Tiêu Tử Y nhíu mày, không ngờ Tiêu Sách lại có thể tới đây tìm nàng.
“Thế nào? Mất hứng khi nhìn thấy ta sao?” Giọng Tiêu Sách vẫn cứ khàn khàn, nhưng trên mặt có vẻ kỳ lạ, lời nói phát ra làm cho Tiêu Tử Y cau mày lại.
Nam Cung Tiêu xoay đầu lại nhìn Tiêu Sách, phát hiện ra bầu không khí này cậu hẳn là nên tránh đi, vì vậy định nhảy xuống ghế đi tìm bé Vân Tuyển cùng đọc sách.
“Này Nam Cung, ta hỏi chút, vì sao bé Độc Cô lại sợ nhị ca của con vậy hả?” Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ ra chuyện này, nhịn không được buột miệng nói ra. Nàng sợ sẽ quên mất.
Nam Cung Tiêu nhảy “bộp” xuống một cái, quay đầu coi như không có gì, bảo:
“À, cũng không có gì, chỉ là có lần đi tới nhà con, không phải Độc Cô rất thích trèo cây đấy thôi! Thế là bò lên cây đào bảo bối đặc biệt của nhị ca con, kết quả là bị nhị ca con lải nhải dạy dỗ mất hai canh giờ. Cứ vậy thôi mà”
“…”
Tiêu Tử Y trợn to hai mắt lên, quả nhiên, kiểu trừng phạt này với Độc Cô Huyền hiếu động mà nói thì đúng là tra tấn rồi! Nhưng không ngờ Nam Cung trạch nam lại còn Đường Tăng như vậy nữa chứ.
Nam Cung Tiêu nhìn nét biểu hiện trên mặt Tiêu Tử Y, lại nhìn cành đào trong bình sứ trắng nõn kia, cười có chút quỷ dị bảo: “Công chúa à, tự tay nhị ca con bẻ tặng cho người cành đào ha! Thật khó…”
Thấy Tiêu Tử y trừng mắt với cậu một cái, Nam Cung Tiêu vội vàng cười ha hả chạy vào cuối thư phòng, bụng còn hẹp hòi nghĩ nếu công chúa mà gả cho nhị ca nhà mình thì cũng miễn cưỡng xứng đôi. Chẳng còn cách nào, nhị ca cậu thực sự đặc biệt đẹp trai lắm, cậu sùng bái ghê cơ!
May là Tiêu Tử Y không biết suy nghĩ gì trong lòng tên nhóc Nam Cung Tiêu này, nếu không sẽ hộc máu mồm cho coi.
“Hoa này là do Nam Cung Sanh tặng sao?” Tiêu Sách lúc này mới để ý tới cành đào trên bàn của Tiêu Tử Y, đi tới trước bàn không hiểu hỏi.
“Cứ xem như vậy đi” Tiêu Tử Y coi như không khoát tay áo nói, không ngờ lại thảo luận tới chuyện này. Nàng thu dọn tài liệu tư chất trên bàn gọn gàng rồi hỏi: “Ngươi đến tìm ta sao? Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Sách lấy tay đè cuốn tư chất trong tay nàng, cúi đầu nhìn những chữ trên đó, thản nhiên bảo: “Ngươi không muốn làm thư đồng của ta. Chỉ muốn cùng bọn trẻ con này náo loạn sao?”
Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn lại cậu, mất hứng nói: “Không phải là náo loạn nhé!” Có nhầm hay không đây? Tên nhóc này sao lại ghi hận nàng không cùng hắn học hành trong lòng thếom chứ? Nói xong thì lại lần nữa cực khổ nhặt sách lên chăm chú xem, một đằng tự mình làm vườn, công viên chỗ chơi như thế nào, chọn lựa cho bé cũng sẽ để sau được không?
Tiêu Sách nhìn kỹ nét mặt biểu hiện của Tiêu Tử Y, con mắt lộ vẻ phức tạp thương cảm, chua xót nói: “Hoá ra ngươi cũng giống vậy sao. Ta nghĩ ngươi sẽ khác chứ”
Tiêu Tử Y bị bộ dạng khác thường của cậu ta làm sợ tới mức sửng sốt. Khi cậu nói dứt lời đã xoay người muốn đi thì nàng túm vội tay áo cậu, nhíu mày hỏi lại: “Ngươi nói lung tung gì thế hả? Ta sao một chữ cũng không hiểu là thế nào?”
Tiêu Sách quay đầu, nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm, trầm mặc một lúc lâu sau đó thở dài bảo: “Hoá ra ngươi đúng y như lời mẫu phi ta nói, là một người đầy tâm cơ thâm trầm”
Tiêu Tử Y quả thực không thể tin nổi trong lỗ tai khi nghe được vậy. Tâm cơ thâm trầm sao? Đây là đang nói tới nàng ư? Thấy Tiêu Sách cứ cố dứt áo ra muốn thoát khỏi tay nàng, thì nàng vội vàng cầm chặt tay áo cậu lại. Nàng nhất quyết không thể để cho cậu ta đi như vậy rồi, Tiêu Tử Y giận tái người mặt lãnh đạm nói: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Mẫu phi ư? Trong đầu Tiêu Tử Y liều mạng sưu tầm tư chất Tiêu SÁch có liên quan tới mẫu phi trước rồi cũng hiểu ra. Bà đó dựa vào cái gì mà lại hại nàng chứ? Càng nghĩ càng tức, sắc mặt Tiêu Tử Y càng lúc càng lạnh.
Biểu hiện của Tiêu Sách còn khó xem hơn nàng, cố sức giật tay ra khỏi nàng, trầm giọng nhấn từng chữ từng từ trên cái giọng thô ráp kia, nói chậm rãi: “Ngươi cố sức cùng ở với bọn trẻ con một chỗ, dĩ nhiên đã nghĩ tới thiết lập cái vòng quyền lực luẩn quẩn vì Tiêu Trạm rồi, thực lợi hại quá ha”
Gì cơ? Tiêu Tử Y không ngờ dĩ nhiên là nguyên nhân này, mở trừng hai mắt, bị đả kích quá lớn đứng đực ra ở đó. Nàng xem thấy sự phẫn nộ trên mặt Tiêu Sách, nhưng không làm thế nào mà giải thích nổi.
Tiêu SÁch vừa nói ra khỏi miệng nhìn thấy biểu hiện bi thương của Tiêu Tử Y thì biết mình nói sai rồi.
Kỳ thực cậu ta cũng không tin, nhưng ai cũng đều nói với cậu như vậy, hơn nữa còn nói nhiều kiểu làm cho cậu không thể không tin. Hơn nữa nàng có thể được công tử Sanh kia tặng hoa, rồi lại ra sức thay Tiêu TRạm tìm bạn chơi, cậu nhìn trong mắt như kim đâm vậy đau lắm.
Tiêu TRạm tốt đến thế sao? Vì sao lúc cậu còn nhỏ lại không có ai vì cậu mà làm vậy đi? Vì sao phụ hoàng cứ yêu người kia, còn mẫu phi trong cung lại cứ nơm nớp lo sợ trải qua từng ngày?
Vì sao nàng ấy cũng cứ thích Tiêu Trạm như thế? Thà cứ ở cùng một đứa nhỏ không hiểu biết gì, mà không nguyện ý đi học cùng cậu?
Tiêu Sách càng nghĩ càng thấy không cam lòng, hai lông mày nhíu lại chạm nhau. Môi mím lại thành một đường thẳng tắp, thầm nghĩ muốn nói lời xin lỗi mà không nói ra được.
Tiêu Tử Y không buồn mở miệng giải thích, hai người cứ vậy nhìn mặt nhau đứng đó, ai cũng không chịu mở miệng trước. Dĩ nhiên lại giống hai đứa trẻ cãi nhau rồi không biết làm cách nào để hoà thuận.
“Thập tam thúc à? Tiểu Bác? Hai người làm sao vậy?” Ngay lúc đang giằng co quyết liệt thì tiếng Tiêu TRạm ngây thơ từ cửa truyền tới.
Tiêu Tử Y quay đầu đi, nhìn Tiêu Trạm dựa vào cửa phòng, ngửa đầu nhút nhát nhìn họ. Không biết là bé đã đứng đó từ lúc nào rồi, cũng không biết đã nghe được họ nói bao nhiêu chuyện.
“Không sao, Trạm Nhi sao con một mình quay lại thế? Độc Cô Huyền đâu rồi?” Tiêu Tử Y đi tới dắt bé vào phòng, tiện còn trừng mắt nhìn tên nhóc Tiêu SÁch đầu sỏ kia tự dưng chạy tới chỉ trích nàng.
“Nó nói muốn đi tới cây hoè trước điện Vĩnh Thọ kia, con khuyên không được. TRạm Nhi rất sợ, nên bảo công công Thuần Phong coi nó, còn mình chạy tới đây bảo bác biết” Tiêu Trạm miệng nhỏ mếu máo, không biết làm thế nào cho đúng.
Tiêu Tử Y trợn to hai mắt, sao Độc Cô Huyền lại thích trèo cây như vậy chứ? Trước cửa điện Vĩnh Thọ đúng là có một cây hoè to cao khoảng ba tầng lầu vậy! Tuy cảm thấy bản lĩnh trèo cây của Độc Cô Huyền rất cao, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. (Ý nói là không may)
Chẳng may mà cậu bé ngã từ trên cây xuống thì làm sao bây giờ? Tiêu Tử Y bỗng dậm chân, không yên tâm chút nào. Nàng cúi đầu nhìn Tiêu TRạm bảo: “Trạm Nhi, con đi vào bảo Nam Cung và bé Vân Tuyển cùng đến nhé, chúng ta đúng lúc đi ra ngoài vài vòng chút”
Tiêu TRạm rất là lo lắng, nghe vậy lập tức co chân chạy rất nhanh tới cuối thư phòng , một lúc sau đã gọi hai đứa bé kia tới.
Tiêu Tử Y quay đầu nhìn Tiêu Sách đứng bên sẵng giọng, “Ngươi nói chuyện, nếu như ngươi nhắc lại lần nữa, ta và ngươi sẽ kết thúc mãi mãi! Ta đi trước”