Edit: Chikajo
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y lần đầu cảm thấy vấn đề giữa tiểu hài tử cũng rất khó giải quyết.
Tuy rằng nàng lớn lên ở cô nhi viện, ở cạnh rất nhiều tiểu hài tử, nhưng đều lẻ
loi hiu quạnh. Không có một người nào, giống Tiêu Trạm hoặc là Nam Cung Tiêu có
được thân phận là một đứa bé quan trọng, nếu bọn họ ầm ỹ lên thậm chí đánh
nhau, vậy sẽ kinh động rất nhiều người.
Tiêu Tử Y thở dài, nếu ngay cả cãi nhau ầm ĩ cũng không cho phép, như vậy
gọi là cái gì thơ ấu a? Tiêu Tử Y đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, vẫn quyết
định yên lặng xem xét, trước không nhúng tay, xem bọn hắn tự mình xử lý như thế
nào .
Chỉ thấy ba bằng hữu hai mặt nhìn nhau sau một lúc lâu, Nam Cung Tiêu
thiếu kiên nhẫn đầu tiên, hai tay vòng trước ngực, cả vú lấp miệng em nói:
“Này, Tiêu Trạm, sao ngươi khi dễ người khác?”
“Ta không khi dễ người!” Tiêu Trạm cúi tại bên người hai tay nắm thật
chặt thành quyền, cố gắng khắc chế sự tức giận đối với hắn mà nói thực xa
lạ .
“Còn không khi dễ người? Vậy Vân Tuyển làm sao lại tránh sau lưng ta?” Nam
Cung Tiêu kéo dài thanh âm, chậm rãi nói.
Tiêu Trạm nhịn không được đề cao âm lượng, lại lặp lại nói : “Ta không khi
dễ người!”
Tay Lý Vân Tuyển lôi kéo góc áo Nam Cung Tiêu, muốn nói lại thôi. Nàng cũng
không rõ ràng lắm hai người kia vì sao vừa thấy mặt đã đối chọi gay gắt như
vậy, nàng muốn nói không có việc gì với Nam Cung Tiêu, nhưng lời đến bên miệng,
lại nhất thời không rõ nên nói vừa rồi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Hình như là nàng hiểu lầm Tiêu Trạm, lại giống như không phải. . .
Nhìn ba người tuổi cộng lại còn không bằng số tuổi thật sự của nàng ngay cả
tình huống cũng không rõ ràng lắm, Tiêu Tử Y nhu nhu thái dương ẩn ẩn đau. Vừa
định mở miệng hóa giải, lại nghe thấy tiểu tử Nam Cung Tiêu đó đổ thêm dầu vào
lửa nói: “Tiêu Trạm, ngươi như vậy không được! Ngươi không phải chỉ là trùng
hợp sinh ra làm hoàng Tôn điện hạ hay sao? Sao có thể bắt buộc người ta chơi
cùng ngươi?”
Tiêu Trạm trừng một đôi mắt to hắc bạch phân minh, cơ hồ bắn ra một đoàn lửa
giận có thể đem Nam Cung Tiêu đốt cháy. Hắn muốn nói chút gì đó để phát tiết
phẫn nộ trong lòng. Nhưng được giáo dưỡng tốt lại làm cho hắn một từ cũng tìm
mãi không được.
Lý Vân Tuyển phát hiện Tiêu Trạm nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, tình thế giống
như càng thêm nghiêm trọng. Nàng nhớ rõ trước khi tiến cung ca ca từng nói cho
nàng biết, không thể đắc tội mấy người xuất thân cao quý. Cái gì là người xuất
thân cao quý nàng không hiểu. Bất quá nghe ý tứ của Nam Cung Tiêu, có vẻ như
Tiêu Trạm này thân phận rất cao. Nàng ngay cả suy nghĩ cũng không. Vội vàng
chạy lên trước người Nam Cung Tiêu, mở ra hai tay bảo vệ hắn, dịu dàng nói:
“Không cho ngươi thương tổn hắn! Hắn đã chiếu cố ta sau khi sinh bệnh, kể
chuyện cổ tích cho ta nghe, hắn là người tốt!”
Nam Cung Tiêu mặt đỏ lên. Hắn ngày hôm qua bất quá là cố ý chọc giận Tiêu
Trạm, nói xong cũng muốn lập tức nói cho Lí Vân Tuyển. Nhưng Tiêu Trạm đập vỡ
một cái bình sứ sau bỏ chạy, hại hắn muốn giải thích cũng không kịp. Hôm nay
hắn cố ý đến sớm, chính là muốn cùng bọn họ giải thích. Kết quả vừa thấy mặt
vẫn là không quản được miệng mình, lời nói không hay cứ tự nhiên mà nói ra.
Thấy Lý Vân Tuyển che chở cho hắn như thế, Nam Cung Tiêu giơ tay lên lôi kéo bả
vai của nàng, muốn nói rõ ràng cùng nàng.
Tiêu Trạm nghe xong lời Lý Vân Tuyển nói, chỉ cảm thấy tâm hắn như bị người
hung hăng đánh một quyền, vốn không muốn nói ra lại không biết vì sao
thốt ra: “Không phải hắn! Ngày hôm qua ta luôn luôn ở bên cạnh chiếu cố ngươi!
Là ta kể chuyện cổ tích cho ngươi ! Vì có thể được chiếu cố ngươi. Ta còn uống
một chén thuốc lớn thực đắng!” Tiêu Trạm lớn tiếng nói, chỉ cảm thấy trong
lòng chua xót không thua ngày hôm qua uống chén thuốc đắng kia.
Lý Vân Tuyển sững sờ ở đương trường, một đôi mắt to ngập nước
nhìn nhìn Tiêu Trạm. Lại nhìn Nam Cung Tiêu một chút, không biết nên tin tưởng
lời ai.
Tiêu Trạm thấy nàng còn không tin. Bước tới trước mặt Nam Cung Tiêu. Rút ra
tờ giấy hắn nắm chặt trong tay, run lên hai cái cả giận nói: “Ngươi cho là cái
đề này đều là hắn viết hắn trả lời sao? Không phải! Bút tích cũng không giống
nhau! Không biết đã thỉnh ai viết thay hắn. Mỗi ngày lại còn chạy đến đây tự
cho là rất thông minh nữa chứ! 《 xuất sư biểu 》 cũng là chính ngươi viết sao? Không
viết trước lên giấy cửa sổ, ngươi sẽ đọc được sao?”
Nam Cung Tiêu thay đổi sắc mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thể khôi phục
biểu tình bình thường, trở nên lúc trắng lúc xanh.
Tiêu Tử Y ở một bên nghe thấy nhắm hai mắt, cái này được lắm, dám trở mặt.
Kỳ thật Nam Cung Tiêu thay ca ca hắn đổi đề cùng nàng làm, phỏng chừng cũng là
ca ca hắn cầu xin hắn. Về phần chuyện chịu trách nhiệm 《 xuất sư biểu 》, cũng
chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Tiêu Trạm mà nói, đây lại là chuyện lớn. Cũng
khó khăn cho hắn vẫn giấu trong lòng, chiếu cố thể diện Nam Cung Tiêu không nói
ra.
Được rồi, hiện tại bởi vì nguyên nhân Lý Vân Tuyển, toàn bộ cũng kéo Tiêu Tử
Y vào, đang tính xen vào chuyện của bọn họ, đã thấy Nam Cung Tiêu thẹn quá hóa
giận xoay đầu lại trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó đoạt lấy tờ giấy
trong tay Tiêu Trạm, xé nát.
“Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì?” Tiêu Trạm sợ tới mức lui về sau một bước,
nghĩ Nam Cung Tiêu sẽ đánh hắn cho hả giận.
Nam Cung Tiêu trợn mắt nhìn hắn, sau đó cầm đống giấy vụn trong tay ném lên
không trung, xoay người đi nhanh ra bên ngoài.
Tiêu Tử Y cũng không ngăn hắn lại, bọn họ đều cần tự bình tĩnh.
Nhìn những mảnh giấy vụn bay lả tả, Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nghĩ cái
tên Nam Cung Tiêu này đúng là nghiện xé giấy a.
Lí Vân Tuyển nhìn bóng lưng Nam Cung Tiêu, cau đôi lông mi thanh tú, tức
giận nói với Tiêu Trạm: “Ca ca ta nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Ngươi
vừa rồi đã làm cái gì? Ta tuy rằng nghe không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng
ngươi hơi quá đáng! Ta. . . . . . Ta chán ghét ngươi!” Dứt lời quay đầu cũng
chạy ra ngoài.
Tiêu Trạm mặt xám như tro tàn, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều xụ xuống.
Tiêu Tử Y nhìn Như Lan đang đứng ở cửa đuổi theo, biết tiểu nha đầu này có
người chiếu cố sẽ không gây sự, nàng không cần quan tâm. Tiêu Tử Y thở dài, kéo
Tiêu Trạm ủ rũ đến một bên ghế dài ngồi xuống, rót cho hắn một chén
trà nóng cầm trong tay, sau đó lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, một câu săn
sóc cũng không nói.
Tiêu Trạm hô hấp kịch liệt chậm rãi bình phục lại, mang theo tiếng nức nở
thì thào nói: “Cô cô, hôm qua vì để kể chuyện cho Tiểu Tuyển Tuyển nghe, Trạm
Nhi phải uống một chén thuốc lớn rất đắng.”
Tiêu Tử Y gật gật đầu, ôn nhu nói: “Trạm Nhi rất kiên cường! Thước đắng như
vậy, đến cô cô cũng không uống được.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm lộ ra vẻ tươi cười, rồi lập tức
tắt.
Tiêu Tử Y thở dài, đem thân thể gầy nhỏ của hắn ôm vào trong lòng, nhẹ giọng
nói: “Trạm Nhi làm rất tốt! Cô cô còn không kịp khen con, biết săn sóc người
khác, biết chiếu cố người khác, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Trạm
Nhi, cô cô ngược lại đau lòng vì con.”
Tiêu Trạm nức nở nói: “Đau lòng. . . . . . Đau lòng vì cái gì?”
Tiêu Tử Y vỗ về đỉnh đầu Tiêu Trạm, ôn nhu nói: “Đau lòng vì con còn quá nhỏ
a! Có một số việc, không cần lo lắng nhiều như vậy. Nói lời muốn nói, làm việc
muốn làm, bầu trời rộng lớn như vậy, dù có sụp đổ cũng có cô cô đỡ thay con.”
Tiêu Trạm sắp rơi nước mắt nghe vậy lập tức thu trở về, ngu ngơ quay
đầu nhìn tiểu cô cô xinh đẹp.
Đây. . . . . . Đây là đang cổ vũ hắn và Nam Cung Tiêu hoàn toàn khai chiến?