Một mình Tiêu Tử Y ngồi trên ngọn núi giả, nhìn trên mặt hồ gió nhè nhẹl thổi lăn tăn trước mặt mà ngẩn người.
Vừa rồi lúc nàng đi ra ngoài có chạm phải Thái Tam quốc, xin phép hắn nghỉ buổi sáng không quay lại.
Có một số việc nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ chút. Ví dụ như giải quyết thế nào vấn đề mấy đứa trẻ kia trình độ học tập không đồng đều đây.
Nhưng mà nàng nghĩ thế nào thì khuôn mặt Tiêu Cảnh Dương cứ lắc lư trước mắt, làm hại nàng không thể nào tập trung tinh thần nổi.
Tức quá đi! Toàn bộ đều trùng hợp thôi, nàng đang suy nghĩ linh tinh cái gì thế hả? Tiêu Tử Y thụt đầu vào hai đầu gối buồn bực nghĩ ngợi. Đúng vậy, nhất định là người đàn ông kia bộ dạng lớn lên giống TRạm Nhi thôi, nàng đối với TRạm Nhi lúc nào cũng không có sức chống cự cả mà.
Ôi, hình như là TRạm Nhi lớn lên giống hắn mới đúng chứ. Đúng thế, cái loại mơ hồ mông lung hai mắt này, tựa như con chó nhỏ bị thương làm người ta đau lòng vậy, nhưng mà một khi đã quật cường thì dù trong lòng có bị thương cũng không sờ ra chút manh mối nào.
Giống nhau như đúc ha.
Dừng dừng, sao nàng lại nhớ tới hắn nữa rồi. Tiêu Tử Y cứ lẩm nhẩm liên tục trong đầu ngừng, quả thật nàng thừa nhận Tiêu CẢnh Dương thật là một người đàn ông có sức quyến rũ kinh người, nàng chỉ là thưởng thức hắn mà thôi. KHách quan cho nàng đến đây lại đụng tới vài người đàn ông, hắn ít nhất so với Đám Nguyệt Li vô trách nhiệm, Độc Cô Diệp lạnh lùng khinh thường, Lí Vân Thanh mặt ngoài thờ ơ mà trong lòng giấu diếm nhiều chuyện hay là Nam Cung SAnh Nam Cung trạch nam suy sút lôi thôi lếch thếch còn tốt hơn nhiều.
Nhưng hắn là ca ca của nàng mà. Ít nhất là ca ca của chính thân thể này của nàng.
Tiêu Tử Y không hiểu vì sao khi nghĩ đến dây đáy lòng có chút vỡ tan như nhau. Nàng biết đây là cảm giác gì, một chút cũng không có xa lạ gì cả. Cái đó và lúc nàng đi học thầm mến một bạn trai đã có bạn gái rồi là giống nhau.
Cũng tốt thôi, chuyện tình cảm mà chẳng có hy vọng gì thì nhất định phải bóp chất trong trứng nước mới được.
Tiêu Tử Y thổi ra một luồng hơi lạnh. Một chút cũng không cho rằng tư tưởng của mình nghĩ là gánh nặng. Tiêu Cảnh Dương là thế giới sau này của nàng, là người đầu tiên đối tốt với nàng, nàng thực sự ỷ lại hắn, thậm chí còn có chút tình cảm với hắn. Đây cũng thực bình thường mà, nàng cũng không có coi trọng ánh mắt huynh trưởng mà đối đãi hắn, nên có chút lầm lỡ khó tránh được.
Nhưng mà nàng thực không thể tiếp tục như vậy nữa bởi vì giữa họ không có khả năng.
Tiêu Tử Y cẩn thận khoá chặt tình cảm vào trong lòng, đó chỉ là một ảo tưởng không thực mà thôi. Nàng sẽ đem đoạn tình cảm này suy nghĩ thật kỹ một lần. Sau đó quý trọng mà khoá chặt nó lại trong một chiếc hòm cuối cùng ném nó vào trong một góc tối trong lòng nàng.
Cuối cùng cuối cùng chắc rằng chỗ đó sẽ phủ lên một lớp bụi dày. Vài năm sau đó hoặc là vài thập kỷ sau ngẫu nhiên nàng phát hiện ra chiếc hòm này trong lòng sẽ mở ra để biến thành nụ cười thoải mái nở trên môi mà thôi.
Tiêu Tử Y ổn định tâm tình đang định đứng dậy thì chợt nghe thấy có tiếng người nói đằng sau hòn núi giả: “Tìm được muội rồi! Sao lại tới đây? Đi học đi đầu không đi lại bị phu tử phạt đứng, sau đó đi đầu trốn học sao?” Tiếng Tiêu Cảnh Dương trêu chọc truyền tới, hắn bước theo sau leo lên ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tiêu Tử Y thầm liếc mắt nhìn. Tuy lời hắn nói có chút có lý nhưng là nhất chết không chịu thừa nhận.
Tiêu CẢnh Dương thấy Tiêu Tử Y vẫn chôn đầu vào gối, chút phản ứng cũng không có, sốt ruột vỗ vỗ vào vai nàng hỏi: “Tử Y à, làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái sao? Nào, ta đưa muội về, sau đó bảo thái y tới xem nhé”
Tiêu Tử Y ngẩng đầu cười bảo: “Không sao. Ra ngoài hít thở chút không khí thì tốt rồi. Vừa rồi Nhược Trúc có mang chút điểm tâm tới ăn, đừng lo”
Tiêu Cảnh Dương nhìn vẻ tươi cười trên mặt nàng có cảm giác ngạc nhiên khi vừa rồi nàng đỏ mặt với hiện giờ không giống nhau, nhưng không nói rõ là rốt cục tại sao lại khác. được
“Thực sự không lo sao?” Tiêu Cảnh Dương không yên tâm, đưa tay ra đặt thử lên trán nàng xem có nóng không.
Tiêu Tử Y nhớ tới động tác giống vậy của Trạm Nhi, bỗng chốc một luồng ấm áp trong lòng tràn ra. “Đương nhiên đừng lo rồi mà. Đúng rồi hoàng huynh à, sao hôm nay huynh lại đến đây vậy? Đã nói với phụ hoàng rồi sao?” Vừa rồi truyền giấy cũng nói không rõ ràng, Tiêu Tử Y chuyển hướng hỏi.
“Sáng nay sau khi lâm triều đã nói rồi” Tiêu Cảnh Dương thở hắt ra, như cảm khái điều gì, giống như là có gì đó đã trở lại bình thường vậy.
“Thế phụ hoàng có phản ứng gì không?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Phán đoán của nàng hẳn là đúng vậy nhưng vẫn có chút lo lắng.
Tiêu Cảnh Dương đưa mắt ra xa nhìn mặt hồ. Hồ này là hồ lớn nhất trong cung Trường Nhạc, phía xa xa cung điện chính là cung Trường Tín. Cũng chính là năm đó nơi Hàn Tín bị Lã Thị và Tiêu Hà lừa vào cung Trường Nhạc, sau đó trùm đầu và bị giết. Tiêu Cảnh Dương hơi hơi thất thần, thật lâu sau đó mới khẽ thở dài bảo: “Phụ hoàng không nói gì, nhưng ta có cảm giác ông ấy thật vui lắm”
“Thế không phải là tốt sao?” Tiêu Tử Y nở ụ cười tươi, bội phục chính mình lại giỏi tới vậy. Lập tức đã tìm ra được chỗ mấu chốt, tiêu trừ sự nghi hoặc trong lòng Tiêu Cảnh Dương, để lại cho hoàng đế căn cứ ngờ vực biến mất.
Chủ yếu chính là nàng vì nhà trẻ hoàng gia của mình mà tìm được một ngọn núi mạnh để dựa dẫm vào.
NHư thế nào? Thái tử yêu thương con mình, làm chuyện giáo dục mầm non không được sao? Hoàng hậu bà có ý kiến gì thì đi mà tranh chấp với con mình đi! Ha Ha! Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy mình đúng là thiên tài, giỏi quá đi mất.
“Nghĩ gì thế? Cái miệng cứ ngoác tới tận tai vậy đó” Tiêu Cảnh Dương cảm thấy sau lưng lạnh toát, ngửa đầu nhìn Tiêu Tử Y cười thầm trông có vẻ sung sướng quá mức.
“Không có gì không có gì” Tiêu Tử Y khoát tay áo, liếc mắt nhìn vẻ tâm sự nặng nề của Tiêu Cảnh Dương bất đắc dĩ hỏi: “Hoàng huynh à, sự tình không phải đã thuận lợi lắm sao? Vì sao huynh vẫn không thấy vui ha?”
Tiêu Cảnh Dương cười khổ lắc đầu thở dài nói: “Ta mỗi tội không cam tâm, vì sao ta nhiều năm cũng không nghĩ ra, dĩ nhiên là vì nguyên nhân này chọc ngang giữa ta và phụ hoàng, cảm thấy có chút vô lực thôi”
Tiêu Tử Y nhếch nhếch miệng lên, hắn làm sao mà không nghĩ ra chứ, rõ ràng là không thể tin tưởng cho nên vẫn cứ khư khư giữ chặt đó thôi. Đây cũng là nguyên nhân hiện giờ hắn ủ rũ đi, dù sao thì giữa hai cha con họ có rễ cây chọc thực sự rất đả thương người.
Bỏ đi, vốn chuyện này đã tránh không được, nàng xem hoàng huynh chuyện sau này đi, vẫn phải chú ý vào đào tạo đoá hoa của Tổ quốc trong sự nghiệp giáo dục chứ!
“Đừng nghĩ nữa hoàng huynh, hoàng muội ta có vấn đề rất nghiêm trọng cần huynh giúp đỡ nha” Tiêu Tử Y thản nhiên cười, định đem vấn đề khó giải quyết là trình độ học tập không đồng đều của bọn trẻ đẩy cho hắn giúp đỡ giải quyết là xong.