Edit: Mộ Hàm
Beta: A Tử
Tiêu Tử Y nghe vậy cả kinh, theo bản năng hướng Tiêu Cảnh Dương quăng
qua ánh mắt cầu cứu. Xong rồi, người cha trên danh nghĩa này muốn triệu nàng
đến tính sổ sao?
Tiêu Cảnh Dương buồn cười vỗ vỗ đầu nàng, thúc giục nàng nói: “Mau đi
đi, muội không dám đi hay sao?”
Không biết hắn vì sao cười đến vui vẻ như vậy. Tiêu Tử Y không cam lòng
trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, phất tay áo bước đi.
Tiêu Cảnh Dương giơ lên ý cười, một đôi mắt ôn nhu hơi hơi híp lên, cầm lấy
ấm trà trên bàn từ từ vì chính mình rót chén trà trước mặt. Trong sương phòng
không lớn tiếng nước vọng trong suốt, Tiêu Cảnh Dương trên mặt tươi cười
cũng càng ngày càng sâu.
Bất kể như thế nào, cũng không biết là phúc hay là họa, hiện tại muội muội
bảo bối đã tự động đi lên cùng chuyến thuyền với hắn, cũng chỉ có thể dựa vào
hắn. . . . .
Tiêu Tử Y đi theo tên thái giám kia đi ở trong hành lang tráng lệ, chậm rãi
ly khai Kim Hoa điện, hướng tới bên cạnh là một cung điện nhỏ đi đến.
“Công chúa, nơi đó là Tuyên Thất điện, là nơi hoàng thượng bình thường phê
duyệt tấu chương triệu kiến quần thần nghị sự địa phương.” Ở trước Tiêu Tử Y
dẫn đường thái giám tế thanh thanh giọng nói.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nhìn về phía vị này thái giám. Trường Nhạc cung của
nàng tuy rằng cũng có thái giám hầu hạ, nhưng là nàng đối với loại người này
trong xã hội phong kiến thì có chướng ngại tâm lý, từ trước đến nay không cho
phép bọn họ tiếp cận chổ ở của nàng. Nhược Trúc cũng biết nàng chán ghét nhìn
thấy thái giám, đơn giản liền phái bọn họ đi làm một ít việc nặng hoặc nhàn sự.
Mà vị công công này truyền lời cho nàng, theo bề ngoài Tiêu Tử Y thật đúng
là nhìn không ra hắn năm nay rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, bất quá ít nhất tuổi
cũng có thể cùng hoàng đế không sai biệt lắm. Chính là hoàng đế bởi vì quốc sự
vất vả, trên mặt có vẻ so với tuổi thật già chút.
Ở phía trước dẫn đường công công giống như phát giác Tiêu Tử Y dụng tâm nhìn
hắn, liền mở miệng ôn nhu nói: “Công chúa, nô tài là Trầm Bảo, về sau nếu có
chuyện gì phải dùng tới nô tài…, thỉnh cứ việc phân phó.”
Thận Bảo? Tiêu Tử Y nghe xong thiếu chút nữa phun ra, hao hết sở hữu lực ý
chí mới nhịn được cười, nàng che dấu tính ho khan vài cái. “Vậy Tử Y đa
tạ công công.” Tiêu Tử Y cười yếu ớt nói. Vị công công này hình như là cái vị
mới vừa rồi ở trên đại điện đứng ở bên người hoàng đế, nhất định là thái giám
tùy thân của hoàng đế. Nếu không cũng không thể đem lời nói nói ra kiêu ngạo
như vậy, còn mời nàng nếu có phiền toái có thể đi cầu xin hắn?
(A Tử: [沈]
trầm, thẩm, trấm – là nghĩa hán việt của họ của vị công công kia. Mà chử Trầm
đó đọc lên lại cùng âm với chử Thận chỉ khác dấu thôi. Nên Tử Y nghe thành
thế.)
Phải biết rằng, hoạn quan bên cạnh hoàng đế thực sự có thế lực rất lớn.
Ngoại thần chen nhau mà bợ đỡ, thường có phát sinh phản loạn, làm hoàng đế như
có nhọt ở lưng. Cho nên hoàng đế thường thường không tin ngoại thần. Chính là
trong triều văn thần, hoàng đế cũng sẽ không yên tâm, sợ bọn họ cùng ngoại thần
cấu kết với nhau, cầm giữ triều chính. Bởi vậy nhìn qua tự hồ chỉ có hoạn quan
bên cạnh có thể tin được, hơn nữa sớm chiều ở chung nhìn chằm chằm thì có thể
khống chế dễ dàng hơn.
Cho nên liền giống như trong tranh thuỷ mặc, nhìn không thấy gió, lá trúc
lại bị thổi trúng một mảnh hỗn độn. Trong nội cung, thái giám cơ bản không có
quyền, nhưng lại nắm giữ lấy quyền lực vô hình.
Tiêu Tử Y cảm khái một trận, bỗng nhiên nghĩ vậy Trầm Bảo nói lời ấy là lấy
lòng…, có phải hay không theo thường lệ muốn lấy hồng bao của nàng a? Nàng xem
rất nhiều trong tiểu thuyết, trong cung các công công thường bất mãn nhiều về
tiền bạc, mặc kệ ngươi là hoàng tử hay là công chúa hoặc phi tử, cũng là muốn
lưu lại tiền tài.
Ách, vấn đề là trên người nàng trừ bỏ mang theo chính là cái trâm phượng
hoàng do Kì Mặc đặc chế thì không có bất kỳ thứ đáng giá.
Tiêu Tử Y trong long rối rắm, chỉ chốc lát sau liền phát hiện đã đến cửa một
gian thư phòng ở Tuyên Thất điện. Trầm Bảo thấp giọng nói: “Công chúa, hoàng
thượng đang ở bên trong chờ ngài, ngài trực tiếp đi vào là đến.”
Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn đến Trầm Bảo vậy có chút đục ngầu trong hai mắt lộ
ra thần sắc hiền lành, làm nàng không khỏi sửng sốt. Trầm Bảo, hắn họ Trầm! Mà
mẫu phi của nàng cũng là họ Trầm, nàng sẽ không cho là sự tình sẽ trùng hợp đến
loại này.
Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, vội vàng cúi đầu giấu ở trong mắt kinh ngạc,
thân thủ hướng cửa thư phòng nửa khép đẩy ra, đồng thời lên tinh thần giòn
thanh nói: “Phụ hoàng, Tử Y đến đây.”
Nàng bước vào cửa thư phòng, vừa vòng qua một cái bình phong chừng cao hơn
người, liền nhìn thấy hoàng đế một thân mặc long bào màu vàng sáng đang đứng
trước bàn nhỏ xếp chồng đầy công văn nhìn như một bức họa. Bởi vì hắn cúi đầu,
Tiêu Tử Y thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, càng không thể nào đoán hắn rốt
cuộc có hay không vì hành động của nàng mới vừa rồi ở Kim Hoa điện mà tức giận.
Tiêu Tử Y tâm tình có chút không yên, loại cảm giác này giống như là
khi nàng phạm sai lầm sau bị Lão sư thỉnh đến văn phòng, đã có thật nhiều năm
chưa từng có. Nàng như vậy tự giễu mà nghĩ, ngược lại cảm thấy có chút hoài
niệm cười nhẹ.
“Còn có thể cười được? Xem ra quả nhiên ngươi cùng mẫu phi của mình rất
giống.” Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn đến Tiêu Tử Y nhếch nhẹ khóe môi, hơi bất đắc
dĩ nói.
“Phải không? Nguyên lai mẫu phi cũng rất thích cười a!” Tiêu Tử Y trên mặt
thiên chân vô tà cười nói, nội tâm buông một khối tảng đá lớn. Xem ra phân
lượng của Tiêu Sách ở trong lòng hoàng, cũng không có bằng sức nặng của mẫu phi
của nàng a!
Hoàng đế dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Chính là loại thích xông pha gây họa
sau đó ra vẻ cười vô tội, giống nhau như đúc!”
Tiêu Tử Y sản sinh sức mạnh to lớn, hai mắt to vụt sáng vụt sáng chớp hai
cái, ngọt ngào hướng hoàng đế cười. Hắc hắc, nàng so với cái người có cổ họng
vịt đực là Tiêu Sách kia nhiều hơn một loại vũ khí, đó chính là hắn sẽ không
giống nàng giả bộ đáng yêu như vậy! “Phụ hoàng, Tử Y mới không có làm bộ như
thực vô tội, kỳ thật con chính là thực vô tội a!”
Hoàng đế bất đắc dĩ nói: “Thực không có biện pháp với ngươi, có cô nương gia
nào tự xưng khuê danh mình như thế? Còn thể thống gì?”
Tiêu Tử Y tiếp tục không hiểu nháy mắt to, nàng là xem phim cổ trang đều nói
như vậy a! Mở miệng một tiếng tên mình, sẽ có vẻ thực thục nữ nha.”Kia là
nói cái gì?” Lúc này Tiêu Tử Y không thể là giả vờ không hiểu, nàng quả thật
không hiểu.
“Trẫm không phải ban cho ngươi tước hiệu Trường Nhạc hay sao?” Hoàng đế sa
sầm nét mặt nói.
“Trường Nhạc. . . . . . Trường Nhạc. . . . . .” Tiêu Tử Y mặc niệm vài
lần, phát giác một chút cảm giác đều không có. Nói lên tên, Tiêu Tử Y chợt nhớ
tới một chuyện, đúng lý hợp tình ngẩng đầu hỏi: “Làm cho Tử Y tự xưng Trường
Nhạc? Kia mới vừa rồi phụ hoàng cấp cho Tử Y một cái tên là có ý tứ gì?
Đúng, gọi là Tiêu Tử Tô nha.”
Hoàng đế thở dài, rốt cục hắn cảm thấy không có biện pháp đối với tiểu công
chúa đáng yêu lại yếu ớt này, hướng nàng nói : “Ngươi sang đây xem xem, bức họa
này là họa mẫu phi ngươi .”