Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 222: Chương 222




Tiêu Tử Y đưa tay ra định lấy, Nam Cung Sanh ngược lại ngăn nàng, “Quên đi, vừa rồi là ta lo lắng chưa chu đáo, lúc này mặt trời đã lặn, gió bắt đầu thổi rồi. Thôi không ăn nữa, sợ đau bụng đó”

Tiêu Tử Y cảm thấy rất ấm áp, cười cầm chén nước trái cây bảo, “Ta uống này nọ hẳn không sao chứ?”

Nam Cung Sanh vui vẻ đồng ý, cũng cầm lấy một chén nước trái cây khác, cùng nàng nhấm nháp nhìn mặt trời lặn dần đằng tây.

Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn hơn nửa mặt trời đang lặn dần, đột nhiên lúc đó, từ lúc nàng chào đời tới nay hình như đây là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn mặt trời lặn. Trước đây lúc sinh hoạt tại thành thị lớn vậy, lầu cao lớp lớp chẳng có thời gian đâu mà đến nhìn cảnh mặt trời lặn mất tích đường chân trời. Còn ở thời đại này, nàng cũng chưa từng thử bỏ ra chút thời gian để ngắm một ngày. Trong mắt nàng, mặt trời mọc, lặn đều đặn mỗi ngày đều là chuyện bình thường, cũng bởi vì quá mức bình thường nên sẽ thấy chẳng hứng nhìn.

Nhưng chưa bao giờ như lúc này vậy, hoá ra nhìn cảnh sắc vậy tốt đẹp đến thế.

“Cảm ơn” Hai chữ này, nói rất dễ, Tiêu Tử Y mím môi, ánh mắt vẫn nhìn vào mặt trời lặn làm cho con người ta sung sướng không chớp mắt. Chẳng trách tính cách Nam Cung Sanh rộng lượng vậy, thế mà mỗi ngày đều chú ý đến chuyện lặt vặt tốt đẹp như chuyện thiên nhiên thế, lòng con người cũng sẽ trở nên thư thái. Giống như nàng sau khi nhìn mặt trời lặn đẹp vậy, mọi rối loạn trong lòng cũng không muốn nghĩ đến, giờ đã bay sạch. Nam Cung Sanh kinh ngạc quay đầu đi, định giễu cợt nàng hôm nay nói câu cảm ơn này rất nhiều lần, nhưng đúng lúc đập vào tầm mắt ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt nàng loé lên những tia sáng tương tự làm cho con người ta không rời nổi mắt, không thốt nổi một lời nào.

“Thật đẹp quá đi” Tiêu Tử Y nhìn hoàng hôn, cười thở dài.

“Đúng vậy ha, thật đẹp mắt quá đi” Nam Cung Sanh cũng nhìn Tiêu Tử Y nói.

“Aizz, Hoàng hôn đẹp vậy cuối cùng mới biết đuổi theo mặt trời lặn là loại tâm tình gì” Tiêu Tử Y cười bảo. “Đúng rồi, nhớ lúc nào đi học phải bảo Thái Tam Quốc giảng về điển tích này, phải nhớ kỹ mới được” Nàng vừa nói vừa lôi cuốn sách nhỏ trong người ra, tìm mãi cũng không tìm được than củi mang theo người đâu.

“Đây:” Nam Cung Sanh rút một mẩu than củi bên cạnh đưa cho, ngoài ngòi bút lộ ra ngoài thì trên cán bút được bọc rất tỉ mỉ, không làm bẩn tay được.

Tiêu Tử Y dương dương tự đắc nhìn kỹ chiếc bút than củi tự làm, sau đó mới cúi đầu viết xuống chuyện cần nhớ vừa rồi.

“Đây trả lại cho anh nè” Tiêu Tử Y viết xong, đem bút trả lại cho Nam Cung Sanh, ngay lúc đó hắn nhìn về hướng dưới điện cách đó không xa. Theo tầm mắt hắn nhìn lại, Tiêu Tử Y thấy buồn bực là có nhiều cung nữ, thái giám hình như đang đi tìm kiếm gì đó khắp nơi vậy.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là không thấy nàng nên mới đi tìm nàng. Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn mặt trời còn chưa lặn hết, có chút không nỡ.

“Ta mang cô xuống vậy, xem ra vẫn còn cơ hội rất nhiều, chỉ cần công chúa cô rảnh” Nam Cung Sanh đưa tay ra cầm lấy chén trong tay Tiêu Tử Y, sau đó bảo nàng đưa tay ra.

Tiêu Tử Y lén đem chiếc bút than củi được làm tinh xảo bỏ vào trong lòng, sau đó hậm hực được hắn ôm vọt từ trên nóc cung Trường Tín xuống, trên mặt chứa đầy vẻ miễn cưỡng.

Nam Cung Sanh nghe tiếng cung nữ tìm ngay bên cạnh, cười bảo với nàng, “Công chúa à, cô cứ về trước đi, ta lên nóc nhà thu dọn chút rồi xuống”

Ngay lúc Tiêu Tử Y thấy trời sắp tối, mở thở dài bảo, “Anh cứ làm đi nhé, ta về trước đây” Nói xong còn cố tình đi vòng ra xa, còn tại hướng khác đang có tiếng gọi cung nữ tìm khắp.

Nam Cung Sanh nhìn theo bóng Tiêu Tử Y biến mất ở hành lang gấp khúc kia, mới ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà về phía hai người lúc nãy ngồi ngốc trên đó, lúc này mặt trờ đã vừa lúc lặn xuống đường chân trời, sắc trời tối hẳn.

Tiêu Tử Y nhận ra bước chân Như Lan đang đi tới, mỉm cười giải thích bảo, “Ta đi bừa vào một trong cung điện ngủ, không ngờ tỉnh lại thì đã muộn vậy rồi”

Như Lan nhìn thấy Tiêu Tử Y bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm nói, “Công chúa, người về là tốt rồi, thật sự muốn hù chết nô tì rồi” Nàng chạy nhanh đi thông báo cho các cung nữ khác không cần tìm nữa, sau đó cùng Tiêu Tử Y tiến đến điện Vĩnh Xương.

“Yến hội thế nào rồi? Kết quả cuối cùng không xảy ra chuyện gì chứ?” Tiêu Tử Y vẫn chột dạ khi nửa đường mình trốn.

“Không sao. Cho dù có việc Nhược Trúc tỷ tỷ sẽ xử lý ổn cả, công chúa người đừng có lo. Hiện giờ các khách đều đã về gần hết rồi ạ, công chúa có thể đến điện Vĩnh Xương mang bọn trẻ về điện Vĩnh Ninh nghỉ là được rồi ạ” Như Lan cười hì hì bảo.

Tiêu Tử Y nghe thấy tên Nhược TRúc, lại nhớ đến Kỳ Mặc huynh ấy nói lúc trước huynh ấy để lại tờ giấy cho nàng tự dưng không cánh mà bay, sắc mặt bỗng trở nên khinh thường hẳn.

Như Lan cũng không có bản lãnh biết quan sát sắc mặt như Nhược Trúc, cứ nói tiếp, “Ô? Cẩm bào này của công chúa rất đẹp nha! Không biết là lấy được từ đâu vậy? Hình thức cũng rất mới mẻ độc đáo đó”

Tiêu Tử Y đang men theo hành lang gấp khúc nhìn dưới ánh đèn. Thoạt nhìn áo choàng này còn rất mới, vết gấp vẫn còn nguyên. Không hiểu Nam Cung Sanh tìm đâu ra loại quần áo tiện lợi như vầy ở trong cung điện. Tiêu Tử Y nghĩ đến cảnh vừa rồi hai người ở trên nóc nhà ước hẹn, kìm không nổi mặt bừng đỏ. Giữa hai người họ, hẳn là thêm gắn bó tình cảm nhiều hơn chút rồi ha?

Tiêu Tử Y đi trên đường lắng nghe một số chuyện phát sinh trên yến hội do Như Lan kể, chỉ lát sau hai người họ về tới điện Vĩnh Xương. Chính điện quả thật cũng không còn bao người nữa, trước khi trời tối số khách nam mới hầu như đều lui hết, cũng chỉ còn lại có mấy khách nữ vẫn còn lưu luyến chuyện trò.

Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu đang ngồi dựa lưng vào nhau buồn ngủ, Abe thì đang quanh quẩn tìm bên bàn tiệc ăn cơm thừa canh cặn, Diệp Tầm cũng không yên tâm cứ chạy theo sau nó. Bởi ngày mai, ngày kia là ngày nghỉ của nhà trẻ nên Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai chị em song sinh cũng đã được người nhà đón đi sớm. Còn Đàm Tinh Duyệt thì tay đang cầm quyển sách ngồi ở góc nhà đọc say sưa, Lí Vân Tuyển đã ngồi bên cạnh cậu tay cầm quyển sách nhưng không liếc mắt xem tý nào, thấy Tiêu Tử Y thì là người chạy tới đầu tiên.

“Tiểu Vân Tuyển à, hôm nay chơi thế nào rồi?” Tiêu Tử Y ngồi xuống, xoa xoa tóc cô bé.

Lí Vân Tuyển ra sức gật gật đầu, nhưng có chút bận tâm hỏi lại, “Công chúa à, nghe nói Độc Cô bị phụ thân tóm về rồi, không biết có việc gì nữa không ha?”

Tóm đi à? Vừa nghe thì biết ngay là hình dung của Nam Cung Tiêu rồi, thật sinh động quá đi. “Không sao, yên tâm đi. Đúng rồi bé Vân Tuyển, hôm nay con có thấy một vị đạo sĩ gia gia không hả?’ Tiêu Tử Y nhớ đến lời Tiêu TRạm nói, nàng lo lắng điều này hơn.

Lí Vân Tuyển ngoan ngoãn gật gật đầu bảo, “Chính là ông chú Huyền Tung đạo trưởng mà lần trước công chúa nói với con đó sao, ai ngờ ông ấy cũng được vào trong cung này, nghe nói là Hoàng Thái Hậu bà nội triệu ông ấy vào đó! Công chúa định gặp ông ấy sao? Tiếc là ông ấy đã về mất rồi”

Trong lòng Tiêu Tử Y rất hồi hộp, vội vàng hỏi tới, “Có biết ông ấy tới yến hội làm gì không?” Nội tâm nàng đều có dự cảm bất thường, cảm giác như đã bỏ lỡ chuyện gì đó, bỗng chốc lòng tràn ngập nỗi bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.