Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 236: Chương 236: Đừng nói chuyện với người rồi!




Tiêu Tử Y bị Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu mỗi người một bên quấn lấy, làm nàng thấy rất thỏa mãn khi trở thành ngôi sao sáng.

Đàm Nguyệt Li đứng bên thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy ghen tị vì rõ hắn là người được đón chào nhất ở đây mà. Còn giờ thì hắn lại nhận được ánh mắt đề phòng của Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu nên bị đả kích nghiêm trọng.

“Lão ca à, sao sắc mặt của huynh khó coi vậy?’ Đàm Tinh Duyệt đi đến giá sách sau lưng Đàm Nguyệt Li lấy sách, hỏi miễn cưỡng.

“Khụ, đừng nói bừa nhá!” Đàm Nguyệt Li cố cúi đầu giấu khóe miệng nhếch lên, sau đó mới tỉnh ra, vui mừng ngồi xổm xuống hỏi rất hưng phấn, “Tinh Duyệt à, vừa rồi đệ bảo ta gì thế?’

Đàm Tinh Duyệt im lặng không nói, đôi mắt xếch ánh lên tia thú vị, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì kéo ghế ra đứng lên tìm sách. Bị Đàm Nguyệt Li làm phiền cậu mới nói lạnh nhạt, “Phiền chết lên được, gọi huynh là lão ca thôi mà” Đàm Nguyệt Li vui rạo rực cả người bế cậu lên để cậu dễ lấy sách, thương lượng, “Tinh Duyệt à, gọi ta là ca ca thì được rồi, không được thêm từ lão ở trước có được không? Đệ nói đi?”

Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được nghe Tinh Duyệt gọi hắn là ca ca rồi nhỉ? Trước đây hắn không biết rất ghét cậu cứ nước mắt nước mũi tèm lem, túm áo mình gọi hắn là ca ca, nhưng rồi trong lúc vô tình, cũng sẽ không còn được nghe tiếng cậu bé gọi hắn lần nào nữa.

Đàm Tinh Duyệt được Đàm Nguyệt Li ôm vào lòng, cậu vốn đều có đôi mắt xếch giống ca ca của mình nhìn không ra nét vui sướng, nhưng bề ngoài cậu vẫn lạnh te bình tĩnh tìm sách trên giá, vỗ vỗ tay của Đàm Nguyệt Li thúc giục, “Được rồi”

“Vậy được lắm, đã đồng ý với lời ta nói vừa rồi sao? Hay là muốn ta thả đệ xuống dưới hả?’ Đàm Nguyệt Li nâng Đàm Tinh Duyệt lên cao giảo hoạt uy hiếp.

Đàm Tinh Duyệt xoay qua…nhìn đến ca ca vô lại của mình, sau đó cất cao giọng về phía Tiêu Tử Y, “Công chúa, sau này nhớ tránh xa ca ca của ta một chút nha”

Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại, thật không thể tin nổi đứa bé Đàm Tinh Duyệt lúc nào cũng trầm mặc cả ngày chẳng mở nổi miệng lại chủ động cao giọng nói chuyện. Đến cả bọn trẻ con đang tranh giành Tiêu Tử Y cũng để ý đều quay đầu nhìn lại.

Đàm Nguyệt Li còn đang chìm đắm trong sự vui sướng mà Đàm Tinh Duyệt đem lại, bỗng chốc thấy khó chịu hỏi lại, “Sao lại bảo công chúa cách xa ta một chút hả? Có đệ đệ nào lại nói huynh trưởng của mình như vậy chưa?”

Đàm Tinh Duyệt dùng ánh mắt khinh bỉ ngắm hắn, nói thản nhiên, “Công chúa à, người hầu trong nhà ta đều nói, nghe ca ca ta nói chuyện nhiều cũng có khả năng sẽ có em bé đó. Người nhất định phải cẩn thận mới được”

“Hả?” sau khi Tiêu Tử Y kinh ngạc, thì bỗng cười ngặt nghẽo, “Đàm Nguyệt Li ơi là Đàm Nguyệt Li. Ai ngờ lời nói của anh lại kém đến mức đó đấy”

Đàm Nguyệt Li buông vội Đàm Tinh Duyệt xuống, vội vã giải thích, “Đây đều là những kẻ ghen tị ta nói khoác thôi!” Nhưng hắn chưa kịp đi được bước nào, lại phát hiện ra Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu hai người giang hai tay ra nhất quyết không cho hắn tới gần nửa bước.

Tiêu Tử Y nhìn hai vóc người nho nhỏ bảo hộ mình thì thấy trong lòng rất ấm áp.

Nhưng Đàm Nguyệt Li lại rất nóng nảy, nhìn về phía Tiêu Tử Y cầu cứu, “Công chúa à, người đừng có giống bọn trẻ làm quá lên như thế được không?” Trong bộ não bé nhỏ kia của nàng nghĩ gì, tưởng hắn là kẻ đào mỏ sao? Đầu năm nay tiền lời lãi lại được ít vậy sao?

“Không được nói chuyện với bác” Tiêu Trạm là người đầu tiên cất tiếng.

“Đúng đúng! Nói chuyện trong người sẽ có em bé đó! Cấm không được nói!” Nam Cung Tiêu cũng hùa theo.

Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng kinh ngạc của Đàm Nguyệt Li, lại khiến trong lòng nàng thấy thích thú. Tuy vậy bề ngoài cũng muốn nể mặt mũi hắn chút, dù sao nàng vẫn còn phải nhờ cậy hắn nhiều. Vì thế Tiêu Tử Y cười xoa xoa đầu hai nhóc quỷ bảo, “Không sao. Không nghiêm trọng như vậy đâu!”

“Thế bác nhỏ và ca ca Nguyệt Li nói gì vậy? Nói ra xem nào” Tiêu Trạm nói buồn buồn. Bé có linh cảm mãnh liệt là có nguy cơ bác nhỏ sẽ bị người khác cướp đi, chẳng qua không phải Đàm Nguyệt Li ca ca thôi, nhưng bé vẫn phải đề phòng, phải cách thật xa ra!

Đàm Nguyệt Li ngẩn người, cùng đánh mắt với Tiêu Tử Y, những gì bọn họ nói không thể nói trước mặt bọn trẻ được.

“Ôi, chẳng lẽ không tiện nói sao?’ Nam Cung Tiêu mắt sắc liếc nhìn ánh mắt hai người giao nhau.

“Đương nhiên là không phải rồi” Tiêu Tử Y nghĩ chút, quyết định nhân cơ hội này nói ra, “Là như vầy, vài ngày nữa sẽ là ngày quốc tế thiếu nhi. Nhà đại gia các con chắc chưa bao giờ biết ngày quốc tế thiếu nhi này đâu nhỉ! Ngày quốc tế thiếu nhi này chính là ngày hội của trẻ em” Thực ra ở đây tính theo lịch âm mà ra, tuy vậy cũng không sao, nàng chắc chắn quyết định phải tạo cho bọn trẻ được biết đến ngày quốc tế thiếu nhi, là ngày tốt nhất hạnh phúc nhất trong năm mới được.

“Ôi, Được ăn tết sao?’ Trẻ con bao giờ chả thích những cái mới, ai ngờ nghe Tiêu Tử Y nói vậy, chẳng ai thèm hỏi lai lịch cái ngày quốc tế thiếu nhi này thế nào, cả đám cứ reo ầm lên vui sướng.

Đàm Nguyệt Li thì cười khổ. Vừa rồi hắn và Tiêu Tử Y đang giằng co với nhau nên giải thích ngày hội này thế nào với bọn trẻ. Ai ngờ Tiêu Tử Y lại dự đoán đúng hoàn toàn, bọn trẻ chẳng một đứa nào thèm để ý chút điểm ấy cả.

Tiêu Tử Y tung ánh mắt thắng lợi về phía Đàm Nguyệt Li, nàng đã nói rồi mà! Đứa trẻ chỉ cần có quà là sẽ vui sướng rồi. Giống như nàng vậy hiện giờ cũng không biết vì sao lại có “ngày mồng 1 tháng sáu” ngày quốc tế thiếu nhi nữa, chẳng phải trước đây không lâu năm nào cũng có ngày này hay sao?

“Bác nhỏ à, ngày hội đó có trò chơi nào hay không ạ?” Tiêu Trạm ghé lên đùi Tiêu Tử Y hỏi tiếp. Bọn bé quan tâm nhất chính là điều này.

Tiêu Tử Y ngẫm nghĩ đôi chút, trước đây lúc cha mẹ nàng còn sống, nàng trải qua ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ biết bao, cho dù cha mẹ nàng có bận bao nhiêu chăng nữa thì vẫn dẫn nàng đi công viên chơi. Ở trường học còn được nghỉ một ngày.

Tuy vậy nơi đây c không có công viên để chơi, giờ phải làm sao đây?

Lúc ở yến tiệc hè, hai bên sảnh nàng cũng bố trí một số ít trò chơi thi thố cũng không đến nỗi tệ lắm, đến cả thanh niên cũng đều thích tham gia. Nàng có thể bảo Đàm Nguyệt Li đi mua một miếng đất ở kinh thành, tạo ra tên cho công viên. Hừ hừ, tuy kỹ thuật cổ đại gắn với trò Disney không ổn lắm nhưng nếu dùng nguyên lý học vẫn áp dụng thành công. Thành công rồi sau này có gánh xiếc rong đều có sẵn sân để biểu diễn, đến lúc đó chiêu bài sẽ được gọi là “Công viên Hoàng gia”, thêm một “Vườn bách thú Hoàng gia” bên cạnh nữa thì càng tốt….

Ôi chao, ý tưởng này thật sự mê người quá. Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy vui lắm, tuy hiện giờ bắt tay vào làm thì cũng chẳng mấy chốc thì đến ngày quốc tế thiếu nhi rồi.

Tiêu Tử Y ôm lấy khuôn mặt Tiêu Trạm, bỗng linh cảm đột phá bảo, “Đêm trước giờ tý ngày quốc tế thiếu nhi, các con sẽ được thần tiên tặng lễ vật! Ồ …chỉ cần …A…chỉ cần các con đặt túi sách ở đầu giường thì được rồi”

Phù, nàng chỉ cần bảo mấy người là con cháu nương nương đi làm chuyện đó thì tốt rồi. Nàng cũng không tin không cải tiến được lễ Giáng sinh thật hiệu quả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.