Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 290: Chương 290: Bí mật năm đó




“Điều này ta cũng không rõ lắm, nhưng theo ta đoán, có thể là vì năm đó lúc Hoàng Hậu độc Cô kích cho Tuỳ Đế giết cả nhà họ Lý, thì đã rõ nguyên nhân rồi. Hoặc là cũng không nói ra toàn bộ, nhưng mà chắc chắn nhà họ Lý là chân mệnh thiên tử đã định, nếu không theo tính cách của Tuỳ Đế cũng không thể nào tiến hành đuổi tận giết tuỵệt với công thần đâu” Nam Cung Sanh nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, nói chậm rãi.

“Đúng, muội cũng nghĩ vậy” Tiêu Tử Y khẽ gật đầu, trong lịch sử Tuỳ Đế có thể là kẻ vô cùng nhân hậu. TRên sách sử cũng nói ông ấy sợ vợ đến cả phi tử cũng không dám lấy, nhưng mà nàng cảm thấy đó cũng không phải là sợ Hoàng Hậu Độc Cô, mà là ông ấy thực hiện hứa hẹn trước đây với bà, vĩnh viễn không nạp thiếp. Một vị Hoàng đế mà có thể làm được như thế, ít nhất là ông ấy vô cùng yêu quý thanh danh của mình. Nhưng ông ấy lại hạ độc thủ với nhà họ Lý thì ngoài trừ ông ấy tin nhà họ Lý có thể uy hiếp hoàng quyền của ông ấy ra thì chẳng còn lý do nào khác.

“Ta nghĩ, lúc Tuỳ Văn Đế già rồi chắc chắn sẽ hối hận, vì thế có lẽ cũng đã từng nói qua với người thân cận nhất chuyện này. Vì thế chuyện này vẫn giấu mãi cho đến giờ” Nam Cung Sanh suy đoán nói.

“Người bên cạnh ư?” Tiêu Tử Y xem hắn như là đã có kết luận, vì thể hỏi khẽ.

Nam Cung Sanh điểm nhẹ trên trán bảo, “Đúng, mấy ngày trước ta tò mò vào trong tàng thư của tiền triều, phát hiện ra năm đó người bên Hoàng đế có một lão thái giám, ông ấy họ Thẩm”

“Họ Thẩm à?” Tiêu Tử Y choáng, chuyện này thể hiện cái gì nhỉ?

Khoé môi Nam cung Sanh hơi vểnh lên, lúc ấy hắn phát hiện ra cũng hiểu được là không thể tưởng tượng nổi lại trùng hợp đến vậy, nhưng sau khi tự hỏi, hắn vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản đến vậy.

“Kỳ thật họ Thẩm cũng không lạ. Sớm đã từng có người nói qua, nhà họ Thẩm trước đây cũng là gia thần của Hoàng Hậu Độc Cô, nhưng lại mai danh ẩn tích hơn trăm năm sau, lúc đó vô cùng giàu có, điều này chả lẽ muội không thấy hoài nghi hay sao?”

“Trong đó á? Cũng gần như chỉ là ba bốn mươi năm thôi mà….” Đột nhiên Tiêu Tử Y nghĩ đến một nơi mà nàng cảm thấy trước đây đã kỳ lạ rồi. “Nếu mà nhà họ Thẩm này vốn là gia thần của Hoàng Hậu Độc cô mà nói…vậy vì sao lại có thể còn đối đầu với gia tộc Độc Cô chứ? Chả lẽ …đều là che mắt hết sao?”

Nam Cung Sanh hơi động đậy, khẽ gật đầu. Hắn vô cùng thích tán gẫu với Tiêu Tử Y bởi vì nàng rất thông minh. Tuy nàng hồn nhiên ngây thơ không hiểu thế sự, nhưng mà không có nghĩa là nàng đơn thuần. Nàng chỉ không muốn nghĩ thôi, không muốn đi tìm hiểu cho rõ thôi. Thật ra hắn cũng không muốn đem những chuyện này nói cho nàng biết hết, lại làm cho nàng thêm phiền não hơn. Nhưng mà nàng cũng đã biết trong cuộc đi săn không chỉ đơn giản là đi săn mà còn chủ động yêu cầu đi, vậy thì hắn nhất định phải cho nàng biết rõ mọi ân oán dây dưa trong đó, biết đâu hai người hợp sức lại còn có thể phát hiện ra chút gì đó.

Lòng Tiêu Tử Y đập loạn, trước đây nàng suy đoán toàn bộ đã thành sự thật. Nhà Độc cô và nhà họ Thẩm, một đại diện cho thế lực nhà cao cửa rộng, một đại diện cho buôn bán làm ăn giàu có; một khống chế được quân đội tinh anh. Một nắm lấy động mạch kinh tế của quốc gia; một võ, một buôn bán. Nếu mà hai nhà họ kết hợp ngầm trong bóng tối mà nói, Tiêu SÁch lên ngôi, còn Tiêu Cảnh Dương kia cứ coi như là danh chính ngôn thuận cũng không trèo lên nổi.

Ồ? Không phải, nếu mà Tiêu Sách làm hoàng đế, vậy sẽ có lợi gì cho hai gia tộc này nhỉ? Họ đã có một vị cực phẩm, tổ tiên từng có tổ huấn không cho phép làm hoàng đế, một là giàu có cực điểm, cho dù có đổi Hoàng đế đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ cả. Hơn thế Nam Cung Sanh cũng chẳng vô duyên vô cớ nâng đỡ nhà họ Lý lên….Tiêu Tử Y bất giác cười khổ, ôm ấp tia hy vọng hỏi, “Nam Cung à, sư phụ của huynh….có phải gọi là Lý Long Cơ không?”

“Bất hạnh thay, đúng là ông ấy” Nam cung Sanh cũng cười khổ với nàng, quả nhiên nàng cái gì cũng biết. “Người họ Lý từ lúc sinh ra đã biết rõ tổ tiên truyền lại cừu hận rồi. Năm đó, tổ tiên họ lợi dụng Hán Cao Tổ báo được thù, theo lý mà nói thì đã tan rã thành mây khói theo nhà Tuỳ rồi. Nhưng mà vốn có hi vọng thành lập đất nước thì tổ tiên nhà họ Lý lại có công nhất, bởi Hán Cao tổ trong cung lấy được thủ dụ của tiền triều mà không được hưởng quan chức, ngược lại lại bị biến thành giam cầm…Sau này nhà họ Lý cũng đều bị đãi ngộ như thế. Có rất nhiều người không rõ vì sao, nhưng sau một thời gian, trong lòng ai cũng đều nghĩ nhà họ Lý Thái Nguyên đều không tốt, vì thế Lý Vân Thanh và muội muội của hắn mới bị kỳ thị khắp nơi”

Tiêu Tử Y cảm khái nói, “Muội nghĩ, năm đó cứ coi như Hoàng Hậu Độc Cô cũng không ngờ tới chỉ một tờ hiệu lệnh của bà mà dẫn tới nhiều chuyện như vậy đâu”

“Không hẳn thế” Nam Cung Sanh ngồi dậy trên mặt càng cười khổ hơn, “Thật ra nhà họ Lý cũng ít nhiều biết năm đó lời đồn đại về họ, hơn nữa cũng bởi Lịch đại Hoàng đế lại càng đề phòng với họ sâu hơn, càng tin tưởng mình mới là chân mệnh thiên tử. Vì thế dường như tất cả mọi đệ tử của nhà họ Lý đều âm thầm có tư cách. Đây cũng là năm đó ta ở chung với sư phụ, mơ hồ phát giác ra được. Và ta cũng cảm thấy được nhà họ Thẩm bỗng dưng ngay lúc ấy đã giàu có lắm rồi, cũng chẳng có tý quan hệ nào với sư phụ ta cả”

Tiêu Tử Y lúc nghĩ đến Thẩm gia trước đây, đã từng nghe nói Thẩm lão gia có một người bạn tốt giúp ông ấy lên một loạt kế hoạch chế định, bất giác im lặng. “Như vậy năm đó huynh rời khỏi Hộ bộ, nguyên nhân có liên quan với ông ấy sao?” Tiêu Tử Y quan tâm nhất vẫn là Nam Cung Sanh, hắn và Lý Long Cơ đã từng cãi nhau mà trở mặt, vậy bước ngoặt từ quan của hắn cũng bắt đầu từ đây.

“Đúng” Nam Cung Sanh hít sâu một hơi, như nhớ lại quãng thời gian khó khăn năm đó, nặn từng từ từng chữ trong kẽ răng ra, “Thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là người nhà của ta….”

“Nói vậy….” Nhìn biểu hiện trên mặt Nam Cung Sanh lộ vẻ sầu thảm, Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ, gần như nàng nói không ra lời. thời điểm này nàng hận sao trí nhớ nàng lại tốt thế chứ.

“Đúng vậy, nàng đoán đúng lắm. Mẹ ta thật ra là bị ông ấy giết chết” Lúc Nam Cung Sanh nói đến lời này trên mặt anh tuấn không biểu hiện gì, có vẻ đờ đẫn làm Tiêu Tử Y thấy đau lòng.

Nàng bất giác đưa tay ra nắm lấy tay lạnh buốt của hắn, Nam Cung Sanh để ý nắm chặt lại, như vậy quãng thời gian dài buồn chán kéo cho tới tận bây giờ, mới nắm được con đường thổ lộ. Tiêu Tử Y săn sóc nhìn đi chỗ khác, nhìn lên ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời mà thở dài.

Hai người họ thật lâu cũng không lên tiếng, hai tay cứ nắm chặt lấy nhau như vậy, ngay trong đêm lạnh băng cùng giúp nhau tìm kiếm sự ấm áp.

“Tử Y à, nàng đừng…đừng có nói với những người khác nhé. Chuyện này ai cũng không được biết”

“Vâng”

“Mà đến cả ông ấy cũng không biết là ta đã biết rồi”

“Vâng”

“Ông ấy còn tưởng là ta vì cái chết của mẹ mà bị đả kích vẫn không gượng dậy nổi, mới chịu tha cho ta đó” Nam Cung Sanh lộ vẻ sầu thảm cười cười, “Năm đó….Ông ấy ra tay thật hoàn mỹ…thật sự nếu không phải là đêm đó ta tham luyến tiếng đàn của mẫu thân mà lén đi học thì có lẽ…..có lẽ ta cũng sẽ không biết. Người trong nhà, đều cho là mẫu thân của ta do sức khoẻ yếu mới ra đi. Thì ra là đêm đó, ta mới biết được vị mẫu thân hoàn mỹ của ta kia là bị cha ta khống chế mới chịu gả. Mẹ ta cự tuyệt yêu cầu của ông, mà chết dưới chén rượu độc của ông ấy”

Tiêu Tử Y không nói gì thêm, chủ động áp vào trong ngực hắn.

Nam Cung Sanh vuốt ve mái tóc mây của nàng, khe khẽ xin lỗi, “Tử Y, nàng đừng trách ta lúc đầu thăm dò nàng, Thật sự là vì sư phụ ta, mẫu thân của ta….đã để lại ấn tượng cho ta khó tin bất cứ kẻ nào”

Trong nội tâm Tiêu Tử Y dần dần tan rã khúc mắc duy nhất với hắn, thật muốn cứ nắm tay hắn như vậy, vĩnh viễn không buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.