Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 3: Chương 3: hoàng huynh Tiêu Cảnh Dương




Edit: Pinguin95

beta: A tử

Tiêu Tử Y hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn vị hoàng huynh bước nhanh về hướng nàng, lập tức tính phản xạ ngồi dậy hướng phía giữa giường.

Soái ca hoàng huynh không dự đoán được Tiêu Tử Y đề phòng như thế, dừng bước lại ngu ngơ nhìn.

Tiêu Tử Y cùng hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau. Di? Chẳng lẽ nàng tính toán sai rồi?

“Tử Y, ngươi chẳng lẽ ngay cả ta cũng không tin sao? Ta là Cảnh Dương ca ca của ngươi a! Mới vừa rồi phụ hoàng ở trong này, ta không dám nói nhiều. Hiện tại cố ý quay lại tới thăm ngươi.” Tiêu Cảnh Dương vẻ mặt đau lòng, mày kiếm kết thành một chổ, âm trầm nhìn cổ tay phải Tiêu Tử Y bị băng bó tầng tầng.”Tử Y ngươi yên tâm, ta sẽ tìm ra đến tột cùng là ai muốn hại ngươi, sau khi tìm được tuyệt không khinh xuất tha thứ!”

Tiêu Cảnh Dương trên người phát ra khí thế không giống như là giả vờ, phòng trong độ ấm lập tức giảm xuống vài lần, rất có vài phần tư thế của phụ hoàng hắn. Hắn giống như là sợ Tiêu Tử Y cự tuyệt, chậm rãi đi đến giường của nàng ngồi xuống, hai mắt thân thiết dừng ở trên người nàng.

Mà Tiêu Tử Y lại bĩu môi một cái sau khi từ biệt tránh đi tầm mắt của hắn, nàng lần này sẽ không dễ dàng tin tưởng người bên ngoài nữa, cho dù hắn làm thế nào lấy lòng nàng cũng vô dụng. Lúc trước thời điểm người bác kia lừa nàng cũng nói thiệt nhiều hối hận, còn có sửa chửa lời mà nói…, nàng lúc ấy đều nhất nhất tưởng thật.

Kết quả đâu?

Tiêu Cảnh Dương nghĩ tưởng Tiêu Tử Y kinh hách quá độ, ngược lại càng thêm áy náy nói: “Tử Y,trước đây ta đã đáp ứng vân di hảo hảo bảo hộ ngươi, kết quả lúc ngươi bốn tuổi bị tặc nhân bắt đi, ta lại cái gì đều không làm được. Mười năm sau thật vất vả đem ngươi tìm trở về, kết quả tiến cung không đến mười ngày lại làm ra loại sự tình này. . . . . .” Tướng mạo của hắn vốn là ôn nhuận như ngọc, lúc này cúi đầu tự trách, giống nhau cùng mới vừa rồi cái kia khí thế phi phàm nhân thay đổi một cái gương mặt bình thường.

Tiêu Tử Y đột nhiên phát hiện mặc dù không thể nói lời nào nhưng lại có thể thu thập rất nhiều tin tức. Nguyên lai thân phận của nàng mới là như vậy , 囧, chẳng lẽ là phiên bản còn X canh cách? Bất quá không đúng, chuyện này xem ra có vẻ phức tạp hơn nhiều. Cái kia vân di. . . . . . Chẳng lẽ là mẹ ruột của nàng?

(A Tử: X cách cách ở đây chắc nói giống như hoàn cảnh giống giống hoàng châu cách cách í)

Mới vừa rồi độ ấm trong lòng bàn tay phụ hoàng còn lưu lại ở trên trán nàng, làm cho Tiêu Tử Y thực hoài niệm. Trong thế giới này, nàng có thể có cha mẹ sao?

Bất quá thân thể này mới mười bốn tuổi? Trách không được nàng nhìn bộ dáng của mình trong gương đồng có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.

Nhưng là nàng dù thế nào bị người oán hận, cũng sẽ không muốn tới làm cho người ta mạo hiểm giết đến giết nàng đi? Nàng cũng không phải nam tử, chỉ là khi còn bé nàng là vị công chúa bị bắt cóc mà thôi, không có tranh quyền đoạn vị a!

“Ta đi tìm mẫu hậu nhờ nàng chọn lựa hai cung nữ gia thế trong sạch lại đây, Tử Y ngươi đừng lo lắng.” Tiêu Cảnh Dương gặp Tiêu Tử Y không chút phản ứng nào, lo lắng nói.

Tiêu Tử Y vốn lo lắng nếu mẫu hậu hắn chính là hung thủ phía sau thì làm sao bây giờ? Nhưng là nghĩ lại, hậu cung nhân viên điều hành (pinguin95: ta thề đây là nguyên văn) bất kể như thế nào cũng muốn thông qua hoàng hậu, cho dù là hoàng thượng nhờ cậy cũng giống nhau.

Ai~~, nàng rốt cuộc đi tới cái loại địa phương nào a?

Tiêu Tử Y không có cách nào khác, đành phải núp ở phía góc giường sáng sủa, đáng thương cúi đầu nhìn hoa văn trên giường, đại khí cũng không dám ra. Bộ dạng nơm nớp lo sợ này dừng ở trong mắt Tiêu Cảnh Dương càng thêm đau lòng, dặn dò vài câu sau thấy ngồi cũng không yên, đứng dậy đẩy cửa mà ra.

Tiêu Tử Y nhẹ nhàng thở ra, thân phận của nàng mới còn giống như không sai. Loại bỏ khả năng bị người ở ngoài âm thầm ám sát, nàng tạm thời không cần làm bộ như mất trí nhớ, chỉ cần không nói lời nào có thể hỗn (giang hồ) đi qua. Dù sao nàng mới được nhận về trong cung mười ngày, nên cái gọi là thân nhân đối với nàng hiểu biết cũng không nhiều, không sợ bị phát hiện.

Nếu hỏi cuộc sống trước kia, nàng không thể nói chuyện thì cũng không cần trả lời.

Tiêu Tử Y nằm lại trên giường, thần kinh buông lỏng sau nhất thời lại bị cơn buồn ngủ kéo đến, vấn đề sau này thì tính sau, dù sao bước đầu tiên là tìm cách sinh tồn trong cái thế giới xa lạ này.

————————

Tiêu Tử Y nằm mơ thấy một giấc mộng, mộng nàng đã chết, tai nạn xe cộ ngoài ý muốn tử vong.

Nhón bác cùng thúc thúc được nhận di sản của cha mẹ, mà người bác có thân phận là người giám hộ đã lấy được món tiền bảo hiểm rất lớn.

Trừ đứa con riêng chướng mắt, lại có một lượng tài sản lớn vào tay, nhóm ác nhân tất cả đều vui vẻ.

Cô nhi viện nhân ái bởi vì quy hoạch đã bị san thành bình địa, giờ đây những cô nhi không có nơi nào để đi, hình ảnh cuối cùng là hình ảnh cô nhi viện ầm ầm đổ sập.

Tiêu Tử Y đột nhiên bừng tỉnh, lọt vào trong tầm mắt vẫn là hình ảnh tượng hoa văn điêu khắc gỗ đẹp đẽ quý giá tinh xảo. Trong phòng trống trải chỉ có tiếng thở dồn dập của nàng.

Nàng là đang nơi này, Tiêu Tử Y nhắm lại hai mắt. Ở hiện đại nàng chứng thật là đã chết, giấc mộng sau khi kế thừa di sản của cha mẹ cấp cho cô nhi viện nhân ái nay đã tan vỡ. Đã muốn không còn cách nào trở về.

Ông trời đây là đang bồi thường cho nàng sao? Bồi thường nàng chết không nhắm mắt? Mới khiến cho linh hồn của nàng Trọng sinh (tái sinh) ở cổ đại? Nguyên lai linh hồn của thân thể này đâu? Tại sao lại cùng nàng bộ dạng giống nhau, là kiếp trước của nàng sao?

Tiêu Tử Y nội tâm liên tiếp vấn đề, nhưng là không có người trả lời nàng, cũng không có ai có thể trả lời.

Cứ như vậy nhận mệnh, từ bỏ cuộc sống trước kia, một lần nữa bắt đầu sao? Tiêu Tử Y không thể nào lựa chọn. Chỉ có thể lăng lặng trừng lớn hai mắt, vô ý nhìn lên tượng hoa văn điêu khắc gỗ trên đỉnh đầu ngẩn người.

“Công chúa, cung nử Nhược Trúc, Như Lan hai vị cung nữ được phái đến hầu hạ công chúa.” Không biết qua bao lâu, một giọng nữ cung kính từ ngoài cửa truyền đến.

Tiêu Tử Y theo phản xạ định lên tiếng trả lời, nhưng là môi vừa động một chút, liền muốn đứng lên đã biết thời điểm hẳn là nói không được, vội vàng đóng chặt đôi môi. Tuy rằng ngự y nói nàng không thể nói chuyện, nhưng là trực giác cho biết nàng có thể phát ra âm thanh. Nhưng là hiện tại không thể nói chuyện đối với nàng cũng có lợi, cho nên hắn không thể dễ dàng buông tha cho tấm chắn này.

Tiêu Tử Y thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì, biết là đang đợi sự cho phép của nàng. Nhìn chung quanh hạ xuống, Tiêu Tử Y lấy tay vén tấm màng bên gường lên, ý bảo nàng đã tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.