cảm thấy tim mình run lên. Nàng nhấc chân đến gần y lại khiến y kinh hoàng hô to, lưỡi dao chỉ về phía nàng:
“Đừng! Đừng lại gần ta.” Đừng nhìn ta.
Nàng dừng bước, mím môi. Trong lòng đầy dau đớn, khoang miệng không biết là tư vị gì. Võ Tiết Châu vừa nhẹ giọng trấn an vừa tiếp cận y: “Đừng sợ. Ta sẽ không làm hại ngươi. Ta không có ác ý. Đừng sợ, để ta đến gần xem ngươi có bị thương hay không, được không?”
Nhất Minh lắc đầu, lùi dần về phái sau. Cả người căng thẳng, đề phòng nàng.
Thấy bộ dạng của y, Võ Tiết Châu càng khổ sở. Nàng không màng nguy hiểm chầm chậm bước đến ôm lấy y. Mũi dao sắc bén đâm vào tay nàng rạch ra một vết cắt sâu. Nhất Minh sợ hãi quăng nó đi. Y không hề cố ý muốn làm đứa trẻ này bị thương.
Nàng ôm chặt lấy y, cho y cảm nhận được hơi ấm tình người trong đêm kinh hoàng lạnh lẽo. Đây là một lời an ủi ám áp cũng là một bát nước đắng chát rót vào lòng y. Y không muốn gặp nàng trong tình cảnh này.
Hai tay đưa lên muốn đáp lại cái ôm của nàng nhưng rồi lại buông lỏng xuống. Y ngồi đấy, rũ mắt không nói gì.
Một lúc sau, Võ Tiết Châu mới cất tiếng: “Nhất Minh, ngươi trốn trước đi. Ta sẽ giúp đại ca ngươi chạy thoát nơi này.”
Nhất Minh còn muốn nói gì đó nhưng bị nàng chặn lại, Nàng mỉm cười: Không phải ta là ma sao? Nàng luôn biết y không xem nàng là người. Nàng cảm nhận được.
Cuối cùng, Nhất Minh cũng bị thuyết phục. Y vẫn là một đứa trẻ chưa đủ chín chắn để suy nghĩ mọi thứ xung quanh mình. Giống như sự xuất hiện và sự kỳ lạ trên người nàng vậy, y sẽ quy nó thành ma để giải nghĩa mọi thứ. Là ma, nàng tất nhiên sẽ không có nguy hiểm, phải không?
Dưới sự giúp đỡ của Võ Tiết Châu, y dễ dàng chạy khỏi thanh lâu này. Trước khi đi, y từ chỗ nàng nhận được một ngọc bội, cất kỹ nó trong lòng. Nàng nói, có ngọc bội này ở, nàng sẽ tìm được y, dù y ở nơi đâu.
Sau khi chắc chắn y không có chuyện gì, nàng mới đi tìm Nhất Kiệt. Đây là lần đầu tiên nàng để Nhất Kiệt nhìn thấy nàng. Nhất Kiệt cũng bị hù dọa một trận. Võ Tiết Châu đương nhiên sẽ không nói với hắn nàng là một đạo sĩ dị loại, sở dĩ hắn trước giờ không thấy nàng là do có quỷ che mắt. Làm sao có thể!?
Để hợp thức hóa thân phận, nàng nói với hắn nàng là tiên. Nàng đến để báo tin.
Lừa nhiều người rồi, lừa thêm một người nữa cũng không sao.
Nhất Kiệt sau khi biết tất cả mọi chuyện liền thu thập hành lý chạy trốn. Ngay khi hắn vừa ra khỏi thanh lâu, bên trong bỗng ồn ào. Hắn đoán, chắc hẳn mọi người đã phát hiện ra có một gã công tử đã chết ở nơi này. Một chốc nữa sẽ tra ra có hai kẻ tạp dịch biến mất. Hắn phải tăng tốc mới được.
Võ Tiết Châu đứng tại chỗ nhìn Nhất Kiệt chạy nhanh. Nàng rất hài lòng với sự tự giác và trí tuệ của Nhất Kiệt. Còn nhỏ mà không hoảng loạn, biết phán đoán trong tình huống này quả thật có chút bản lĩnh.
Nàng viết một lá thư rồi xếp thành hình con hạc. Xong xuôi, liền thả cho nó tự động bay đi. Mà hướng nó bay, chính là hoàng cung. Nói chính xác hơn, nó chính là bay đến tìm Thánh An quốc hoàng đế.
Tới tận khi con hạc bay đi thành một chấm đen nhỏ hòa vàng màn đêm, Võ Tiết Châu mới ngẩn đầu nhìn thanh lâu ba tầng phồn hoa này. Ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt đóng băng. Nàng muốn nơi này biến thành tro bụi, không hơn không kém!