“Ha ha, TRạm Nhi à, do bác không tốt, vậy sau này bác cũng chỉ nhìn một mình Trạm có được hay không?” Nội tâm Tiêu Tử Y mừng rỡ, cố ý trêu trọc bé.
Tiêu Trạm lập tức ngừng vặn vẹo ngẩng đầu từ trong lòng Tiểu Tử Y ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên càng ngày càng đáng yêu.
Tiêu Tử Y lấy chiếc khăn tay đưa cho bé lau nước mắt, thấy bé lại lâm vào trầm tư, thì cười hỏi, “Lại sao vậy?” Đứa bé này lúc gặp Nam Cung Tiêu cũng có ý giữ rịt lấy nàng, nhưng sau này cũng chẳng phải đã tiếp nhận Nam Cung Tiêu cùng chơi với nhau đó sao? Vấn đề chính đúng là gần đây nàng cũng không để ý tới Trạm Nhi thật, nhưng nguyên do thì cũng tại TRạm Nhi, dù không có địch ý với Diệp Tầm như Độc Cô Huyền như thế nhưng lại cũng không coi Diệp Tầm như người bạn giống Nam Cung Tiêu gì cả.
“Hình như…Hình như cũng không ổn lắm…” Chiếc mũi nhỏ của Tiêu Trạm hồng hồng, mắt to đen lúng liếng được rửa qua nước mắt lại càng loé sáng.
“Ha? Vậy Trạm Nhi định thế nào nào?” Tiêu Tử Y cười híp mắt hỏi.
Tiêu Trạm nghiêng đầu lẩm bẩm bảo, “Bác chỉ nhìn mỗi Trạm Nhi thôi cũng tốt lắm, nhưng mà cũng phải nhìn bé Vân Tuyển chút nữa nha, Trạm Nhi rất thích nàng đó, tuy gần đây nàng ấy có vẻ cao hơn so với TRạm Nhi chút. Nam Cung Tiêu cũng nhìn chút nữa nhé, gần đây thằng nhóc đó đã muốn thi lắm rồi, hừ không biết là có qua không nữa, bác giúp TRạm Nhi nhìn kỹ nó chút nha. Còn thằng nhóc Độc Cô nữa cũng phải nhìn chút đó, thằng nhóc đó cũng hay gây hoạ lắm, không nhìn thì chỉ sợ có chuyện xảy ra thôi….Nhưng mà mỗi một người cũng chỉ được nhìn chút thôi nha! Chỉ có thể nhìn chút thôi…” Tiêu TRạm nói xong lời cuối giọng cứ nhỏ dần, cảm giác như mình nói còn thiếu ai đó vậy.
Tiêu Tử Y nhìn quỷ nhỏ TRạm Nhi đang phân vân, bắt chước bộ dạng của Tiêu Cảnh Dương, nhất định khi lớn lên sẽ trở thành một thái tử tuổi trẻ tài cao. Nàng cố ý không nói nhiều, chỉ để cho Tiêu TRạm tự mình phát giác ra chỗ sai.
Tiêu TRạm nghĩ nửa ngày khuôn mặt nhỏ lại càng suy sụp hơn, rầu rĩ không vui bảo, “Bác à, Trạm Nhi có phải là người xấu lắm không? Cảm thấy bác không nên thích Diệp Tầm kia…”
“Vậy Trạm Nhi sao lại phải nghĩ như vậy hả?” Tiêu Tử Y vươn tay ra vuốt hàng lông mày nhíu lại của Tiêu Trạm, tiểu đại nhân này thật là, hiện giờ lại đi học chút nhăn nhó, sau này thì phải làm sao đây?
Tiêu Trạm bĩu môi bất mãn nói thánh thót, “Gần đây phụ vương cũng không để ý ai cả, cứ lúc nào cũng tới tìm cha của Diệp Tầm thôi, bác cũng thế, ngày nào cũng ở cùng với Diệp Tầm hết”
Tiêu Tử Y cười to ôm cậu bé đơn thuần ngây thơ vào lòng, kiên nhẫn hỏi, “Trạm Nhi à, nếu Diệp Tầm có một thứ quan trọng bị gió thổi bay lên trên ngọn cây, mà bé thì không biết trèo cây, Abe cũng chịu. Nhưng mà con biết trèo cây. Vậy con nói xem con có giúp bé trèo lên lấy vật đó xuống không hả?”
Mặt Tiêu TRạm cau lại nói, “Nhưng mà Trạm Nhi hiện giờ cũng không biết trèo cây mà. Cứ bảo Độc Cô đi vậy”
“Ha ha, nếu mà con biết thì sao! Con có trèo không?” Tiêu Tử Y dở khóc dở cười hỏi lại.
“Đương nhiên là trèo rồi” Tiêu Trạm đáp ngay.
“Ồ, Trạm Nhi quả là một đứa bé ngoan thật. Thực ra thì chuyện đó và tình huống hiện giờ cũng không khác nhau lắm nè. Cha Diệp Tầm gặp phải một chuyện vô cùng khó khăn. Người khác cũng không thể giúp ông ấy được, nhưng mà chỉ có phụ vương của con thì mới có thể giúp họ. Còn Diệp Tầm cũng có rất nhiều khó khăn, vì thế bác mới ra tay giúp đỡ cho bé hết! Trong khoảng thời gian này thực xin lỗi TRạm Nhi nha. Bác hẳn là nên nói cùng với con, bảo con cùng bác giúp đỡ cậu bé đó” Tiêu Tử Y mềm nhẹ nói xong, chờ mong nhìn vẻ mặt Tiêu Trạm.
Mặt Tiêu Trạm vốn đang nhăn nhó khổ sở bỗng dưng ngời sáng. Không phải là bác không thích bé hoá ra là vậy ha.
”Đúng vậy ư? Con đây có khả năng giúp nó làm được cái gì vậy?”
“Thật là một bảo bối ngoan quá” Tiêu Tử Y hôn chiếc trán bóng loáng của Tiêu Trạm một cái, cảm tình trong lòng thích bé lại tăng thêm một chút. “Trạm nhi bình thường tìm Tiểu Tầm cùng chơi nhiều một chút là được rồi. Đem bé ấy trở thành bạn chơi mà không phải là người ngoài thì được rồi”
Tiêu Trạm gật đầu liên tục, nóng lòng muốn thử.
“Con đến đúng lúc lắm, trong phòng học bác lấy bức tường đo chiều cao đấy” Tiêu Tử Y thong thả đứng lên, dẫn Tiêu Trạm đi về phía phòng học.
“Ôi? Đo chiều cao sao?” Tiêu Trạm lo lắng kéo tay Tiêu Tử Y nhất định không chịu đi. Chết chắc rồi, nhất định là bé lùn nhất rồi, bé không muốn đi để cho chúng nó cười nhạo đâu!
Tiêu Tử Y cảm thấy Trạm Nhi đáng yêu tới chết mất, ôm lấy bé đi vào trong phòng học, bất ngờ nhìn thấy ngoài Độc Cô Huyền và Lí Vân Tuyển ra còn có Nam Cung Tiêu cũng từ nhà tới.
“Công chúa, công chúa à, người tới đúng lúc lắm đó! Nam Cung nó nói con đo chiều cao có vấn đề nè! Công chúa người đến mau đến mau ha!” Độc Cô Huyền lập tức giương nanh múa vuốt hò hét ầm ĩ.
Tiêu Tử Y tò mò nhìn qua phát hiện ra chỗ nàng vừa đo chiều cao cho Độc Cô Huyền đã thấy bên cạnh có vạch thêm vài đường nhỏ nữa, xem ra hai nhóc này cũng vì chiều cao của mình mà tranh chấp nhau. Tiêu Tử Y cầm lấy chiếc giẻ trên bàn, rồi xoá mấy vạch viết sai đi, “Nam Cung à, sao con đã vội quay lại rồi vậy? Cuộc thi thế nào rồi? Con không đợi nhị ca mình trở về sao?”
Nam Cung Tiêu hơi đắc ý ngửa cổ, nắm chặt tay nhỏ bé cười nói, “Nhị ca vừa mới về thôi, dĩ nhiên cuộc thi thuận lợi thông qua ngay mà”
Tiêu Tử Y vỗ tay trước tiên, cảm thấy đang nghĩ sao mà khéo thế không biết, nàng vừa mới đi thì người đó đã trở về liền. Tuy nói là hắn trốn Phong Uyển Tình, nhưng mà nàng vẫn để ý tới. “Nào tới đây, ta đo chiều cao cho con, đo xong thì đây sẽ là chỗ của Trạm Nhi con”
Tiêu TRạm đang định lén lút trốn, nghe vậy lông tơ lập tức đựng đứng lên, ngẩng đầu thì đã thấy bé Vân Tuyển cười tủm tỉm đứng trước mặt bé, thò tay ra đẩy bé trở lại bên tường.
“Không cho trốn!” Bé Vân Tuyển nói vậy.
Tiêu TRạm lúng túng dịch đầu sang một bên, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bé Vân Tuyển giúp bé đo chiều cao.
“Sao vậy? Không phải là chỉ thấp hơn một chút thôi sao! Chờ khi nào lớn lên sẽ cao vượt ngươi ngay!” Tiêu TRạm xoay người phát hiện ra bé Vân Tuyển so chiều cao cũng chỉ hơn có chút len lén cười, khó chịu nói kháng nghị.
Tiêu Tử Y xoa xoa đầu Trạm Nhi cười bảo, “Trạm Nhi ngoan, con so với bé Vân Tuyển nhỏ hơn hai tuổi mà! Cô bé cao hơn con là chuyện bình thường thôi ha! Nhưng mà con lại là con trai, ăn nhiều hơn chút, vận động nhiều hơn thì sẽ không thành vấn đề” Tiêu Tử Y cũng không lo lắng nói thẳng ra, bởi vì trong thâm tâm của nàng chiều cao của con trai muộn hơn so với con gái, vì thế chắc TRạm Nhi còn phải cố gắng lâu lắm, nhưng ăn nhiều và vận động nhiều thì rất cần thiết. Bé Vân Tuyển chỉ là từ trước tới giờ ăn uống không đầy đủ nên mới làm cho thân thể phát triển không tốt lắm. Mấy ngày này ở chỗ nàng nuôi trắng nõn mềm mại, tâm tình cũng càng ngày càng tốt hơn nhiều.
“Tốt lắm, Nam Cung vẫn còn thấp hơn chút so với Độc Cô nha! Sau này cố gắng ăn cơm không được kén ăn” Tiêu Tử Y đo chiều cao hai nhóc xong thì vạch lên trên tường. Thực ra thì Nam Cung Tiêu rõ là thấp hơn so với Độc Cô nhưng chú nhóc này cũng thực đáng yêu lắm. Cái này đối với người lớn thì chẳng có ý nghĩa gì nhưng kỳ thực với bọn nhóc lại vô cùng quan trọng.
Nam Cung Tiêu tức giận nhìn Độc Cô Huyền, rõ ràng là Độc Cô Huyền kén ăn cơ mà!
Độc Cô Huyền cười to trông vô cùng đắc ý, miệng thì la hét nói, “Công chúa, công chúa à, Diệp Tầm đâu rồi? Con cũng muốn so chiều cao với nó! Tuy vậy cuối cùng con vẫn là người cao nhất nha!”
Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến Diệp Tầm sắc mặt chợt thay đổi đã chạy đi rồi, không hiểu sao thở dài, cười to bảo, “VẬy các cơn đi tìm cậu nhóc đi! Không biết hiện giờ cậu nhóc còn đang trốn ở đâu nữa nè!”
Mấy bạn nhỏ vỗ tay ầm ĩ rồi cùng chạy ra ngoài tìm.
Tiêu Tử Y cũng vừa đi bên cạnh tìm bóng dáng Diệp Tầm, nhưng trong cõi lòng thì tràn đầy tâm sự. Đến tột cùng thì nàng có tài cán gì mà làm cho Diệp Tầm cái gì đây? Nàng thực sự một chút cũng không biết. Đi quá điện Vĩnh Ninh thì chính là thư phòng của nàng, lúc nàng liếc mắt ngắm nhìn chiếc bình sứ trắng trên bàn kia, đúng vậy ha, nàng không biết nhưng có khả năng người đó sẽ biết…