Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 257: Chương 257: Cãi lộn




Giữa lông mày tuấn tú Nam Cung Sanh lại lộ thần sắc nhớ lại, thấy hơi ngại ngùng quẫn bách đành cười bảo, ‘Có lẽ là phụ thân với ca ca biết rõ. Nhưng mà Tiêu Nhi thì lại chẳng nhớ được gì hết. Đoán chừng là mấy năm trước rồi, từ sau khi ta từ quan về, từng say mèm một lần, không ra khỏi phòng một tháng, đại để râu ria cứ nhiều như vậy đấy”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Tử Y rất muốn biết về quá khứ của hắn, nhưng nàng cũng không cho là Nam Cung Sanh sẽ vì tình mà mượn rượu giải sầu.

Nam cung Sanh dùng tay lau mặt, nói hời hợt, “Lúc ấy ta là thuộc hạ của cah. Nàng cũng biết Hộ Bộ đó, có đôi lúc cũng là một nơi dơ bẩn nhất. Một khoản tiền bỗng dưng mất tích, mà anh thì lại chỉ có trơ mắt nhìn con số trên sổ sách mà đành bó tay không làm gì nổi”

Tiêu Tử Y im lặng, bất luận là quốc gia mạnh thế nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi bên trong có chuyện mục nát như thế này. Hơn nữa từ xưa đến nay đều không thể ngăn nổi.

Nam Cung Sanh dựa lưng vào ghế sau, ngửa đầu nhìn lên nét khắc hoạ tinh xảo trên trần nhà, cười tự giễu bảo, ‘Tuổi trẻ nhiệt huyết tràn đầy là ta đây tuyệt đối sao chịu nổi cảnh thực tế như thế chứ, nhất là lại lấy những đồng tiền vốn để cứu tế cho dân nữa. Lúc ấy ta và phụ thân đại nhân cùng làm ầm lên xin từ quan. Nhưng sau này mới biết được, phụ thân cũng không phải là phụ trợ giúp, mà là mong chờ mình cứ duy trì được nguyên tắc của bản thân đến cùng. Ha ha, chẳng còn cách nào cả, cứ coi như ta đã đọc hiểu hết những gì Hoàng Hậu Độc Cô để lại thì sao, cũng chẳng thể nào cải biến được tất cả. Hơn thế, còn có một số việc phát sinh, ta cũng không muốn nhắc đến, hoặc đợi khi nào ta chuẩn bị tốt tâm lý rồi sẽ nói cho nàng biết”

“Vì thế, anh mới có ý định nước chảy bèo trôi sao?’ Tiêu Tử Y một tay chống cằm nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt nàng mà chỉ cần nàng thò tay ra là có thể chạm đến, rất muốn biết trong lòng hắn cần là gì.

Ngón tay thon dài của Nam Cung Sanh gõ nhè nhẹ trên bàn vài cái, khẽ cười nói, ‘Cũng không hẳn, ta biết giáo dục là một chuyện rất quan trọng. Rất nhiều quan viên đều do tự học mà thànht ài, hoặc đi theo cha, anh đọc sách mà thành. Nhưng cho dù có đọc sách thánh hiền thì làm được gì nào? Có rất nhiều chuyện mà trong sách vở cũng không dạy. hơn nữa ta cũng biết một vị hoàng đế tốt là một chuyện cũng rất quan trọng, ủng hộ công chúa nàng bồi dưỡng thật tốt Hoàng Tôn điện hạ”

Tiêu Tử Y thả tay ra bảo, ‘Lại nói đến, giờ làm thế nào để thoả mãn tâm nguyện của Trạm Nhi đây này?”

“Cho bé một ánh trăng nhẹ, nhỏ chút là tốt rồi, sẽ dùng kim loại để tạo ra một cái…” Nam Cung Sanh định nói tiếp bỗng nghe thấy có tiếng chân người đến gần, vội vàng nhặt râu lên gắn trên mặt, loạn hết cả lên.

Tận mắt nhìn thấy quá trình trai đẹp biến thành trạch nam, Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nhìn Nhược Trúc đang đi đến, nói giận dữ, “Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”

Mắt Nhược Trúc nhìn Nam Cung Sanh trong phòng, nói có chút sầu lo, “Công chúa, vừa rồi Hoàng Tôn điện hạ và tiểu công tử Nam Cung cãi nhau ạ”

“Cãi nhau ư?” Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh nhìn thoáng nhìn nhau. Nàng vội đứng lên hỏi, “Vì sao? Không phải quan hệ của hai chúng nó rất tốt đó sao?”

Quan hệ tốt à? Nam Cung Sanh đè cái cằm vừa dính râu lên, cảm thấy rất buồn cười. Vị tiểu công chúa này lại quên rồi, bé út nhà hắn từ lúc ban đầu đâu có ấn tượng tốt gì với Tiêu TRạm đâu. Sau này dùng thư mới xác nhận một chuyện, sự kiện Lí Vân Tuyển bị bệnh lại càng trở nên mâu thuẫn gay gắt. Chỉ vì trẻ con cũng đâu có lòng thù hằn gì, bình thường cứ cười toe toét rồi bỏ qua thôi. Nhưng mà nói đến quan hệ tốt ấy à, hai tên nhóc này cũng không giống như hai người bạn thân tý nào cả.

“Hình như là vì chuyện tưới hoa đó ạ, tiểu công tử Nam Cung đã tưới rồi, Hoàng Tôn điện hạ không nghe lại cứ tưới thêm nữa…” Nhược Trúc thấy Nam Cung Sanh ở đây, cũng không nói thiên quá về Hoàng tôn điện hạ được, đành phải lấy tình hình thực tế nói ra.

Tiêu Tử Y định chạy đi xem tình hình thế nào, lại bị Nam Cung Sanh kéo tay lại.

“Đừng có đi, hôm nay không phải đã nói rồi sao, cấm người lớn can thiệp đó sao?” Nam Cung Sanh cứ làm như không có việc gì nói ra, “Chỉ là va chạm nhỏ của bọn trẻ con thôi mà, không cần người lớn tham gia vào đâu”

“Anh sợ ta đi dạy dỗ Tiêu Nhi sao?” Tiêu Tử Y quay phắt lại chất vấn, nói xong đột nhiên mới phát hiện ra cái dạng họ thế này trông rất giống một đôi gia trưởng vì trẻ con mà cãi lộn nhau, bất giác mặt đỏ bừng lên.

“Sai rồi, ta sợ nàng đi nói Hoàng tôn điện hạ thôi” Nam Cung Sanh bất chợt cười to lên nói, “Vừa rồi lúc ta tiến vào, thấy nó bị kích động mà chạy vào vườn hoa. Vào tưới nước không tốt lắm sao? Hơn nữa thời tiết nóng vầy, cho dù có tưới hoa thêm lần nữa thì đâu có sao?”

Tiêu Tử Y trầm ngâm một lát, nhếch miệng nói, “Được, lần này ta nghe anh” Qua những lời hắn nói vừa rồi, nàng mới cảm thấy Nhược Trúc cũng rất ngạc nhiên, Ngoài cửa sổ bọn trẻ vẫn đều rất ổn, nếu chuyện nào nàng cũng nhúng tay vào, không khéo lại chuyện nhỏ biến thành chuyện to ấy chứ.

“Đi nào. Nếu vẫn chưa yên tâm về tình hình bọn trẻ, vậy cũng cùng đi xem xem nào” Nam Cung Sanh buông tay đang nắm tay nàng ra, cười dịu dàng dẫn đầu đi ra ngoài, Tiêu Tử Y vui vẻ đuổi theo.

Nhược Trúc nhìn hai người nói chuyện rất ăn ý, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nàng ta cũng không đi theo sau, cứ ngồi lặng trong thư phòng trầm tư.

Tiêu Tử Y đi theo Nam Cung Sanh ra đến hành lang gấp khúc, chăm chú lắng nghe, lẩm bẩm, “Kỳ quá, sao Nhược Trúc không đi theo nhỉ?”

“Thế nào? Nàng ta có vấn đề gì sao?” Nam Cung Sanh hơi bất đắc dĩ, chuyện này trong nội cung thật đúng là phải cẩn thận từng bước mà!

“Khá ổn, chỉ thấy kỳ là nàng ấy có vẻ rất yên tâm để ta và anh cùng một chỗ đây này!” Tiêu Tử Y nhún nhún vai, tiếp tục đi lên trước. Nàng nhớ rõ trước đây có góc rẽ đặt đáp án đề, nàng muốn nhìn một chút xem có người vượt qua được kỳ kiểm tra hay không thôi.

Nam Cung Sanh cũng bắt chước nhún nhún vai như nàng nói, “Có lẽ nàng ấy thấy tiểu sinh là người cũng không tệ lắm, là một thanh niên tốt”

Tiêu Tử Y định giễu cợt hắn mấy câu, đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc chói tai đằng trước truyền đến. Chẳng cần đoán cũng biết ngay là tên quỷ khóc nhè Hạ Hầu Phụng Chươgn kia rồi.

Đợi khi họ chạy tới lối rẽ, lại nhìn thấy Độc Cô Huyền đang cầm một đồng tiền quát Hạ HẦu Phụng chương rất hung ác, “Đồng tiền này là của ta mà! Ngươi khóc khóc cái gì chứ?”

Tiêu Tử Y toát hết hồ hôi, bắt đầu tỉnh lại không biết hoạt động ngày hôm nay nàng xử lý vậy là sai rồi sao? Trước thì có TRạm Nhi và Tiêu Nhi cãi nhau, hiện tại thì lại có chuyện bắt nạt nhau xảy ra. Nàng lườm Nam Cung Sanh ý tứ bảo nàng không thể bỏ qua chuyện này được. Nam Cung Sanh thì cười khổ một cái, ra hiệu cho nàng cứ tuỳ ý mà làm, lần này hắn cũng chẳng có lời nào để nói rồi.

Ai ngờ Tiêu Tử Y chân còn chưa bước thì đã có người đã vọt lên trước đến gần hai bạn nhỏ, dùng giọng rống rất to, còn to hơn cả Độc Cô Huyền quát lại, “Mày là ai hả? Dựa vào cái gì mà bắt nạt đệ đệ của ta chứ?”

Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh cùng trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Hầu Linh không rõ là chui từ đâu ra chống nạnh đứng che cho Hạ Hầu Phụng Chương, lại để cho họ nghẹn họng đứng trân trối đằng sau….

“…” Tiêu Tử Y im lặng cực độ, xem ra nàng cũng không phải là người đầu tiên vượt qua được kỳ kiểm tra chính sách ban thưởng tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.