Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 274: Chương 274: Đi học




“Công chúa….Cô vẫn ổn đó chứ?” Nam Cung TRanh lo lắng hỏi thăm. TRong lòng hơi chút hối hận mình đã nhanh mồm nhanh miệng nói buột ra, lại đem chuyện đồn thổi lung tung cứ vậy nói ra cho nàng ấy biết rồi.

Tiêu Tử Y che miệng ngáp một cái, cười yếu ớt bảo, “Không sao, tối qua ngủ không đủ thôi. Ừ, cô nói chỉ là những lời dồn thổi thôi mà! Không hiểu ai nhàm chán như vậy mà làm chuyện mờ ám thế chứ” Bình tĩnh, nàng nhất định phải bình tĩnh, nếu có nửa phần bối rối chẳng khác nào lại thừa nhận việc này cả.

Xét cho cùng thì nàng và Tiêu Cảnh Dương cũng chẳng phát sinh cái chuyện gì khác cả, đám người đó cứ truyền miệng như vậy có thể quá mức chút hay không đây?

Chẳng trách mà tối qua Nam Cung Sanh đã vội thổ lộ với nàng, hoá ra cũng sợ mất đi nàng. Tiêu Tử Y thò tay vào vuốt ve chiếc dây chuyền ánh trăng kia, cảm thấy đắng chát cõi lòng.

“Phù, cũng phải, các người là huynh muội mà! Thái tử điện hạ sao lại hồ đồ như thế chứ” Nam Cung Tranh thở dài, cười hì hì kéo tay Tiêu Tử Y đi thẳng về phía trước. “Công chúa à, nghe nói đêm nay vốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô đã huỷ bỏ rồi. Thật tiếc quá đi, chị em chúng ta đều rất mong chờ đó!”

Tiêu Tử y miễn cưỡng cười bảo, ‘Mấy ngày trước cũng chẳng có tâm tình gì, giờ vậy cũng tốt, đã có lời đồn thế này, cảh lẽ để cho ta tổ chức một bữa tiệc để mọi người soi mói sao?” Mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ, tuy các nàng đều chọn chỗ thoáng mát đi dạo, nhưng Tiêu Tử Y cũng biết có chút nóng quá thở không nổi rồi.

“A! Hay là nhà trẻ chúng ta tự mình tổ chức một bữa tiệc đi ha! Ha ha, ta sẽ sai người đi thông báo cho bọn trẻ biết! Tiêu Nhi và độc Cô Huyền hình như hôm nay cũng tới đó” Nam Cung Tranh vô cùng hào hứng đề nghị.

Tiêu Tử Y vẫn lắc lắc đầu, ngây ngẩn thở dài, ‘Được rồi. Trời nóng như vầy cũng đừng có giày vò bọn trẻ nữa. Hơn nữa cũng chẳng có mấy đứa, Đàm Nguyệt Li đã dẫn Đàm Tinh Duyệt đi núi Chung Nam bảo là đi chơi ngoại thành nhưng thực chất là đi gặp cao nhân lánh đời rồi. Lí Vân Thanh xong tiệc chúc thọ của Hoàng thái hậu cũng lại chưa tới lần nào, còn vị Độc Cô Diệp kia thì cũng chưa tham dự xong cuộc thi Võ Trạng nguyên đâu! À, đúng rồi, hình như mấy ngày nữa là đã thi võ rồi đó” Tiêu Tử Y vừa nói vừa thở dài, khoé mắt lúc nhìn xéo lại khi nói tên tới những người này, hai má Nam Cung Tranh bỗng từ từ đỏ bừng lên.

Aizz aizz aizz! Gì cơ? Một trong ba người này là kẻ hôm qua cùng dắt tay Nam Cung Tranh đi dạo là chân mệnh thiên tử sao? Sẽ là một trong những người đó sao? Nhưng chưa kịp đợi Tiêu Tử Y mở miệng thì Nam Cung Tranh đã thoáng cái khôi phục lại bình thường, rất nhanh làm Tiêu Tử Y hoài nghi lúc nãy mình hoa mắt rồi.

“Nói gì thì nói cũng là sinh nhật mà! Cứ vậy là trôi qua yên lặng sao?” Nam Cung Tranh bĩu môi, chẳng nghe lời kéo tay Tiêu Tử Y đi tới điện Vĩnh Thọ. “Nóng quá đi, trước tiên chúng ta đi phòng ăn lấy ít nước đá nha!”

Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười cười. Sinh nhật đối với trẻ con mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng đại, hoặc là đối với người già trên năm mươi tuổi mà nói cũng có ý nghĩa đấy. Nhưng mà với nàng mà nói, thật ra chẳng có gì đặc biệt cả. Song Nam Cung Tranh cũng có vẻ không nghĩ giống vậy, trên đường đi cố gắng làm Tiêu Tử Y thay đổi cách nghĩ.

Lúc đi qua lớp học ở điện Vĩnh Thọ, bên tai Tiêu Tử y đột nhiên nghe được rõ từng tiếng thước đập, thật giống như có người lại ra tay chân gì đó vậy. Nàng đẩy phòng học ra, nhìn thấy một cảnh tượng mà không dám tin, khẽ trách, “La Thái phó! Ngài đây đang làm gì thế/’ Nàng hoa mắt rồi sao? Rõ ràng thấy La Thái phó đang cầm thước đánh vào lòng bàn tay nhỏ của Độc Cô Huyền.

La Thái phó cũng không vì sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Tử Y mà dừng tay, ông ta vẫn cúi đầu tiếp tục đập từng từng đập vào lòng bàn tay Độc Cô Huyền, nói rất chân thành, “Công chúa điện hạ nhìn thì thấy rồi đó, lão thần đang trừng phạt tiểu thiếu gia Độc Cô”

“Vì cái gì?” Tiêu Tử Y nhìn lướt qua phòng học, chỉ thấy Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển còn có cả Nam Cung Tiêu nữa vẻ mặt ba nhóc đang sợ hãi ngồi quanh bàn tròn. Ai cũng không dám kêu một câu. Khuôn mặt nhỏ của Độc Cô Huyền thì tái nhợt, lòng bàn tay bị đánh đến sưng đỏ song cũng không chịu cầu xin tha.

“Bởi nó không làm xong bài tập” La Thái Phó nói nghiêm trang, thu ngay cây thước lại, nói thản nhiên, “Được rồi, nhớ rõ bổ sung thêm bài tập ngày hôm qua, nếu không ngày mai lại ăn đồn nữa”

Tiêu Tử Y phát hiện ra bộ dạng La Thái Phó rõ là đương nhiên, nghĩ đến chuyện này cũng không phải là xảy ra lần đầu tiên.

Choáng rồi! Những ngày này nàng không ra khỏi cửa đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy nè? Chỉ mới vài ngày thôi á? Tại sao lại phải dùng cách xử phạt về thể xác như thế này chứ? Tiêu Tử Y cố nén lửa giận, cố gắng hạ thấp giọng, nói thâm trầm, ‘La Thái Phó, bọn chúng chỉ là trẻ con thôi”

“Chính bởi là trẻ con nên mới phải dùng sự đau đớn thân thể để dạy cho chúng nhớ rõ. Nếu không thì sao chịu học? Thêm nữa, công chúa đề xướng cái gì là nghỉ hè chứ? Lão thần không đồng ý, vì thế ta vẫn bắt chúng phải đi học. A, đặc biệt là mấy nhóc kia có thể cùng học chương trình học với lão thần nữa” La Thái Phó móc một chiếc khăn tay từ trong ngực ra lau cây thước trong tay ông tay coi như vật quý vậy, cũng không rõ đã có bao nhiêu đệ tử đã phải ăn khổ vì cây thước này rồi.

Có thể cùng học chương trình học đó….Đàm Tinh Duyệt và Đàm Nguyệt Li đã ra khỏi thành, Hạ Hầu Phụng Chương và chị em song sinh nhà họ Tô tuổi còn quá nhỏ sảng khoái nghe không hiểu. Còn Diệp Tầm thì có học cũng vẫn không hiểu hết Hán ngữ nên không có trong danh sách học bù. Tiêu Tử Y cảm thấy rõ đây là thủ đoạn phát sinh ngoài kế hoạch của La Thái Phó. Hữu hiệu vô cùng, nhưng lại làm cho nàng bốc hoả kinh khủng.

Trách không được mà từ đầu tới giờ lão già ấy phối hợp tốt thế, hoá ra là cố tìm cơ hội giở trò quỷ đây.

Tiêu Tử Y hít một hơi sâu, để cho bản thân tỉnh tảo lại, “Đi học à? Nếu như dùng cách xử phạt về thể xác, bọn trẻ phải chịu học, vậy việc học đó chẳng phải gắn cùng sự đau đớn hay sao? Đi học mà thống khổ như vậy hay sao/’ Tiêu Tử Y cũng từng có lúc không thích đi học, nên cảm thông lây. Nàng không muốn đẻ lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng bọn trẻ.

La Thái Phó khinh miệt nhìn sang Tiêu Tử Y, hơi kiêu ngạo nói ra, “Cổ nhân tự troe cổ tự tử, lấy chùi đâm cổ, đi học từ xưa đã là chuyện cực khổ nhất thiên hạ rồi. Người ta đã nói: biển học không có đi tới bờ khổ…Aizz, công chúa có phải lại không biết tự treo cổ, lấy truỳ đâm cổ là điển tích sao? Lão thần có thể nói cho ngài chút đây”

La Thái Phó nói giọng điệu rất thành khẩn nhưng Tiêu Tử Y nghe thế nào mà lại thấy trong đó xen kẽ một loại xem thường người khác.

Đúng vậy ha, nàng chưa từng được hưởng thụ qua nền giáo dục cổ đại truyền thống, nhưng loại giáo dục truyền thống này cũng không thể cổ hủ lạc hậu mà truyền mãi như thế được. Nàng bội phục ông ta mỗi lần lên giảng cho Tiêu Trạm, giảng một câu, Tiêu Trạm lại đọc theo một câu, thật sự là thuộc làu làu. Nàng tôn kính ông ta mỗi lần giảng bài đều mặc quần áo, giày mũ, đai lưng cẩn thận toả hươgn ngoà ngạt, sau khi giảng xong lại cởi ra đặt ở gần lư hương, bình thườgn tuyệt đối không dám lấy mặc để làm việc khác.

Nàng biết rõ phương pháp giảng bài của ông ta rất có ích, nhưng dùng cách cử phạt về thể xác, nàng tuyệt đối không chấp nhận nổi.

“La Thái phó, xin thứ cho Tử Y lắm miệng hỏi thăm, những ngày này, Độc Cô Huyền đã nhận sự trừng phạt như thế mấy lần rồi ạ?” Tiêu Tử Y bỗng khôi phục lại biểu hiện thường ngày, mỉm cười hỏi han.

“Ngày nào cũng có” La Thái Phó vẫn thành thật đáp. Ngày nào ông ta cũng rất đau đầu, caá vị tiểu thiếu gia Độc Cô này rõ ràng là không muốn phối hợp để ông ta dạy mà, không dùng cách phạt chân tay này không thể được. Có phải đã tới lúc ông ta nên cân nhắc gia tăng mức độ trừng phạt lên chăng?

Tiêu Tử Y hoàn toàn có thể nhìn ra những gì La Thái Phó suy nghĩ, cười yếu ớt bảo, “La Thái Phó à, nếu mà ta chịu để cho Độc Cô Huyền nghe lời làm bài tập, hoặc có cải thiện chút, ngài có thể huỷ bỏ cách xử phạt về thể xác này có được không?”

La Thái Phó hầu như không tin nàng có cách gì tốt nhất để xử lý, vuốt ve hàm râu dài, vẻ xem kịch vui mỉm cười bảo, “Xin công chúa cứ tự nhiên, nếu mà nó thật biết nghe lời, vậy còn xử phạt nó làm gì nữa cơ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.