Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 253: Chương 253: Giáo viên dạy thay




Tiêu Tử Y cười tủm tỉm giật giật khoé môi nghĩ thầm, chẳng trách mà hoàng huynh này của nàng nói không nên lời. Thì ra lão già này muốn tới đây dạy học sao? Thật sự là thú vị quá đó!

Hoàng huynh này của nàng chả lẽ không rõ nàng và lão già này đối đầu nhau sao? Chắc chắn là thêm một chuyện không bằng bỏ qua tâm lý chút, tuyệt đối nàng sẽ gạch tên lão già này trong danh sách tuyển giáo viên ngay. Nhưng mà hiện giờ lão già này lại đứng ở đây, như vậy sẽ có người khiến cho ông ta chẳng còn cách nào mà tiếp nhận sự biến động này.

Tiêu Tử Y nhớ trước đây Nam Cung Sanh đã từng nói, bị người ta chọc vào an bài một đôi chị em song sinh đã nói rõ sự việc thất bại rồi, như vậy hiện giờ dù một lão già La Thái Phó có trực tiếp nhảy vào, chẳng cần nói gì nàng cũng biết rất rõ.

Tiêu Cảnh Dương thấy trên mặt Tiêu tử Y không phản đối, mà lại còn cười rất quỷ dị nữa, điều này làm cho đáy lòng hắn dâng lên dự cảm không ổn. “Tử Y?” Hắn nhịn không được cất tiếng nhắc nhở, rốt cục là nàng nghĩ gì thế, hắn rất muốn biết ngay lập tức. Nếu mà nàng thật sự không muốn, hắn sẽ liều mạng đi cầu xin phụ hoàng cho vị La Thái Phó này đi.

Tiêu Tử Y lộ ra hàm răng trắng muốt, cười rất vui vẻ bảo, “Hoàng huynh à, hoá ra là huynh có thể mời được La Thái phó đến dạy học cho bọn trẻ đó à? Thật sự vượt quá sức tưởng tượng của Tử Y rồi đó. Thì ra cứ tưởng La Thái Phó rất bận rộn nhiều việc, chẳng có thời gian đến hỗ trợ ở đây nữa chứ!”

La Thái Phó xoa xoa chòm râu dê của ông ta, dương dương tự đắc hoa chân múa tay nói, “Công chúa đã không phản đối, vậy lão thần cũng không tiện từ chối sự tín nhiệm của Hoàng Thượng rồi” Cái con bé này còn dám khách sáo với ông hả, vậy thì ông đây cũng sẽ rất rất khách sáo đó!

Tiêu Tử Y cười yếu ớt nói, “Đây là vinh hạnh của bọn trẻ đó ạ” Hừ! Lão già chết tiệt kia, lần trước còn bị ăn chưa đủ hả? Lần này nàng sẽ đáp ứng cho ông ta.

Tiêu Cảnh Dương xoa xoa mặt. Hắn biết, Tiêu Tử Y nhất định mượn cơ hội này sửa cái lão La thái Phó này một trận. Nhưng vị La thái Phó này cũng không phải là người dễ đụng vào, trong cung biết bao đệ tử hoàng tộc nhìn thấy ông ta cũng đều phải cung kính cúi đầu chào một tiếng Thái Phó, đến cả bản thân hắn cũng không ngoại lệ. Lần này hắn không biết vị La thái Phó này dùng cách gì mà bảo phụ hoàng điều được ông ta tới, nhưng có thể khẳng định rằng kết quả hiện giờ hẳn là ông ta đã khổ cực chuẩn bị kỹ, nghĩ kỹ mới ra.

Tiêu Tử Y nhìn vị La Thái Phó này cứ bước bừa vào phòng học rồi quay ra, tiện cầm món đồ chơi của bọn trẻ trên bàn vuốt vuốt, sau đó thì lại tiện tay ném luôn trên bàn, hầu như chẳng coi trọng chút đồ vật này của bọn trẻ cả. Điều này cũng đủ để thấy thái độ làm việc của ông ta với phần việc này. Mặc dù nàng vẫn còn có chút bất mãn với Lý Vân Thanh, nhưng vừa nghĩ đến những lời nói tâm huyết trước đây của hắn, nàng đột nhiên nghĩ đến, điều này Lý Vân Thanh có phải là bị La Thái Phó dùng đặc quyền đặc biệt nào đó đuổi đi chăng? Để cho ông ta có cơ hội thuận lợi đến đập phá cung của nàng đây?

Nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y cảm thấy chán ghét vô cùng, nhiều lần tiếp xúc với nhau, tính tình của vị La lão đầu này nàng cũng biết chút ít, chính là loại người lòng dạ hẹp hòi. Cái lòng dạ hẹp hòi này còn khác hẳn TRầm Ngọc Hàn keo kiệt nữa. Trầm ngọc Hàn khó chịu nhất vẫn là sợ người khác hơn mình, đó là tâm sinh lý thương nhân. Còn vị La Thái này thì tuyệt đối trên cả tuyệt vời, dù cho đã đọc hết sách thánh hiền thì sao? Chuyện coi thường, bắt nạt trẻ con mà còn làm được nữa, thì còn có gì mà không làm được nữa đây? chuyện

“Tử Y? Muội không sao chứ?” Tiêu Cảnh Dương thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tiêu Tử Y mà lo lắng hỏi.

“Không sao, Hoàng huynh huynh về trước đi ạ, muội biết huynh còn đang rất bận, ở đây huynh cứ yên tâm đi” Tiêu Tử Y hé miệng cười tủm tỉm, thúc giục hắn trước tiên có thể đi. Hắn ở đây, nàng sao đối phó được với vị La lão đầu này chứ!

Yên tâm hả? Điều này sao mà hắn yên tâm được chứ? Tiêu Cảnh Dương cúi đầu nhìn kỹ hai mắt trong trẻo của Tiêu Tử Y loé lên tia sáng trêu đùa mà im lặng. Nhưng hắn lại phát hiện ra ánh mắt của La thái Phó đang nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Tử Y đang khoác lên cánh tay hắn kia, biết rõ lão già cổ hủ này nhất định sẽ mượn chuyện để nói với mình, vội vàng nói lời chào với Tiêu Tử Y xong đi.

Nhưng như vậy đến cả tính tình tốt như Tiêu Cảnh Dương cũng chịu không nổi tính tình vậy oán thầm lão già chướng tai gai mắt này. Từ sau lần hắn và Tiêu Tử Y thân mật với nhau tại yến hội kia, cho dù là bốn tay chân tiếp xúc cũng đã đủ cảm động hắn rồi. Cái này không phải nói rõ nàng cũng có suy nghĩ giống như hắn hay sao?

Tiêu Tử Y vốn không có suy nghĩ kia, nàng cứ nhìn chằm chằm vào vị La Thái phó chướng tai gai mắt trong phòng, cảm thấy phải nhanh chóng cân nhắc mười phương án chỉnh lão già đó mới được. Nhưng không biết có phải vị La Thái phó kia trải qua chuyện lần trước bị nàng tạt cát mà có kinh nghiệm không, nếu không tại sao nàng phải sợ là ông ta chịu không nổi chứ, trải qua một hai chuyện đã đi tìm phụ hoàng nàng báo cáo, nếu vậy mà nói….nàng sẽ phải tính toán kỹ lưỡng hơn mới được.

“Bác nhỏ à….” Giọng Tiêu TRạm ở bên cạnh sợ hãi truyền tới, “Bác nhỏ, vì sao ông ấy ở chỗ này vậy/”

Tiêu Tử Y cúi đầu xem, phát hiện các bạn nhỏ đang lục tục đi vào trong lớp học, đều dùng một kiểu ánh mắt chán ghét, đề phòng nhìn chằm chằm vào La Thái Phó.

“Trạm Nhi. Ca ca họ Lý do bận nhiều công việc không thể tới đây dạy cho mọi người được” Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống, móc khăn tay ra lau khô hồ hôi trên trán cho Tiêu Trạm. Đứa bé này đều rất giống cha nó, đều là người hay ra mồ hôi.

“Hả?” Tiêu Trạm thất vọng cùng hoảng sợ nói.

“Vậy tại sao ông ấy lại ở đây chứ?” Nam Cung Tiêu mặt chán ghét, còn Lý Vân Tuyển nghe nói huynh trưởng của mình không bao giờ…đến dạy học nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm hẳn xuống.

“Phải gọi là La Thái Phó nha! Ông ấy sẽ thay ca ca họ Lý dạy mọi người học” Tiêu Tử Y nói rất nghiêm túc đứng đắn, cố gắng để cho vị La Thái Phó kia cũng phải để mắt tới, rất hoài nghi vị tiểu công chúa này có thật là vui mừng ông đến dạy hay không nữa.

“Con không thích ông ấy” Diệp Tầm vẫn còn ấn tượng với chuyện lần trước, ôm lấy cổ Abe đề phòng nó xông lên.

“Tiểu Tầm à, trên đời này sau này con sẽ gặp rất nhiều người không thích con, nhưng mà con vẫn phải tiếp xúc với họ, có lẽ người ta cũng phải loại người đáng ghét như trong tưởng tượng của con đâu” Tiêu Tử Y rất sợ vị La Thái phó kia đuổi Diệp Tầm ra khỏi lớp, mới nửa thật nửa giả khuyên bảo cậu.

La Thái Phó thấy Tiêu Tử y nói vậy rồi, ông ta cũng chẳng có ý muốn gây khó dễ với một đứa bé năm sáu tuổi, ho khẽ một tiếng nói, “Công chúa, lão thần còn có việc bên Quốc Tử Giám kia, vừa rồi thái tử điện hạ đã đưa thời khóa biểu cho lão thần rồi, cứ dựa vào đó để đến dạy là được rồi ạ”

Tiêu Tử Y gật gật đầu, cười tiễn ông ta ra ngoài. Vẫn còn nhiều thời gian, đối phương khách sáo, nàng cũng sẽ khách sáo theo, nhưng nếu dám quá đáng với bọn trẻ của nàng, nhất định nàng sẽ không tha cho ông ta đâu.

Sau khi La Thái phó về hai chị em song sinh nhà họ Tô mới dám ló mặt ra khỏi chiếc bàn học. Đàm Tinh Duyệt thì ngồi chỗ đó xem sách nói nhàn nhạt, “Chắc chắn vị La Thái Phó kia không phát giác ra được chuyện lần trước đâu, các ngươi còn lo lắng cái gì nữa?”ọ

Tô Linh Lung bĩu môi cao nói, “Ngươi đương nhiên là không lo lắng rồi ha, á….không phải trà của ông ấy cũng là do người mang đến hay sao”

Tô Lâm Lang chen ngang vào lời tỷ tỷ mình, “Tiểu Tinh, ngươi có còn….loại thuốc này nữa không? Mang ra một ít đi, nếu lão già kia lại dông dài thì chúng ta lại đi châm trà cho ông ấy uống nữa”

Đàm Tinh Duyệt khẽ nhếch mắt xếch lên lườm hai chị em, nói khinh thường, “Cái loại tiểu xảo này làm một lần còn có thể thành công chứ nếu làm hai lần thì ngươi bị tóm rồi”

“Ha ha, vậy chắc ngươi còn có tiểu xảo khác nữa ha!” Hai chị em song sinh lén cười ha ha một trận, không hiểu sao lại tin trong chiếc đầu nhỏ của Đàm Tinh Duyệt còn chứa rất nhiều kế hoạch khác nữa, cũng vô cùng mong chờ có lúc sẽ được chỉnh vị thầy ác ôn này.

Hạ Hầu thích khóc thì cứ yên lặng mút ngón tay cái, mở to đôi mắt liếc trái nhìn phải ngó nghiêng, tuy nhiên lại không hiểu vì sao ậi vị tỷ tỷ xinh đẹp này cười cái gì, dần dần nó cũng bị cuốn hút mà cười theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.