Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 210: Chương 210: Đã lâu không gặp




“Công chúa, thế nào rồi? Đầu có còn đau nữa không?” Nhược Trúc lo lắng xoa cổ thay cho Tiêu Tử Y. Nàng thế nào cũng không tin nổi tiểu thư nhà Hạ Hầu lại dã man như thế, công chúa tốt bụng, tốn bao công sức tổ chức yến hội này cho nàng ta, thế mà chẳng được đền đáp, lại còn đánh người rồi chạy trốn nữa. Nhà Hạ Hầu rốt cục dạy dỗ con cái thế nào vậy?

Song những lời này nàng ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, còn chưa tới phiên một cung nữ nhỏ bé như nàng phàn nàn.

Tiêu Tử Y thở dài bảo, “Ổn rồi, ngươi mau đi trước đi, bây giờ là lúc rất cần người đó” Hạ Hầu Linh chết tiệt này, sao xuống tay sao nặng vậy chứ, đã nói là giả vờ xuống tay rồi mà, chả nhẽ còn định xuống tay thật đánh nàng ngất đi sao?

Nhược Trúc không buông tay, vẫn mềm nhẹ xoa cổ cho nàng, kiên trì hỏi, “Công chúa, có cần mời nữ y sang đây xem chút không? Nàng ấy ở đây mà, xem ra cũng chẳng có gì là không tiện cả”

“Thôi, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, đừng có lộ ra” Tiêu Tử Y vừa nghe đến tên Nhan Hàn Nguyệt thì lắc đầu liên tục, tay kéo tay Nhược TRúc ra bảo không cần xoa, “Ngươi trước tiên cứ đi mau lên, Những người đó không tìm thấy ngươi, lại càng không biết có chuyện gì nữa. Ta nghỉ chút rồi sẽ ra liền, tính thời gian thì cũng có khá nhiều người tới rồi đó”

Nhược Trúc ngừng tay,. Nhưng vẫn chưa đi ra ngoài ngay, thở dài hỏi, “Công chúa, tiểu thư Hạ Hầu cứ chạy như vậy, Nhược Trúc đoán chừng cũng không tìm thấy trên yến hội đâu, vậy yến hội đó phải làm sao đây?’

Tiêu Tử Y nhún nhún vai, xoay xoay đầu vài cái, nói bừa, “Chịu thôi, thật ra Hoàng Thái hậu vốn muốn ta giới thiệu Hạ Hầu Linh lúc ở yến hội, những người khác cũng không biết bà ấy tổ chức yến hội này là vì nàng ấy đâu. Điều này đơn giản là thấy ta làm vì nhà trẻ thôi. Không sao, chỗ Hoàng Thái Hậu ta đợi xong yến tiệc sẽ tới chỗ bà ấy giải thích cụ thể”

Lúc này Nhược Trúc mới thả lỏng người, dặn Tiêu Tử Y vài câu, sau đó mới hoang mang rối loạn cuống quít đi ra cửa.

Tiêu Tử Y thở phào, ghé mặt trên bàn muốn ngủ luôn. Hạ Hầu Linh đều bỏ trốn khỏi yến hội, ít nhất cũng không dùng thân phận tiểu thư con nhà Hạ Hầu tham gia yến hội.

Nhưng mà nàng có phải muốn cố đi đỡ hay không?

Lại nhớ tới lúc này nói đến Nhan Hàn Nguyệt lén nói về phương thuốc bí truyền gì đó. Hiện giờ Tiêu Tử Y muốn tìm kẻ thay thế. Đây là Nhan Hàn Nguỵệt vừa rồi mà Nhược TRúc vừa nhắc đến, cũng là nguyên nhân nàng quyết không muốn gặp. Tuy Nhan Hàn Nguyệt không hỏi gì nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ lúc gặp nàng ta. Thực ra vẻ mặt hưng phấn bừng bừng của Hạ Hầu Linh chẳng thấy có chút thẹn thùng nào của con gái cả. Thật không rõ người đàn ông kia được nàng ấy để mắt tới là hạnh phúc hay bi thảm nữa.

Tiêu Tử Y nghe thấy bên ngoài nổi lên âm thanh ồn ào, đau đầu nhắm mắt lại. Nàng thật không muốn đi ra ngoài đối mặt với Tiêu Cảnh Dương, cũng không biết nên dùng biểu hiện gì để đối mặt nữa.

“Ô? Sư muội à! Sao nhiều ngày không gặp muội mà trông muội phờ phạc như vậy chứ?” Đột nhiên một giọng mà Tiêu Tử Y không ngờ tới truyền từ cửa sổ vào.

Tiêu Tử Y nhìn kỹ lại, quả nhiên nàng nhìn thấy vị sư huynh tiện nghi đã lâu kia giống y như lần đầu gặp mặt vậy, cứ treo ngược người trên cửa sổ cười hì hì chào hỏi nàng.

“Sư huynh?” Tiêu Tử Y vui mừng ngồi thẳng người lên, sau đó từ vui mừng biến thành oán hận, quẹt mồm hỏi, “Huynh chạy đi đâu vậy? Tự dưng biến mất lâu như thế chứ”

Kỳ Mặc lặng lẽ bay vọt từ cửa sổ vào rớt xuống trước mặt Tiêu Tử Y, mở miệng cười đón, “Sư huynh của muội lúc ấy đột nhiên nhớ tới cha mình còn giao cho một chuyện vẫn chưa đi làm, đúng lúc ta thấy trong cung chẳng còn gì chơi vui cả, cứ thế đi làm một mạch thôi!”

Tiêu Tử Y không đơn gian buông tha cho huynh ấy rồi, vừa nghĩ đến mấy ngày nay đều lo lắng hãi hùng. Ở lần đi chơi xuân kia nếu không có Nam Cung Sanh cứu nàng, nàng không biết mình thế nào nữa. Nghĩ đến đây Tiêu Tử Y thấy rất giận, vươn tay ra cấu mạnh vai của hắn, nói khó chịu, “Vậy tại sao không nói với muội một câu hả? Chả nhẽ nói khó đến vậy sao? Huynh có biết sư muội của huynh suýt chút nữa không còn nhìn thấy huynh rồi hay không hả!”

Kỳ Mặc nghe vậy thì ngẩn người, nói lắp bắp, “Ta đến muộn tìm muội trong phòng, thấy muội ngủ rất say nên mới để lại một mảnh giấy cho muội mà! Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tiêu Tử Y “ồ” một tiếng, dừng động tác uy hiếp Kỳ Mặc ra, lòng không yên hỏi lại, “Huynh nói gì? Huynh để lại tờ giấy ở đâu chứ?”

“Viết xong thì để trên đầu giường của muội mà! Để muội lúc tỉnh dậy thì nhìn thấy. Sao? Muội không thấy sao?” Kỳ Mặc cuống quít giải thích.

“Không thấy” Lòng Tiêu Tử Y loạn bời bời. Nàng không thấy, không có nghĩa là người khác không thấy. Sáng nào nàng tỉnh lại cũng đều do Nhược TRúc phụ trách đánh thức nàng. Bộ dạng Kỳ Mặc không giống nói dối, vậy kẻ đáng giá hoài nghi duy nhất chính là Nhược Trúc rồi.

Tiêu Tử Y càng thấy phiền loạn thêm, hỏi lại, “Sư huynh viết trên giấy có gì đặc biệt không?” Nhược Trúc đúng ..là người mà Tiêu Cảnh Dương phái đến bên nàng, hoá ra lại là người bên cạnh hoàng thái hậu. Nàng ta rốt cục làm việc cho ai đây?

Cho dù trong lòng vốn sớm có dự liệu, nhưng dù có chứng thật là đúng thì Tiêu Tử Y vẫn thấy tin tưởng tuyệt đối.

“Sao còn nhớ viết gì nữa chứ? Cứ viết lung tung một đống thôi mà” Kỳ Mặc gãi gãi đầu, vò đầu bứt tai khốn khó.

“Thôi bỏ đi, có lẽ lúc trải giường chiếu đã làm mất rồi” Tiêu Tử Y miễn cưỡng cười cười, trước tiên tạm thời không lo vấn đề này nữa. Nàng lấy một thứ trong lòng ra đưa cho Kỳ Mặc bảo, “Đúng rồi, lần trước cây trâm Phượng hoàng huynh tặng cho muội máu giả cũng dùng hết rồi, Nếu còn thì giúp muội cho thêm vào đi”

Kỹ Mặc dĩ nhiên là không phản đối, đồng ý ngay.

“Hôm nay sao huynh lại trở lại hả?” Nhìn thấy huynh ấy mặc bộ quần áo thái giám, dĩ nhiên là đã sớm có chuẩn bị trước. Vừa nhớ tới Trầm Ngọc Hàn có từng nói qua vị sư huynh tiện nghi này đã từng ngốc nghếch tuyên bố trước tất cả là sẽ tự mình tiến cung làm thái giám, cho dù tâm tình Tiêu Tử Y khộng tốt, cũng nhịn không được mà toét miệng ra cười.

“Chuyện cha ta giao cho làm đã xong rồi, trở lại xem muội thế nào. Vừa lúc gặp muội mở yến hội, mới trà trộn vào lừa ăn lừa uống chút thôi!” Kỹ Mặc vừa nói vừa tự thể nghiệm, cầm miếng điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng.

Tiêu Tử Y hết cách với hắn đành lắc đầu, định dặn dò hắn ăn vụng lát nữa đừng có làm ầm lên, thì đúng lúc bên ngoài có tiếng cung nữ thúc giục, “Công chúa, Hoàng thượng sắp đến rồi ạ”

“Được, ta sẽ ra ngay đây” Tiêu Tử Y sửa sang lại quần áo, quay đầu lại thì đã chẳng còn thấy bóng Kỳ Mặc đâu. Nếu không phải trên bàn hết sạch món điểm tâm thì nàng đúng là hoài nghi mình có phải bị ảo giác hay không nữa.

Nguy rồi, không nhắc nhở huynh ấy, Trầm Ngọc Hàn được phụ trách sự an toàn trong cung Trường Nhạc, nếu hai người này mà gặp mặt rồi đánh nhau thì gay rồi. Mọi người cũng không cần xem cuộc vui mà có khi chỉ cần xem hai người đánh nhau mất!

Tiêu Tử Y nàng có sốt ruột cũng vô ích, chỉ thầm cầu nguyện vị sư huynh này của nàng có thể gặp dữ hoá lành, ánh mắt nhanh nhẹn một chút! Nhưng chuyện Nhược Trúc thì thật đúng là làm nàng thấy rất khó chịu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.