Độc Cô Huyền tức giận chạy đi, quyết định trút giận xuống Abe, song Abe lại bất giác to lớn như vầy rồi, cậu làm thế nào cũng đuổi không kịp, thật hận chết lên được đó!
Tâm tình Tiêu Sách rất tốt, nhìn quanh phòng chút phát hiện ra đứa trẻ nào cũng đều chạy ra vườn hoa sau nhà chơi cả, ngoài Đàm Tinh Duyệt mặc quần áo giống Độc Cô Huyền đang cầm quyển sách xem mà thôi.
Một mình Tiêu Sách trong phòng thấy có vẻ chán chút, đang định đứng dậy đi dạo chung quanh, liếc mắt thì nhìn thấy vị cung nữ lớn tuổi vừa rồi lên tiếng khuyên bảo Tiêu Tử Y kia.
Đây không phải là vị cung nữ tuỳ thân bên Hoàng hậu đó sao? Thế nào mà cả hoàng hậu cũng phái cả người đến nữa vậy nè? Chả nhẽ quan hệ của Hoàng hậu và Hoàng tỷ cũng không giống như trong tưởng tượng của mẫu phi sao?
Tiêu Sách theo thói quen suy tư một lát, lập tức đứng sựng lại. Hôm nay chú không hiểu sao lại nghĩ như vậy, chú muốn để mình được tự thả lỏng bản thân ở trong này. Tiêu Sách đứng dậy cất tiếng hỏi phòng ăn ở đâu, rồi quyết định đi lấy một ít thức ăn lấp đầy bụng.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, Tiêu Sách hướng thẳng tới phòng ăn, đột nhiên chú phát hiện ra hoàng tỷ của mình đang nói chuyện thân mật gì đó với một đầu bếp nam.
Tiêu Sách dừng bước, nhìn xa xa cảnh họ đang cùng bày điểm tâm lên bàn, dường như không giống kiểu quan hệ giữa công chúa và đầu bếp vậy.
Chú tự nhiên đã biết sơ sơ, đầu bếp này là do Nam Cung Tranh đề cử tới, làm điểm tâm ăn rất ngon, nhưng mà hẳn không phải là một đầu bếp đơn giản đó chứ?
Nhìn động tác tư thế của hắn, đều giống như người đã từng được giáo dục rất kỹ, nhưng mà khi người đó đứng thẳng lên thì Tiêu Sách nhìn thấy rõ mặt người này, bỗng chốc mọi hoài nghi lúc nãy đều tiêu tan cả.
Cho dù chú có hoài nghi thế nào chăng nữa, cũng không hẳn hoài nghi quan điểm thẩm mỹ của hoàng tỷ chú chứ. Vẻ mặt đầy râu xồm như thế, dày tới mức cả ánh mắt cũng nhìn không rõ người, sao hoàng tỷ lại để ý đến chứ?
Nói cho cùng, các thầy dạy nhà trẻ hầu hết đều là những công tử nhìn rất được, không biết có phải phụ hoàng cũng có toan tính muốn để cho hoàng tỷ lựa chọn lấy một người làm phò mã tương lai không nữa.
Nhưng mà nếu là xứng đáng gả cho Hoàng tỷ, nhà trẻ này cũng hoá thành hư ảo. Tiêu Sách nghĩ đến đây, không khỏi hiện lên tia ảm đạm. Tuy chú ngay từ đầu cũng không coi trọng nơi này, nhưng lâu như vậy mới đến chỗ này, chú đã sớm vô tình hướng về nơi này. Nếu mà trước đây chú cũng có một chỗ để vui chơi vô tư như vậy, thật tốt biết bao!
Nhưng có chỗ hơi quá, nếu chú mà mặc quần áo con gái chắc cũng nhìn chán lắm. Tiêu Sách tự giễu nghĩ.
“Nè! Nhìn lén cái gì đó?” Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên sau lưng chú, làm Tiêu Sách sợ tới mức vội đứng thẳng người lên.
“Ôi, là Sách điện hạ đó ha” Nam Cung Tranh cười hì hì bảo, nhưng cũng không cảm thấy nàng nói cái gì quá đáng cả. Nàng vốn là người con gái vốn chẳng tốt đẹp gì lại đi so đo về tôn ti thân phận, phải nói rằng tuy cha nàng là Hộ Bộ Thượng thư thật, nhưng lại cũng rất ít giao tiếp. Mỗi ngày đều ở chỗ làm việc không gặp người nào mấy. Trên cơ bản nàng đều được Nhị Nương dẫn đến. Nhị Nương nàng vốn là phụ nữ rất cần cù chăm chỉ, chu đáo, lại không dám dạy dỗ nhiều hơn so với ổng. Điều này cũng đã tạo nên tính tình của Nam Cung Tranh tuy không tính là nuông chiều nhưng cũng chẳng sành sỏi gì.
Vì thế, ban đầu là Tiêu Tử Y dẫn Tiêu Trạm đi nhà Nam CungTi Y tìm Nam Cung Tiêu. Nếu là một người khác thì cũng sẽ không chịu nổi cái tính của Nam Cung Tranh nói chuyện mà chẳng quan tâm gì tới thân phận hết.
Mà từ sau khi kết bạn tốt với Tiêu Tử Y , nàng lại càng không coi vấn đề thân phận là gì. Hơn nữa ở trong cung Trường Nhạc, đến cả Nhược Trúc cũng có lúc chẳng xưng là nô tỳ, mà nàng thì lại càng không để ý tới những thứ này.
Nhưng những này lại làm cho Tiêu Sách có chút không thích ứng.
Ở trong cung, cho dù có là mẫu phi của chú nói chuyện với chú, đều có chứa loại cảm giác xa cách. Những người khác nếu không phải là lấy lòng thì đều có mục đích riêng hết. Song hôm nay khi vừa đến đây, cái vị cung nữ dẫn chú theo vào kia, đến cả thái độ bọn trẻ đối với chú nữa, lại giờ thêm Nam Cung Tranh có giọng giống như bạn tốt vậy, những điều này làm cho chú thấy là chú chưa từng được tiếp xúc qua.
“Này, Sách điện hạ, người có muốn ăn chút gì không?” Lúc này Nam Cung Tranh đã đi vòng một vòng từ nhà bếp trở lại, trong tay cầm hai miếng điểm tâm đứng trước mặt Tiêu Sách, nhìn cậu con trai vẻ mặt mờ mịt mơ màng mà thấy lạ, “Không ăn thì ta ăn luôn đó nha”
Tiêu Sách lấy lại tinh thần, theo bàn tay trắng nõn cầm lấy miếng điểm tâm mềm mại như hoa đào kia, đầu tiên là quan sát tạo hình đoá hoa độc đáo một lúc, sau đó thì bỏ nhẹ vào trong miệng.
Hương vị ngọt ngào từ từ lan toả giữa môi và răng, như là hơi thở mùa xuân hoà tan, trong nháy mắt Tiêu Sách như thấy trước mặt mình có một cây đào đang nở hoa, ánh sáng toả ra thật mê người. Mà nuốt vào trong, lại có hương vị rất đặc biệt, ngọt mà không sắc quá, giống như là … mùi hương của một người mình thích vậy.
“Ăn ngon quá” Tiêu Sách thốt lên tận đáy lòng. Chú vốn rất ít ra cung chơi trò chơi, dĩ nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng biết đến Lan Vị phường, cũng chưa từng ăn qua điểm tâm của Lan Vị phường, vì thế chú cảm thấy đây là lần đầu tiên chú được ăn món điểm tâm ngon nhất trên đời.
“Hì hì, nhất định là ngon rồi! Đây là nhị ca ta…À, đầu bếp nhà nhị ca ta nghiên cứu ra món điểm tâm mới đó. Vừa nãy ta thừa lúc họ không để ý, lén trộm một ít ra đó” Nam Cung Tranh xuýt nữa nói lộ ra vội vàng nói lấp đi.
“Chẳng trách ngươi lại đề cử cho hoàng tỷ, ăn ngon thật đó…Sau này ta sẽ thường tới đây” Tiêu Sách khen không ngớt, mùi vị vẫn làm cho lưỡi líu lại.
Nam Cung Tranh đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên nghĩ đến nếu như toàn bộ hoàng cung này cũng biết được điểm tâm là do nhị ca của nàng làm ra, vậy thì nhị ca nàng đây chẳng phải là chết mệt đó sao? Khó mà làm nổi, nàng phải đi dặn dò mới được, nói cho công chúa biết điểm tâm này là được đặt ở Lan Vị phường đã.
“Sách điện hạ à, người có muốn ăn nữa không? Ta lại đi lấy giúp điểm tâm cho người nhé? Nhưng mà cũng đừng có nói với người khác đó nha! Điểm tâm này nếu bị người ta biết là ăn rất ngon, sau này sẽ rất khó mà có được ăn đó!”
Tiêu Sách cứ gật đầu liên tục, chờ mong nhìn Nam Cung Tranh quay người đi đến phòng ăn.
Thật tốt quá…Chú đều rất muốn ở đây. Tiêu Sách nuốt nuốt nước bọt ừng ực.
“Sách đệ? Sao sớm vậy đệ đã tới rồi hả?” Giọng Tiêu Cảnh Dương hơi kinh ngạc truyền đến từ đằng sau Tiêu Sách.
Tiêu Sách cuống quít quay người lại chào, “Xin chào hoàng huynh”
Tiêu Cảnh Dương cười bảo, “Đừng đã lễ. Ô, sao trông giống biểu hiện ăn vụng thế hả?”
Tiêu Sách thầm nghĩ đúng mà cũng không đúng lắm, chú thật đúng là vừa ăn vụng thật. Tiêu Sách vốn không quen nói dối, càng sợ là Tiêu Cảnh Dương đã sớm nhìn thấy chú và Nam Cung Tranh ăn vụng gì đó rồi, lại cất giọng giễu cợt mình, vì thế chú cũng chẳng biết nói gì cho đúng nữa.
Tiêu Cảnh Dương vẫn thấy ngạc nhiên sao tính Tiêu Sách lại không giống như lúc thường vậy, theo lý mà nói thì đã sớm trả lời một cách mỉa mai rồi, thế nào mà lại cúi đầu trông đáng thương như chú dê c vậy?
Vừa lúc Nam Cung Tranh cầm điểm tâm trong tay từ phòng ăn chạy tới, thấy Tiêu Cảnh Dương theo phản xạ vội giấu hai tay ra sau lưng.
“Ha ha, hoá ra là ăn vụng thật, không biết có phần của ta nữa không hả?” Tiêu Cảnh Dương cất tiếng cười to, nói trêu