Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 17: Chương 17: Chính thái VS chính thái*.




Edit: Tuyết Tử Vân

Beta: A Tử (*Chính thái: Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.)

( Lad : Soái ca VS soái ca =)) cười chết với cái tên chương )

” Bịch bịch bịch ” Tiêu Tử Y nghe thấy tiếng bước chân của Nam Cung Tiêu chạy tới tìm nàng, đảo cặp mắt trắng dã. Mà nói tiểu bá vương này tới đây nàng liền không thể nói chuyện.

Tiêu Trạm thật vất vả mới chạy tới tìm nàng, vẫn chưa có nói vài câu trò chuyện đâu!

Sắc mặt Tiêu Tử Y vừa trầm xuống, liền thấy Tiêu Trạm nhào tới ôm lấy một cánh tay của nàng, hơn nữa ý thức được là có nguy hiểm xảy ra liền lớn tiếng nói ” Cô Cô, hắn là ai vậy? Người sẽ vẫn thích Tiêu Trạm chứ?

Tiêu Tử Y hơi bị ngạc nhiên, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương như vậy lại không thể giải thích nửa câu, bởi vì lúc này tiểu bằng hữu Nam Cung Tiêu đã cầm một tờ giấy dương dương tự đắc đi qua thư phòng đẩy cửa tiến vào hoa viên phía sau.

Nam Cung Tiêu không nghĩ tới ở bên người Tiêu Tử Y còn có một tiểu hài nhi, sửng sốt mà dừng bước. Tiêu Trạm lúc này đang ôm chặt cánh tay Tiêu Tử Y, xoay đầu lại, hai tiểu hài tử vừa lúc bốn mắt nhìn nhau, ngơ ngác nhìn nhau.

” Ngươi là ai ? ” Chính Thái thứ Nhất đầu tiên mở miệng hỏi.

” Ngươi là ai ? Chính Thái thứ hai cũng không yếu thế, không đáp mà hỏi lại.

Tiêu Tử Y thấy hai tiểu nam hài vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt, không khỏi có phần đau đầu.

Tiêu Trạm ở trong cung cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua Nam Cung Tiêu, hơn nữa không nghĩ tới vừa rồi Nam Cung Tiêu một mình xông tới cùng Tiêu Tử Y có bộ dạng rất quen thuộc. Từ đáy lòng không nhịn được dâng lên cảm giác nguy hiểm rằng cô cô cũng bị người khác cướp đi, lay lay cánh tay Tiêu Tử Y không ngớt lời hỏi : ” Cô cô, cô cô, hắn là ai vậy a?”

Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười cười, coi như hắn hỏi nàng, nàng cũng không thể nói chuyện mà đáp được a.

” Cô cô? ” Nam Cung Tiêu nghe được Tiêu Trạm xưng hô với Tiêu Tử Y, đôi môi càng thêm vẻ tươi cười đắc ý tiến lên vài bước ” Hóa ra là vãn bối của ta a! Vậy thúc thúc ta cũng không cùng ngươi so đo “

Tiêu Trạm từ khi sinh ra đã không gặp qua những tiểu bằng hữu có tuổi không sai biệt lắm, quanh hắn toàn bộ là người lớn tuổi. Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm cùng người đồng tuổi kết giao, kết quả là á khẩu không trả lời được câu nói đầu tiên của Nam Cung Tiêu, làm cho đôi mắt hắn liền đỏ.

Tiêu Tử Y bất đắc dĩ xoa xoa đầu Tiêu Trạm an ủi hắn, sau đó đem tờ giấy trên tay Nam Cung Tiêu lên, vừa nhìn quả nhiên là phương thức giải chính xác cửu cung đồ 4×4. Tiêu Tử Y nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc của Nam Cung Tiêu, cảm thấy tinh thần của hắn có chút không tốt, mí mắt hơi sưng. Không phải là vì làm bài mà cả tối ngủ không ngon đi ?

Tiêu Trạm ấm ức cũng tiến lại gần nhìn, thấy trên giấy có mấy con số, bất quy tắc để ở bảng trong, nhưng mà hắn xem hoàn toàn không rõ đây là ý gì.

Tiêu Tử Y không vội giải thích, đưa tay hướng tới Nam Cung Tiêu ý bảo đưa miếng than củi, rồi vẽ lên giấy một cái bảng 5×5, sau đó đưa miếng than củi và tờ giấy trả lại cho hắn.

Nam Cung Tiêu nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lát, sau đó gật đầu nói : “Ngày mai ta…. không, ngày mốt lại đến.” Nói xong vội vã xoay người chạy ra ngoài.

Tiêu Tử Y nghe tiếng bước chân ” bịch bịch bịch ” của Nam Cung Tiêu dần dần xa, thầm nghĩ tiểu tử này đi lại nôn nóng như gió, dám chắc đi về nhà tính toán. Nhưng mà hắn cũng đã biết tự biết lượng sức mình, biết là lần này dùng thời gian hơn lần trước vài lần.

Chờ phục hồi lại tinh thần, Tiêu Tử Y nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm tức giận đến phình ra, vội vàng cười nói : ” Làm sao vậy? Cô Cô không thể ở trước mặt hắn nói chuyện, nên không thể trả lời câu hỏi của Tiêu Trạm được, thật sự xin lỗi! “

Tiêu Trạm nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Y, một lát sau hiểu được ý tứ của nàng, đôi mắt to hắc bạch phân minh cười híp mắt. Hóa ra chỉ có mình hắn biết Tiêu tử Y có thể nói chuyện, loại cảm giác đặc biệt này làm cho hắn cực kỳ vui vẻ.

” Kia, hắn là ai vậy a?” Tiêu Trạm vừa mới rồi khẩn trương như vậy đã buông cánh tay của Tiêu Tử Y, nhảy đến một bên cầm lấy điểm tâm ăn lót dạ.

” Nam Cung Tiêu, là đệ đệ của Đức Phi. ” Tiêu Tử Y cười nói.

Tiêu Trạm cắn miếng bánh hoa mai cao, cau mày nói: “Hóa ra là hắn a! Thật đáng ghét!” Tính tình hắn trước giờ đều cực tốt, già trẻ trong cung đều thích hết, mọi người đối với hắn đều tốt cả, cho nên hắn cũng rất ít chán ghét một người. Từ đáy lòng hiện lên cảm giác xa lạ này làm cho Tiêu Trạm buồn bực một chút.

(hoa mai cao hình như là loại bánh làm từ quả mơ hay hoa mai gì đó thì phải)

” Đáng ghét? Vậy sau này đừng nhìn thấy thì tốt rồi.” Tiêu Tử Y cười nói. Hai tiểu tử này giống như vừa thấy mặt thì đã thấy không hợp. Nam Cung Tiêu tám phần không có cái gì gọi là khái niệm sẽ nhún nhường đối với Hoàng tôn điện hạ, sau này tự nhiên không gặp mặt thì quá tốt.

Hàng lông mày thanh tú của Tiêu Trạm càng nhíu hơn, gần như chặt vào nhau, khó chịu nói :”Không phải ta không muốn gặp lại thì không gặp lại được a! Qua một năm rưỡi nữa, chờ sau khi Trạm nhi nhập học, không muốn gặp cũng gặp mỗi ngày… “

” Nhập học ? ” Tiêu Tử Y tò mò hỏi han ” Nhập thế nào a? “

” Quốc Tử Giám, sáu tuổi nhất định phải vô đó học ” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm biến thành mặt khổ qua, ăn hoa mai cao mà cảm thấy vô vị :” Học bài vốn đã đủ thống khổ, lại cùng một chỗ với người như thế..”

” Cùng một chỗ? ” Tiêu Tử Y vừa hỏi thì nghĩ ra ” Nga, thật là nhiều người cùng học a” Quốc Tử Giám tương đương với trường học quý tộc tư nhân cho con cháu quan chức cao cấp, Nam Cung Tiêu làm sao cũng là hộ bộ thượng thư tiểu công tử, xem ra hiện tại cũng là chưa đến tuổi nhập học mà thôi, đến tuổi nhất định phải đi học.

Tiêu Trạm không nói tiếng nào, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng ngưng trọng, hiển nhiên là đang suy nghĩ đến chuyện sau này.

” Đi học….. sẽ không có thời gian tới chỗ cô cô chơi sao? Tiêu Tử Y bỗng nhiên nghĩ tới đây, tâm tình cũng nặng nề đi xuống.

☆★☆★☆★☆ Nhà hát nho nhỏ của Nhà Trẻ Hoàng Gia☆★☆★☆★

” Cô cô, Huyễn Hà tỷ tỷ một chút cũng không biết chăm sóc ta như thế nào! ” Tiêu Trạm thở phì phì quệt miệng.

” Nga? Nói như thế nào ? ” Tiêu Tử Y buông sách, tò mò hỏi han.

” Lúc ta không muốn ngủ thì nàng luôn đưa ta đưa lên gường đi ngủ, mà thời gian ngủ buổi sáng lại đánh thức ta dậy!”

“……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.