Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 245: Chương 245: Độc Cô phiệt




Tiêu Tử Y mang theo nghi vấn nhìn sang Trầm ngọc Hàn, rồi sau đó cũng rất biết phối hợp biết gì nói nấy, “Bởi độc Cô Phiệt biết rất rõ gia tộc khống chế quyền lợi quá lớn sẽ khiến Thánh thượng kiêng kị, vì thế mỗi thế hệ Độc Cô Phiệt chỉ một người vào làm quan trong triều, chỉ vẻn vẹn duy nhất một người thôi. Những người trong gia tộc Độc Cô khác nhất định phải thông qua kỳ sát hạch thi cử Võ Trạng nguyên mới hoàn thành tâm nguyện được. Song đến cả Võ Trạng nguyên này cứ ba năm Độc Cô Phiệt cũng đều cử một người ra tham gia thi tuyển”

“Thật nghiêm khắc quá đi..” Tiêu Tử Y thấy thế là đủ rồi. Độc Cô Phiệt thật sự là tinh anh trong giáo dục, so với nhà họ Thẩm thì đó chỉ là mô hình phát triển tự do mà thôi.

Song hai gia tộc lớn này, một duy trì từ triều trước giàu mạnh kéo dài cho đến nay, còn một thì gây dựng sự nghiệp bằng cả hai bàn tay trắng bình lặng mà bước lên mây, quả nhiên đều là truyền kỳ.

Trầm Ngọc Hàn thấy Tiêu Tử Y vẫn bộ dạng thong thả hừ khẽ một tiếng bảo, “Công chúa, hình như người còn không biết việc này sẽ gặp nhiều khó khăn lắm đó”

“Sao vậy?’ Tiêu Tử Y mờ mịt hỏi lại.

TRầm ngọc Hàn nhìn có vẻ hả hê nói, “Độc Cô tiểu thiếu gia Độc Cô Huyền, cũng vốn là cháu đích tôn của thế hệ này, cũng sẽ là người kế nhiệm của Độc Cô Phiệt đó. Người nói xem một người thừa kế của một gia tộc lớn vậy, sao có thể để cho người cứ thế đem đi nhẹ như lông hồng thế chứ?’

Tiêu Tử Y ngẩn người, tốn khá lâu mới nghĩ kỹ những lời Trầm Ngọc Hàn nói có nghĩa chỗ nào. Đây là một tình cảnh đáng xấu hổ của gia tộc Độc Cô Phiệt , cũng có thể nói là độc lập tới mức rời rạc ở quyền lực chỉ trừ gia tộc. Còn phiệt chủ chính của họ chính là nhân vật thống lĩnh quân đội, là người mà gia tộc họ tôn sùng tới mức cao nhất.

Với nàng thì phụ hoàng là hiểu rõ nhất, ông nhất định là người nhìn thoáng trông rộng trên cao, song cũng tuyệt đối nắm chắc quyền lực trong tay. Sự tồn tại của Độc Cô Phiệt đối với ông mà nói chắc chắn rất chướng tai gai mắt. Còn nàng trong bối cảnh này đi vào, tương đương như là đến chỗ Độc Cô Phiệt đó để làm con tin vậy.

Có thể nàng còn phải chịu đựng sự đãi ngộ đặc biệt nào đó nữa, chẳng trách mà Nhược Trúc sớm cảnh cáo nàng cần phải chuẩn bị tâm lý trước.

Buồn bực quá đi, sơm biết vậy thì trước khi đi không được tự tin như thế, cùng trò chuyện với Nam Cugn Sanh một chút để xin ý kiến còn hơn là hiện giờ nàng cứ xông bừa vào.

Trong nội tâm Tiêu Tử Y hơi nản lòng lùi bước. định cất tiếng bảo đánh xe ngựa quay lại, tiếc là nàng còn chưa kịp nói thì đã phát hiện ra xe ngực sừng lại rồi.

“Công chúa, đã đến Độc Cô Phiệt rồi ạ” Thị vệ bên ngoài dĩ nhiên là khong hiểu rõ tâm ý của Tiêu Tử Y rất cẩn thận dừng lại, mà nguyên nhân chính là xe ngựa đã đến nơi rồi.

Mặt Tiêu Tử Y đen sì lại, nàng sao lại quên được gia tộc Độc Cô Phiệt và gia tộc Nam Cung Sanh lại ở liền kề nhau chứ. Vốn cũng chẳng cách xa hoàng cung cho lắm. “Ta…À, ta có cần chuyển lời cho những người gác cổng nhà Độc Cô Phiệt biết trước không nhỉ? Sau đó thì coi như không có chuyện gì hồi cung ngay”

TRầm Ngọc Hàn cười ha ha, đắc ý vượt lên nhảy xuống xe trước, ân cần đỡ nàng ra khỏi xe bảo, “Công chúa, xin mời xuống xe ạ” Nói đùa sao? Thật vất vả lắm mới có cơ hội chứng kiến vẻ xấu mặt của tiểu ma nữ này, sao hắn không nhìn chứ? Nếu không từ nãy giờ hắn cần gì phải tốn nhiều nước bọt để nói rõ về bối cảnh Độc Cô Phiệt cho nàng chứ?

Hắn không hy vọng nàng chết thảm quá mà….Hây da da, hắn thật đúng là người thiện lương quá đi.

Tiêu Tử Y hung hăng trừng mắt liếc Trầm ngọc Hàn một cái, tên nhóc này thật đúgn là có thù tất báo mà.

“Công chúa à, nấu không muốn đi, hay chúng ta quay lại đi. Hoặc là đi lên trước một đoạn đến nghỉ ngơi trong phủ Nam Cung nhé” Nhược Trúc đề nghị.

“Không cần, ta đi” Tiêu Tử Y kiên định cắn cắn môi, nàng đã đồng ý với Nam Cung Tiêu rồi, muốn đi đón cậu bé trở lại. Nàng cũng không thể đên tận cửa chưa thử mà đã lùi bước chứ? Đến cùng tại nơi đây vẫn là đất của triều Đại Chu, cứ coi như Độc Cô Phiệt cố tình khó dễ thì sao, cùng lắm là nàng nhịn chút có sao đâu.

Đã chuẩn bị tâm lý kỹ, Tiêu Tử Y xuống xe, sau đó than thầm kiến trúc to lớn rộng rãi của gia tộc Độc Cô Phiệt trước mặt, cửa lớn nằm hướng nam, sau cửa lớn là các dãy phòng ốc trùng trùng điệp điệp. Cửa ra vào có đầu sư tử đá đối diện kia lại càng tăng thêm uy nghiêm trang trọng cho khí thế Độc Cô Phiệt. Mà tường hai bên bao quanh không rõ điểm cuối tận đâu cứ kéo dài mãi, hình như liếc nhìn đều trông không thấy đầu cuối. Nàng chỉ biết rõ là đi xa về hướng tay thì chỗ đó chính là gia tộc Nam Cugn thôi.

Cả mảnh đất này đều giống như dinh thực của trọng thần trong triều, dĩ nhiên không phải hai bên nàng đi là cửa hàng mọc như nấm giống Thẩm gia. Song phủ đệ cứ nối tiếp nhau dài mãi không dứt chẳng khác gì, gia tộc Độc Cô này tựa như được ngăn lại riêng biệt biệt vậy, đến cả đường đi cũng có rất ít người đi lại, chỉ có thể vòng vèo qua lại.

Trong lúc Tiêu Tử Y đang thấy kỳ lạ nhìn khung cảnh xung quanh, Độc Cô Phiệt đã sớm có người đi tới, không kiêu ngạo, không xu nịnh lễ phép hỏi mục đích chuyến đi này của họ.

Ánh mắt Tiêu Tử Y nháy một cái rồi cười rất tự nhiên bảo, “Ta cần đi gặp Độc Cô Diệp”

Trầm Ngọc Hàn vốn đang sững sờ sau đó thì bỗng cười vui vẻ hẳn lên. Cách này rất hay. Trước tiên là tránh đi cùng mà giao phong trực tiếp với đại tướng quân Độc Cô. Theo những lới bóng gió của Độc Cô Diệp bên đó thì dìm sự nguy hiểm đến mức thấp nhất. Dù gì thì đại tướng quân Độc Cô cất lời cũng chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.

Nhóm Nhược Trúc được người của Độc Cô Phiệt đối xử rất lễ phép đang đứng tại bên ngoài cửa phòng khách, Tiêu Tử Y chỉ dẫn theo Trầm Ngọc Hàn đi vào Độc Cô Phiệt. Nàng đứng một bên nhìn xem kiến trúc nơi này cũng không khác gì phong cách kiến trúc của tiền triều, vừa nghĩ về vấn đề khó này. Vốn chẳng phải Độc Cô Huyền ở trong cung Trường Nhạc của nàng đọc sách mấy tháng rồi sao? Nếu là bị người ta nói gia tộc Thành Hoàng đã khống chế tương lai của Độc Cô Phiệt chủ, vậy mấy tháng đó cũng không thấy Độc Cô Phiệt có động tĩnh gì mà? Bước ngoặt chính là đại tướng quân Độc Cô đã nói với nàng mấy câu trên yến hội kia.

Tiêu Tử Y nhớ lại những lời đó, cũng cảm thấy nàng chẳng có chút thất lễ nào cả. Đại tướng quân Độc Cô lại chẳng giống tên nhóc Trầm Ngọc Hàn mang thù như vậy chút nào, vậy thì còn có một nguyên nhân khác nữa.

Vì thế nàng mới cần tìm người để hỏi cho biết rõ chút.

Tiêu Tử Y đi theo người của Độc Cô Phiệt vào sâu trong toà nhà, trên đường đi nhìn thấy mỗi gia đinh nhà Độc Cô Phiệt người nào người nấy tuấn tú lịch sự tràn đầy sức mạnh. Nếu không phải họ mặc trang phục gia đinh thì nàng đều cho rằng những người này đều là binh sĩ cả. Bởi những động tác cùng cử chỉ của họ cứ đâu ra đấy, nếu không phải là những người trải qua huấn luyện thì không thể đạt được trình độ thế được. Song kỳ lạ ở chỗ là nàng đã đi lâu như thế mà đến một tỳ nữ cũng không có, xem ra nữ nhân trong nhà hẳn là đều ở hậu viện cả. Chỉ một mặt thế thôi cũng đủ thấy gia tộc Độc Cô và gia tộc Thẩm khác nhau rồi. Gia quy của gia tộc Độc Cô cái gì cũng nghiêm.

Tiêu Tử Y còn phát hiện ra, nàng đã đi qua mấy cái sân rồi cũng chưa từng nghe thấy có giọng nào cao vống lên hoặc tiếng cười tiếng nói rôm rả, hơn nữa màu sắc chủ đạo của kiến trúc đều là màu đen, toàn bộ phủ Độc Cô tạo cho con người ta có cảm giác thở không nổi.

Trừ điểm này ra, Tiêu Tử Y cn phiền muộn để ý thấy người của Độc Cô Phiệt lại rất cung kính với Trầm Ngọc Hàn đến mức nàng không tưởng tượng nổi. Được thôi, có thể thấy nhà Độc Cô Phiệt đã sùng bái vũ lực lên mức cao ngất rồi, nàng đành phải nhịn vậy.

Một đoàn người đi theo con đường tiến rất nhanh vào khoảng sân phía tây của phủ, Tiêu Tử Y từ xa đã nghe thấy tiếng một mũi tên cắm vào mục tiêu rất rõ, quả nhiên khi đi qua cửa thì đã thấy một quảng trườgn rộng lớn, Độc Cô Diệp trong trang phục võ đang kéo một cây cung dài lớn, còn đối diện sân nhỏ đã có tấm bia cắm đầy mũi tên.

“Công chúa, xin dừng bước chờ một chút ạ, Diệp thiếu gia đang luyện bắn tên, tốt nhất là đừng quấy rầy người ạ” Gia đinh Độc Cô Phiệt cúi đầu, sau đó lui ra.

Trầm ngọc Hàn bên cạnh khẽ hừ một tiếng, nói khinh thường, “Dạ dạ, điều này ta đã từng nghe qua rồi. Hình như là có người muốn nói chuyện với hắn lúc Độc Cô Diệp luyện bắn tên, kết quả là trở thành mục tiêu của hắn rồi”

Tiêu Tử Y không tin cười cười, chuyện này quá khoa trương rồi đi. Thế nhưng ngay lúc nàng mới hé miệng định nói thì bỗng trợn to mắt nhìn một muũ tên đang xé gió lao tới chỗ họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.