Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 295: Chương 295: Bút lông




Độc Cô Huyền có vẻ như rất hài lòng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Tử Y, khịt khịt mũi cười bảo, ‘Ha ha, con đã tới từ sớm rồi!”

“Ai dẫn con tới hả?” Tiêu Tử Y theo phản xạ hỏi thử một câu, sau đó lại âm thầm cười đầu óc mình ngu ngốc. Còn có thể là ai nữa đây? Không phải vừa rồi nàng vừa thấy Gia tộc Độc Cô đó sao?

Quả nhiên, Độc Cô Huyền còn chưa kịp đáp thì Tiêu Sách đã xen vào, “Là đại tướng quân Độc Cô dẫn nó theo đó, hôm nay tiểu Huyền còn cùng ta đi săn nữa đây này!”

Tiêu Tử Y nhanh chóng thu thập được tin trong những lời chú vừa nói. Thứ nhất, cái vị Độc Cô Phiệt này nói trước không phải là một ngày, có thể đã tự âm thầm bố trí rất nhiều ngày trước rồi. Thứ hai, xem ra quan hệ giữa Độc Cô Phiệt và Tiêu Sách cũng không tệ. Chỉ là sau khi Độc Cô Huyền tới, Tiêu Cảnh Dương cũng không lên tiếng, cứ giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Độc Cô Huyền nghe tới cuộc đi săn, lập tức phổng mũi kiêu ngạo ngất trời. Cậu móc trong cổ ra một đồ trang sức nhỏ, vênh váo nói, “Công chúa người xem nè! Đây là cái sừng hươu trên đầu con hươu mà con hôm nay săn được đó! Ha ha, phụ thân nói vẫn còn thừa nữa nè, đợi khi nào tiễn người về sẽ tặng cho người một cái đó!”

Tiêu Tử Y tủm tỉm vì mấy câu khoa trương của cậu, cảm thấy vẫn đang nghĩ Độc Cô Huyền được bao nhiêu điểm, mũi tên bắn ra vậy cũng có thể săn được cái sừng hươu to đến vậy sao? Nàng thấy tám phần là Độc Cô Rực vì muốn để cho con trai lấy lại niềm tin đã bị thua thảm hại trên đại hội thể dục thể thao nên mới cố ý dẫn cậu đến đây đi săn thôi.

Nghĩ đến đây Tiêu Tử Y lại nhớ Nam Cung Tiêu đã từng lén nói với nàng, tại Đại hội thể dục thể thao Độc Cô Diệp đã từng tới nói cho mấy nhóc biết khi thi đấu cứ thẳng tay với Độc Cô Huyền. Một cái cách thẳng thắn mà lại đả kích quá sâu, sau này lại lặng lẽ tạo dựng niềm tin cho cậu bé sao? Hay là cách giáo dục tinh anh của Độc Cô Phiệt đã vượt khỏi tầm hiểu biết của nàng, hoặc là Độc Cô Diệp và Độc Cô Rực bằng mặt mà không bằng lòng?

Nhưng những ….này cũng không phải nàng một chốc một lát đã rõ. May là Độc Cô Huyền cũng đột nhiên xuất hiện còn toát ra hào khí, lại làm cho Tiêu Tử Y ăn cũng thấy ngon hơn.

Một lát sau Hoàng đế và Hoàng hậu cùng rời bàn tiệc. Đế HẬu sau khi về, yến hội càng thêm náo nhiệt, chỗ nào cũng đầy tiếng cười nói. Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu cũng tới ngồi chung cùng họ, hai bé một trái một phải ngồi vây quanh Độc Cô Huyền hâm mộ vuốt ve chiếc sừng hươu của cậu.

Sau đó Tiêu Cảnh Dương cũng tán gẫu với cả Tiêu Tử Y nhiều chuyện, chỉ đôi lúc lại quay đầu dạy cho nhóm Tiêu Trạm một ít cách thưởng thức cuộc đi săn, mãi cho tới tận cuối cùng tan cuộc. Ngay lúc Tiêu Tử Y đứng dậy rời tiệc, mới vô tình vứt lại một câu bên tai Tiêu Tử Y, “Ngày mai chớ đi phía đông nhé”

Tiêu Tử Y nhanh trí giả vờ như không nghe thấy gì, vẫn cười vui vẻ chào tạm biệt Tiêu Cảnh Dương, dặn dò Nam Cung Tiêu đừng có mải chơi quá rồi lát nữa vừa không biết đường thì để cho người khác dẫn bé về.

Rời khỏi yến hội, Tiêu Tử Y bị gió cảnh đêm mát lạnh trong rừng thổi tới, tâm tình thả lỏng. Bất kể thế nào thì tối nay cái yến tiệc này cũng coi như qua rồi. Cố mà chịu đựng mấy ngày đi săn tới. Nàng cần phải đi một bước tính một bước vậy.

Quả thật đúng là nàng đang đi một bước một bước, cúi đầu chậm rãi bước thong thả trở lại lều của mình. Yến hội được tổ chức cách lều nàng không xa, nàng đi một lát đã đến, thế nhưng nàng cũng dừng bước ngay trước lều mình.

Nguyên nhân thì nàng không thấy có một thị vệ nào canh giữ trước lều cả, đến cả một người cũng không.

Tiêu Tử Y đứng ở đó, thật muốn nhìn xuyên thẳng vào trong lều xem trong đó phát ra tiếng thở là của người nào.

Do vốn chẳng có võ công nên nàng cũng không nghe thấy được tiếng thở của người trong đó,

Tiêu Tử Y chỉ phán đoán vài giây đồng hồ rồi sau khi nghe được âm thanh gì đó, thì mỉm cười vén rèm vào, bởi nàng đã đoán được người bên trong là ai rồi. “Sao huynh lại tới đây?’

Nam Cung Sanh ngừng tay, kinh ngạc ngẩng đầu tò mò hỏi, “Làm sao nàng biết là ta?”

Tiêu Tử Y cười hì hì chỉ vào chiếc bút lông trong tay hắn, nhún nhún vai nói, “Cái lông vũ này muội làm đã hỏng mấy cái rồi, hiện giờ đến huynh trong tay cũng chỉ còn có hai cái mà thôi. Ngoài huynh ra còn ai vào đây mà ghi thứ đồ vật có tiếng vang vậy chứ?” Thanh âm của bút lông trên giấy có chút giống loại bút máy, vì thế nàng nghe xong thì đã hiểu.

Nam Cung Sanh vừa nghĩ đến cái lông chim Đông Hải Thanh kia bị đem làm bút lông thì thấy lãng phí mà đau lòng, cười khổ bảo, “Nàng cũng không thử trước lông bồ câu hay lông gà xem thế nào”

“Muội biết mình có tự mình làm cũng căn bản không giống mà! Muội chỉ đọc sách thấy có ghi qua thế” Tiêu Tử Y chép miệng nói ra. Hoá ra nàng cũng cho rằng chỉ cần lấy lông cắt bỏ ngang làm bút viết là được. Nhưng trên thực tế thì cả quá trình cũng phải nghiên cứu kỹ. Ví dụ như lông vũ mà viết nhiều sẽ rạn phần đầu. Do lấy lông vũ có tính bền dẻo nên nàng có thử sấy qua, lúc đốt đi mấy chiếc cuối cũng đã thành công. Còn lông vũ nàng đang có rõ ràng có lõi, hơn nữa có mực sẽ viết xuống được, nên yêu cầu giấy viết rất cao.

“Nhưng mà thật sự dùng tốt lắm” Nam Cung Sanh thích mãi mà không buông ra. Thật sự là ngoài dự đoán của hắn. Chữ viết mặc dù không giống cái kiểu viết bút lông kia, nhưng đường nét mạnh mẽ, có cảm giác rất khác.

“Hừ hừ, đúng vậy! Giấy và bút mực với dân thường thì vẫn là đồ vật quá xa xỉ. Vốn muội cho rằng than củi là đồ rẻ tiền rồi, nhưng sau này muội mới biết được, mọi nhà dân thường đều không dùng than, chỉ dùng củi để dun. Còn lông vũ thì cũng chỉ tuỳ ý làm mới thấy được thôi. Ha ha, công dụng cực kỳ là tiện lợi nhé. Phổ cập giáo dục quốc dân thì cần phải đánh vỡ cách viết gông cùm cũ của người giàu thôi” Tiêu Tử Y khó tránh khỏi tâm tình kích động nói. Đột nhiên nàng cũng phát hiện ra trong lúc vô tình có thể cải thiện lại vấn đề dùng bút lông khó này. Sau Thời Trung cổ ở Châu Âu nền văn minh phát triển nhanh chóng, chuyện đó và chuyện bút lông hiện giờ cũng không thể tách bạch rõ ràng.

“Được, ta biết làm sao rồi” Nam Cung Sanh nhìn hai mắt sáng ngời của Tiêu Tử Y, trong nội tâm lại thấy hiền hoà. Hắn vốn rất thích nhìn tinh thần sáng láng kiểu này của nàng.

“Nhưng mà chiếc lông vũ này lại cần loại giấy rất cao, muội sợ sẽ làm khó huynh thôi” Tiêu Tử Y ngược lại nói buồn rầu. Chiếc bút lông viết nhiều lên giấy Tuyên Thành sẽ nhanh chóng bị toẽ ra, nàng phát hiện ra nếu viết trên tấm da dê thì hiệu quả lại tốt hơn nhiều, nhưng người thường thì sao có thể tìm mua nổi một tấm da dê tốt ở đâu chứ?

“Ha ha, chuyện này thì cũng đừng có buồn” Nam Cung Sanh búng vào tờ giấy trên bàn, vừa cười vừa bảo, “Trước đây mọi người ai cũng muốn một miếng giấy vừa mềm vừa dai, là loại giấy càng mềm càng dai lại càng quý, mà ngược lại loại giấy thô ráp cứng thì không hút mực, nên ai cũng mua về làm giấy chùi chân trong nhà cả đấy, có điều chẳng có công cụ để viết mà thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.