Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 207: Chương 207: Đến tột cùng ta yêu ai?




Tiêu Cảnh Dương đưa tay lên lau nhẹ nhàng bột vương trên tóc Tiêu Tử Y, khẽ cười bảo, “Đường đường là công chúa mà tự mình xuống bếp sao?”

Hiện giờ hai người họ đang sóng vai đi trong hoa viên, chậm rãi tiến về đại điện đằng trước.

Tiêu Tử Y bĩu môi, lẩm bẩm, “Người ta chỉ bày bừa thôi mà, cũng có làm cái gì đâu”Trên thực tế nàng đã gặp Nam Cung Sanh xuống bếp vô số lần, nhưng lần nào thấy vẫn có cảm giác ngạc nhiên hết cỡ.

Món điểm tâm tinh xảo vậy, cũng chỉ có người có tâm tư tinh tế mới làm ra được. Nhìn những miếng bánh tròn mềm mại trước mặt, cũng chỉ có những ngón tay mềm mới có thể tạo ra được những hình dáng như thế. Chỉ cần xem những tạo hình tinh xảo mê người một chút đang dần hình thành trong đôi tay thần kỳ của hắn, lòng nàng đã bị chiếm trọn hoàn toàn.

Ai nói dạ dày con gái không giống như lòng của nàng chứ? Cùng xuống bếp với người đàn ông bất kể là thời đại nào cũng đều rất lãng mạn. Hơn nữa nhìn hắn mà nghĩ ra được món điểm tâm mới mẻ như thế, có thể thấy được nội tâm hắn thực tế lãng mạn vô cùng.

Nhưng đả kích nhất vẫn là món râu xồm dài che gần hết toàn bộ mạo của hắn, song lúc đeo tạp dề sao lại thích hợp đến thế…Nhất định một ngày nào đó, nàng muốn hắn phải lộ ra hình dạng cực đẹp trai của hắn, sau đó chỉ có đứng trong phòng ăn làm điểm tâm cho mỗi mình nàng thôi.

Nhưng lại có giới hạn rồi! Ngay lúc giai đoạn ở chung mà nhìn, bất kể Nam Cung Sanh có hứng thú hay là yêu thích đều cùng tâm trạng vui thích của nàng. Có một điều duy nhất ở hắn làm nàng thấy không tự nhiên là đôi khi có chút vấn đề ngẫu nhiên hắn cứ vòng vo, không cần nghĩ cũng đều là từ bản viết tay của Hoàng hậu Độc cô mà ra, kiểu gì cũng không tìm ra lời giải đáp.

Có đôi lúc tâm trạng nàng tốt nói ra hai câu, cảm thấy hai câu này không thể giải thích qua loa được, mà ngược lại cả hai đều cảm thấy đấu trí vậy lại có cảm giác vô cùng tốt, cùng ngầm hiểu lẫn nhau mà không ai dẫn đầu chọc phá nhau cả.

Tuy mỗi ngày nàng đều có cảm giác mệt mỏi với hình tượng Nam Cung Sanh râu xồm, nhưng dần dần cũng thành thói quen. Biết hắn đang nghĩ ẩn cư tại nơi dị thế này của nàng, vì thế cũng không nói cho nàng biết bộ mặt thật của hắn. Hắn cũng thường mỗi ngày mất tích một lúc, không cần nghĩ cũng biết là đi ra ngoài làm ăn ở Lan Vị Phường, chẳng hạn như vừa rồi chuẩn bị xong món điểm tâm ngon thì đã mượn cớ chạy mất.

Chỉ là Nam Cung Sanh đối với nàng cũng không ôn nhu giống như hoàng huynh của nàng. Tiêu Tử Y nghĩ tới cảnh vừa rồi Tiêu Cảnh Dương lau hộ nước trên tay nàng rất cẩn thận. Cái kiểu ôn nhu đến cực điểm như thế rất tốt, làm cho nàng không khỏi có chút ngẩn ngơ.

“Đang nghĩ gì vậy? Sao nhập tâm thế?” Tiêu Cảnh Dương lấy tay huơ huơ vài cái trước mặt nàng, hơi để ý chút khi nàng mất hồn trước mặt hắn.

“Không có gì, chỉ là đang nghĩ xem còn quên cái gì trên yến hội nữa thôi” Tiêu Tử Y dụi duị mắt, cảm giác như có chút ngủ chưa đủ. Không phải là không sắp xếp thời gian ngủ chưa đủ, mà do nàng sốt ruột tới mức ngủ không nổi. Dù gì thì hôm nay sẽ đối mặt lập tức với nhiều người vậy, nàng không biết nên giao lưu thế nào nữa.

“Ta cố tình đến sớm chút, có cái gì cần ta giúp thì cứ nói, nhưng mà ta phát hiện ra muội đã chuẩn bị tốt lắm rồi đó” Tiêu Cảnh Dương nghĩ tới miếng điểm tâm ăn ngon kia, thì chỉ biết Tiêu Tử Y đã tốn không ít công sức vào yến hội này thế nào rồi.

“Dù gì thì Hoàng Thái hậu cũng đã phân phó xuống rồi! Làm phận con cháu cần phải có hiếu, không thể để bà thất vọng được. Nhưng mà chỉ là phụ hoàng đột nhiên bảo, sẽ có rất nhiều vương gia quý tộc cùng trọng thần triều đình cũng muốn tới nữa. Điều đó làm muội thấy bất ngờ quá trở tay không kịp!” Tiêu Tử Y ảo não dừng lại. Nhưng nàng đã chuẩn bị rất nhiều trò thích hợp cho những người trẻ tuổi rồi, hiện giờ đột nhiên lại có thêm người già, kiểu gì nàng cũng không dám làm lung tung được.

“Ai bảo muội để cho TRạm Nhi bọn chúng lên diễn trên đài chứ, điều này rất mới mẻ ha. Vì thế phụ hoàng và các vị chú bác đều muốn tới xem cả” Tiêu Cảnh Dương khẽ cười nói. Hắn đương nhiên cũng muốn xem, chỉ là Tiêu Tử Y vẫn nói lảng đi để giữ tiết mục bí mật, cấm hắn không được nhìn lén trước.

“Biến thành tiết mục nghệ thuật thôi” Giọng Tiêu Tử Y oán giận nói. Sau khi Nàng nghe được tin Hoàng đế cũng tới, nói đơn giản hơn là đều phát thiệp mời tộc trưởng của mỗi đứa bé tới, mời họ đến xem chính con em mình biểu diễn. Nhưng mà chỉ có một vị tộc trưởng không liên lạc được, đó chính là phụ thân của Diệp Tầm là Diệp Tri Thu.

Thực ra nàng định mượn cớ này để cho hai cha con được gặp mặt nhau, sau đó nàng sẽ xuất hiện lên tiếng hỏi rõ sự nghi hoặc trong nội tâm nàng, vì sao quan hệ giữa Diệp Tri Thu và mẫu phi cậu bé lại xấu đến vậy. Hay là nàng nghĩ nhầm rồi…

“Tử Y à, đừng có ngẩn người nữa nào, không tý nữa bước hụt bậc thang đó” Tiêu Cảnh Dương vừa đưa tay ra đỡ cánh tay Tiêu Tử Y, dở khóc dở cười bảo. Hai người đứng sát vào nhau, Tiêu Cảnh Dương ngửi thấy mùi hương mát ruột gan ập vào, bỗng chốc ngơ ngẩn, mãi vẫn không chịu buông tay ra.

Tiêu Tử Y không biết vừa rồi lúc Độc Cô Huyền làm đổ hộp son kia sẽ làm làm nàng lâm vào tình cảnh thế nào. Cánh tay nàng được hắn đỡ, trong lòng không hiểu sao thấy có chút bất an và phiền chán. Đột nhiên nàng phát hiện ra một vấn đề, ngơ ngác quay đầu cau mày hỏi, “Hoàng huynh à, vì sao huynh lại gọi muội là Tử Y mà không gọi là Hoàng muội hả?” Giống như từ đầu tới cuối, lâu rồi cũng không nghe thấy huynh ấy gọi nàng là Hoàng muội rồi.

Tiêu Cảnh Dương nheo mắt, ra vẻ trấn định nói giễu cợt, “Muội cũng không cần gọi ta là Hoàng huynh cũng được mà!”

Lòng Tiêu Tử Y thấy căng thẳng, cười to bảo, “Tử Y sao dám gọi thẳng tên Hoàng huynh ra chứ”

Tiêu Cảnh Dương cười nhạt, nói chêm vào, “Ta có rất nhiều hoàng muội, nhưng mà đặc biệt cũng chỉ có duy nhất một mình muội thôi”

Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, bỗng dừng bước, cười cười nhìn Tiêu Cảnh Dương, “Hoàng huynh, nếu ta thích một người, huynh có thể giúp ta cướp đến tay được không?” Nàng thực cố ý nói những lời này ra, là vì muốn chứng minh những gì trong lòng nàng lo lắng phỏng đoán có đúng hay không. Song nàng cũng chưa kịp lo kỹ, cũng không biết những suy nghĩ tận đáy lòng nàng nếu thật là đúng, vậy nàng nên làm gì bây giờ đây?

Nhưng nàng chỉ là muốn biết mà thôi, vì thế cặp mắt trong sáng của Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Dương.

Lòng Tiêu Cảnh Dương bất ngờ bị rớt xuống tận đáy, cho dù tâm chí hắn kiên định, cũng không có cách nào đối mặt với những lời nàng vừa nói ra.

Tiêu Tử Y thấy hắn đứng ngây ra như phỗng thì trong lòng lại đột nhiên thấy hối hận, nàng không nên hỏi, không nên hỏi mới phải.

Nàng quay đầu đi, thần sắc phập phồng lo sợ biến mất, ngượng ngùng lấy tay chà chà má, nói lắp bắp, “Ha ha, có thể là muội hơi quá đáng chút. Quả thật, cướp trên tay vốn là cách hành xử của Phong Uyển Tình mà? Kỳ lạ quá đi…” Tiêu Tử Y vừa thì thào tự nói vừa tiến về phía trước.

Chỉ là Tiêu Cảnh Dương chẳng còn sức lực nào bước lên trước nửa bước nữa. Cho dù hiện giờ ánh mặt trời có chiếu thẳng xuống người thì con tim hắn đã rớt xuống hầm băng mất rồi.

Lại tới nữa sao?

Đến tột cùng hắn còn phải chịu đả kích mấy lần nữa đây? Hay là hắn không thể nào nhận được sự đả kích nào nữa rồi?

“Tử Y à…Ta có lời muốn nói với muội” Tiêu Cảnh Dương vừa hạ quyết tâm nói thẳng với nàng. Hắn đã chịu đủ việc nhấm nháp mùi vị của sự đau khổ tới mức nào rồi, hắn muốn cho nàng biết tâm ý của hắn.

Tiêu Tử Y thân bất do kỷ dừng bước, trực giác mách bảo nàng không dám quay đầu lại. Tai nghe được tiếng chân Tiêu Cảnh Dương tới gần, trong lòng khẩn trương tới mức sắp tuột ra ngoài. Nàng mơ hồ biết được Tiêu Cảnh Dương định nói gì, nhưng nàng lại chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi chỗ này ngay, vĩnh viễn không muốn nghe.

Nhưng đôi chân như bị cái gì đó kéo lại không bước nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.