Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 176: Chương 176: Bất ngờ




Lúc Tiêu Tử Y dẫn Đàm Tinh Duyệt giới thiệu cho các bạn nhỏ, bất ngờ còn hơn cả tưởng tượng của nàng. Bọn trẻ nghe nói là đệ đệ của Đàm Nguyệt Li thì không gì ngăn cách tiếp nhận luôn.

Cho dù Đàm Tinh Duyệt có chút chất phác nhưng trong đám trẻ ầm ĩ tranh cãi thì cũng không vấn đề gì. Nếu đến đây là một đứa bé nghịch ngợm như Độc Cô Huyền thì mọi người càng đau đầu hơn.

Thói quen Ăn và ngủ trưa Đàm Tinh Duyệt cũng thích ứng rất nhanh, Tiêu Tử Y vẫn lo để mắt luôn đến cậu. Nhưng mà tuy cậu không thích nói chuyện song lại rất nghe lời, Tiêu Tử Y chỉ một ngón tay bảo cậu làm gì thì cậu đều làm cái đó, hơn nữa lại rất toàn tâm toàn ý, chưa bao giờ gây sự nghịch ngợm. KHuyết điểm duy nhất thì chỉ có nếu không đáp lại thì đều là cảnh trầm mặc thường xuyên. Như vậy cũng rất dễ làm cho người ta coi nhẹ cậu, đây cũng là điều Tiêu Tử Y đặc biệt lo lắng.

Nhưng qua vài ngày sau, đột nhiên Tiêu Tử Y phát hiện ra một chuyện không như trong tưởng tượng của nàng. Khí chất con người Đàm Tinh Duyệt ở trong nhà trẻ là số 1, bởi vì cậu là người lắng nghe tốt nhất.

Ví dụ như, khi cậu đang cầm một quyển sách ngồi xem trong góc lớp, bé Vân Tuyển sẽ chạy đến trao đổi một ít chuyện với cậu, thậm chí ánh mắt của Đàm Tinh Duyệt cũng không rời khỏi quyển sách, bé Vân Tuyển lại rất cao hứng, nói liên hồi xong thì sau đó lui đi.

Lại ví dụ như, Nam Cung Tiêu cảm thấy Đàm Tinh Duyệt đọc sách rất giỏi, cậu ta sẽ thường xuyên cầm đề đến hỏi cậu bé. Dĩ nhiên Đàm tinh Duyệt chắc chắc không biết trả lời vấn đề của cậu ta rồi, nhưng thường khi Nam Cung Tiêu đang hỏi thì bỗng tự mình hiểu ra đáp án thế nào rồi, hơn nữa còn rối rít cảm ơn Đàm Tinh Duyệt đã kiên nhẫn, sau đó vui sướng cầm đáp đề rời đi.

Lại ví dụ như, Độc Cô Huyền cho rằng Đàm Tinh Duyệt là cậu em nhỏ tuyệt đối phục tùng cậu ta, lúc nào thấy cậu bé ngồi đọc sách thì ngồi bên trút nỗi oán giận lên cậu bé, hơn nữa Độc Cô Huyền còn phát giác ra bất kể cậu ta nói gì thì vẻ mặt Đàm Tinh Duyệt đều vui vẻ phục tùng, đây dĩ nhiên là ảo tưởng của riêng cậu ta mà thôi, còn thực tế Đàm Tinh Duyệt chẳng có ý kiến phản đối nào – dĩ nhiên là vì đối phương mặc kệ cậu ta, đến cả mở miệng cậu bé cũng lười nữa. Vì thế Độc Cô Huyền vẫn coi Đàm Tinh Duyệt như tri kỉ, lần nào nói tới miệng đắng lưỡi khô thì mới rời đi.

VẪn có thể so sánh tiếp. Lúc Diệp TẦm phát hiện ra, Đàm Tinh Duyệt là đối tượng để luyện hán ngữ còn tốt hơn cả Abe, vì vậy ngày nào cũng có lúc Diệp Tầm ôn Abe đến luyện tập khẩu ngữa với Đàm Tinh Duyệt, nhưng dĩ nhiên là đều do cậu tự khác nói mà thôi.

Cuối cùng đến cả chị em song sinh nhà họ Tô nữa, có đôi lúc cãi nhau, cũng tìm Đàm Tinh Duyệt để phân xử, lúc hai cô bé ở bên cạnh cậu cứ cãi nhau, Đàm Tinh Duyệt không nói lời nào cứ kệ cho hai cô bé cãi nhau thoải mái, mắt không rời trên sách, tựa như lão tăng nhập tâm bình tĩnh hài hoà. Dù sao chẳng lâu sau hai chị em lại giải hoà với nhau rồi cầm tay nhau rời đi.

Nhưng chỉ có mỗi Tiêu TRạm có vẻ như đối với Đàm Tinh Duyệt không tốt lắm, Tiêu Tử Y rất ít thấy Tiêu TRạm đi tìm Đàm Tinh Duyệt nói chuyện. Vì thế một buổi tối ngày nào đó, lúc Tiêu TRạm chơi đùa bên nàng thì nàng tò mò hỏi.

Tiêu TRạm buông than củi trong tay ra, miệng méo méo buồn bực bảo, “TRạm Nhi nói với nó mấy câu mà chẳng thấy đáp lại, có phải TRạm Nhi đã nghĩ vớ vẩn hay không? Cuối cùng con cảm thấy Đàm Tinh Duyệt có chỗ nào đó chẳng giống chúng con gì cả. Thực ra thì nó lại không thích nói chuyện, lại không cùng chơi đùa với chúng con nữa ha! Sao mọi người ai cũng đều thích nó thế chứ?”

Tiêu Tử Y ôm Tiêu Trạm vào lòng, cười một tiếng bảo, “Tuy Bác không rõ rốt cục Đàm Tinh Duyệt có nghe được lời nào vào tai không, nhưgn qua quan sát nét mặt gần đây của bé đó cũng có thay đổi sau này Trạm Nhi phải nhớ kỹ đó nha! Có đôi khi nhẫn nại lắng nghe cũng là kiểu rất quan trọng để duy trì đó” Thực ra sức quan sát của TRạm Nhi là tốt nhất, người ngoài đều không nhìn thấy Đàm Tinh Duyệt tự bế mình, chỉ có Tiêu Trạm là đã có hoài nghi chút.

Tiêu TRạm nghiên đầu nghe không biết có hiểu chút không, bé, chớp chớp đôi mắt to trong sáng dới đến vấn đề mà bé quan tâm nhất, “Bác à, đến chừng nào thì bác mới làm mẫu phi của con chứ?”

“Trạm Nhi à, Bác không thể làm mẫu phi của con được mà” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nói cường điệu lên. Sao thế nào mà Trạm Nhi vẫn không bỏ đi ảo tưởng vớ vẩn kia của bé chứ? MÌnh đã nói rất nhiều rồi…

“Hì hì, bác à, kỳ thực thì phụ vương rất quan tâm đến người đó nha! Gần đây ngày nào cũng gặp con thì câu đầu tiên đều hỏi là một ngày thế nào, câu thứ hai thì hỏi người thế nào nha!” Tiêu TRạm cười hì hì nói.

Trong lòng Tiêu Tử Y giật mình, mặt ngoài thì vẫn coi như không có gì, đáp, “Trạm Nhi, đấy là huynh trưởng quan tâm với muội muội mà thôi” Aizzz, biết giải thích thế nào đây? Trạm Nhi này lén nói với nàng thì tốt rồi, chẳng may mà rơi vào tai hoàng hậu thì không biết sóng gió còn lớn đến thế nào nữa!

Tiêu Trạm vẫn cười rất vui vẻ, ôm tay Tiêu Tử Y miệng thì reo lên, “Bác, xin người đừng rời TRạm Nhi đi đó nha! Không được rời Trạm Nhi đi đó!”

“Được, không rời đi. Con nhanh đi làm bài tập đi, làm xong bác và con cùng chơi cờ nhảy nhé” Nội tâm Tiêu Tử Y thấy đau xót, nhìn ánh nến cháy trên bàn mà trăm mối tơ vò. Nếu nàng mà đi lấy chồng ra khỏi cung, cho dù nàng lại xây dựng cái nhà trẻ kiểu gì nữa thì cũng không thể ở mãi bên Trạm Nhi được…

“Công chúa à, người bên Hoàng hậu đã tới ạ” Ngay lcú Tiêu TRạm nghe lời định đi làm bài tập, ngoài thư phòng tiếng Nhược Trúc chậm rãi truyền đến.

TRên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu TRạm bỗng đổi thành thất vọng, chẳng còn cách nào thu dọn sách vở trên bàn rồi chuẩn bị về cung.

Tiêu Tử Y dẫn bé đi ra ngoài, lúc này trời cũng đã tối. Nhìn Tiêu TRạm cùng thị vệ và cung nữ chậm rãi đi ngang qua cung Vị ƯƠng, Tiêu Tử Y kìm lòng không nổi nghĩ nếu mà lúcngày nào đó bé đã trưởgn thành, khôgn còn cần nàng nữa thì nàng sẽ ra sao đây?

Đang hình dung vóc dáng khi Tiêu TRạm trưởng thành thế nào, Tiêu Tử Y nhìn mơ hồ thấy cách đó không xa trong bóng tối đang đi tới là Nam Cung Tranh, cảm thấy tò mò nghênh đón.

“Sao thế nào mà lại đến đây thế?” Tieu Tử Y bỗng nhiên có dự cảm không lành song nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Nam Cung Tranh, nàng cũng bỏ qua dự cảm này ngay.

“Ha ha, không có gì, có một đầu bếp tay nghề tốt lắm, ta mời anh ta đên làm điểm tâm ngon cho công chúa” Nam Cung Tranh không nói gì thêm kéo tay Tiêu Tử Y đi về phía phòng ăn của nhà trẻ.

Tiêu Tử Y đầu mờ mịt đi theo nàng ta, đèn đuốc trong phòng ăn ở cung Vĩnh Thọ sáng trưng, nhưng cả một cung nữ cũng không thấy đâu.

“Rốt cục sao thế này? Hơn nữa, ta đã ăn cơm rồi mà” Tiêu Tử Y ngồi xuống trước bàn cười hỏi. Nam Cung Tranh này không phải chỉ muốn mời nàng ăn bữa cơm dễ như vậy đó chứ.

Nam Cung Tranh ngồi xuống phía đối diện, hai mắt đẹp ngời sáng, “ăn rồi cũng không sao, hôm nay chúng ta cùng ăn điểm tâm ngon này xem”

“Điểm tâm à?’ Trong lòng Tiêu Tử Y hình như có chút khái niệm nhưng thực sự không rõ là gì nữa.

Nam Cung Tranh thở nhẹ một hơi dài, “Được rồi, nói thật cho người biết vậy, vị hôn thê của người nào đó bất chợt trở về, vì thế lúc này đổi lại với người nào đó đào hôn, vì sự an toàn xin phiền công chúa chứa chấp huynh ấy một thời gian ha…”

Bên tai Tiêu Tử Y nghe không rõ lời của Nam Cung Tranh nữa, đang chăm chú nhìn một người từ cửa chính đi đến, trên tay bưng hai chiếc đĩa.

Người này…dĩ nhiên là Nam Cung Sanh râu ria xồm xoàm đầy mặt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.