Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 232: Chương 232: Khuyên bảo




“Nè! Các ngươi ai có cách nào cho tên nhóc này ngậm miệng lại được không?” Nam Cung Tiêu chống cằm, đau đầu nhìn tên nhóc đang ngồi trong phòng học ngoác miệng khóc oa oa ra, hình như từ đầu tới giờ cũng chưa ngừng lần nào, thật lợi hại quá chừng.

“Nó vẫn cứ khóc như vậy mà, bác nhỏ cũng dỗ không nổi, thật đáng thương quá đi” Tiêu Trạm ra dáng thông cảm.

“Cũng không phải là chưa dỗ, nhưng hình như chẳng có hiệu quả gì, vì thế mới cần chúng ta ở đây nghĩ cách xem thế nào, để xem xem có ……thể được không thôi mà”

Lí Vân Tuyển nghiêng đầu đánh giá anh bạn nhỏ mới tới, không thể không thừa nhận đứa bé này thích khóc quá trời luôn, hơn nữa giọng lại còn rất to nữa.

“Ôi, để ta đi khuyên nó cho” Diệp Tầm thật chịu hết nổi rồi, chủ động xin đi đánh giặc.

Chị em nhà họ Tô đều đang giơ bàn tay mập lên che tai nhỏ bé, nếu không thì cũng tò mò xem thử xem Diệp Tầm khuyên phục tên quỷ khóc nhè thế nào, các cô bé đã sớm tông cửa ra trước rồi. Đàm Tinh Duyệt thì hầu như chẳng bị ảnh hưởng gì, cho dù xung quanh có hỗn loạn đủ thứ cũng vẫn bình chân như vại, chẳng qua lúc Diệp Tầm đi ngang qua, cậu cũng ngẩng đầu từ trong quyển sách lên nhìn xem chút.

Diệp Tầm ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, trải trên mặt đất một tấm giấy trắng, sau đó dùng cách lúc trước Tiêu Tử Y ở trước mặt họ mà dùng một chiêu “thần dụ” kia, dùng hương đốt giấy trắng kia, lập tức trên mặt giấy xuất hiện một hàng chữ to “thủ phát quân tử đường”

Hạ Hầu Phụng Chương cúi đầu nhìn qua, giọng vốn đang thu nhỏ, lập tức vống cao gấp đôi.

“Kỳ quái, sao lại chẳng dùng được vậy nhỉ?” Diệp Tầm suy sụp quay về, nhìn dòng chữ kia, cảm thấy lẫn lộn, cậu vốn đã viết rất rõ là, “Hãy trở thành bạn bè đi” rồi mà, sao lại càng khóc to hơn thế chứ? Cứ đùa trêu nhau là tốt nhất, cậu ở lâu cũng học được bản lãnh này!

Nam Cung Tiêu đến gần …nhìn, vọt những lời ác độc ra, “Có thể là nó chẳng biết chữ cũng nên”

Lí Vân Tuyển liếc xéo mắt nhìn cậu ta một cái nói, “Lần này đến lượt ta vậy!” Cô bé đứng dậy cầm đĩa điểm tâm trên bàn, đi đến ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, đặt toàn bộ xuống.

Hạ Hầu Phụng Chương dùng đôi mắt sưng húp híp ngắm nhìn miếng bánh trông rất ngon một lúc, rồi đưa tay ra cầm một chiếc nhét vào mồm, sau đó tiếp tục lại không ngừng cố…..khóc tiếp.

Lí Vân Tuyển bất đắc dĩ lùi lại, cuối cùng cũng không quên mang đĩa điểm tâm về. Nếu mà để đĩa điểm tâm này cho tên nhóc bổ sung thể lực để tiếp tục khóc nữa, chắc cô bé buồn bực đến chết mất.

Chị em nhà họ Tô hưng phấn tột cùng giơ tay lên nói, “Thế để cho chúng ta đi” Vừa nói vừa cùng cầm tay nhau chạy qua, cùng đứng song song trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương.

Hạ Hầu Phụng Chương lần đầu tiên nhìn thấy có hai người giống nhau như đúc, hơn nữa lại là hai chị em đáng yêu xinh đẹp như hoa. Điều này làm cậu bỗng chốc chỉ nức nở, mở to hai mắt nhìn nhìn Tô Lung Linh và Tô Lâm Lang.

Tô Lung Linh và Tô Lâm Lang hai người nhìn nhau, trong đó một bé cười ha hả bảo, “Tên quỷ thích khóc nhè, chúng ta thật chẳng thích chút nào!”

Hạ Hầu Phụng Chương hận nhất là bị người khác gọi mình là quỷ khóc nhè, các cô bé vừa nói xong, chiếc miệng đã khép lại ngoác to ra.

Chị em nhà họ Tô bịt chặt lỗ tai cùng quay về, than thở bảo rằng chẳng bao giờ để ý tới nó nữa.

Tiêu Trạm nhìn Nam Cung Tiêu, đẩy đẩy cậu ta, “Tới lượt ngươi rồi, đi khuyên nó đi, đừng để khóc nữa”

Nam Cung Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu TRạm một cái, bất mãn bảo, “Sao ta lại đi chứ? Sao ngươi không đi đi hả?”

“Ta.. ta còn nghĩ chưa ra cách nào khuyên nó được” Tiêu Trạm sợ hãi nói. Nam Cung Tiêu không nói gì. Cậu cũng chưa nghĩ ra, chả lẽ nó cũng đã nghĩ xong rồi ư? Hai bé đẩy qua đẩy lại, bỗng thấy Đàm Tinh Duyệt ở bên cầm một tờ giấy trắng đi tới Hạ Hầu Phụng Chương.

“A rất hiếm khi thấy nha, Xem thử xem Tiểu Tinh Duyệt chủ động đi đến khuyên người ta thế nào nha” Lí Vân Tuyển cảm thán bảo.

“Cho dù nó coi thường người khác nhưng chỉ sợ cũng không coi thường được vị này rồi…” Nam Cung Tiêu hừ khẽ nói.

Quả thật Đàm Tinh Duyệt cố bắt mình không nghe thấy gì nhưng cũng không thể chống cự nổi âm thanh vống cao lên đến mức thế, vì vậy cậu mới đi đến trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, lấy tay ra gấp vài cái thành một chiếc máy bay giấy, rồi ngay trước mặt cậu ta ném thẳng bay lên trời.

Thần giấy biết bay khiến Hạ Hầu Phụng Chương ngây người nhìn, tay chân quơ lấy, sau đó cũng thử ném trong tay đi, kết quả tay cậu dính bánh, phi lên vậy không đúng, máy bay giấy không lên được máy bayt giấy đã rớt thẳng xuống đất.

“Oa…!” Hạ HẦu Phụng Chương lại tiếp tục truyền trong không trung âm ma của mình.

“Ôi, nếu có Độc Cô ở đây thì tốt quá, chỉ cần mấy tiếng quát của nó to hơn để coi coi tiếng khóc của tên nhóc này có to hơn được nữa không” Nam Cung Tiêu xoa xoa mũi, có chút chịu hết nổi rồi.

“Nam Cung, ngươi đi khuyên nhủ nó đi!” Lí Vân Tuyển nhìn cậu xin giúp đỡ.

“Ta đi sao? Cũng chẳng còn cách nào khác cả. Cho dù cho nó một món đồ chơi, nó cũng sẽ không hứng chơi. Cho nó chịu chút uỷ khuất ta sợ nó bị nghẹn ấy chứ! Cùng nói chuyện với nó à? Ta đoán nó đến ta nói một câu cũng không nghe được đi” Nam Cung Tiêu phân tích một hồi, phát hiện ra cậu làm thế nào cũng thất bại cả, vì thế biết rõ là không cần làm.

Tiêu TRạm thấy không thể trông cậy nổi vào Nam Cung Tiêu nữa, đơn giản tự mình đi tới, ngồi xuống trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, có chút sợ hãi với tiếng khóc của nó hỏi han, “Ngươi….sao ngươi lại khóc hả?”

“Ô….Ông nội không cần ta nữa!” Hạ Hầu Phụng Chương khóc sướt mướt nói, vừa nghĩ đến khả năng không còn được nhìn thấy ông nội và cha mẹ mình nữa, cậu bé lại càng khóc to hơn.

Nam Cung Tiêu đứng bên nói lạnh nhạt, “Xem đi, căn bản là vô dụng rồi”

Lí Vân Tuyển liếc mặt nhìn cậu một cái nói, “Im đi, Trạm Nhi vẫn còn chưa bỏ cuộc đó!”

Tiêu TRạm tiếp tục hỏi kiên trì, “VẬy vì sao ông nội lại không cần ngươi hả?” Hạ Hầu Phụng Chương ngẩn người, khịt khịt mũi nói, “Chắc là….có thể do ta thích khóc…Ổng nói ta không có tương lai gì”

Tiêu TRạm thấy cậu cũng không tiếp tục mở tạp âm nữa, khá vui cười bảo, “VẬy thì đừng khóc nữa! Cố gắng thì sẽ có tương lai, ông nội ngươi sẽ lại yêu ngươi thôi mà!”

Hạ Hầu Phụng Chương mở to mắt nhìn, đôi mắt đơn thuần và đầu óc giản đơn nghiêng nghiêng, tuy nhiên trong lúc cậu tự hỏi bản thân thì đã quên khóc, trong phòng học lập tức khôi phục được sự yên lặng khó tìm. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi cùng xúm lại.

Nam Cung Tiêu gật gật đầu nói, “Đúng rồi, không khóc là tốt rồi! Hiện giờ ngươi khóc cho ai xem chứ, ông nội ngươi cũng nghe không được, ông cũng không thương xót cho ngươi đâu!” Hừ, tuổi còn nhỏ mà đầu óc chẳng có, nghĩ lúc hắn còn nhỏ ý à, khóc chính là vũ khí lợi hại nhất, một khi mà sử dụng thì bất kể ai cũng ngăn không nổi, nhất định đạt được mục đích. Nhưng tên nhóc này thì cứ tiếp tục khóc vậy cũng chẳng ích gì ha? Người nhà nó cũng chẳng có một ai ở đây cả.

Hạ Hầu Phụng Chương nghe không hiểu những lời TRạm Nhi nói trước, nhưng lại nghe được câu Nam Cung Tiêu bảo ông nội không nghe được hắn thì lại hiểu ra ngay.

Trong lòng Tiêu TRạm thầm kêu hỏng rồi, còn chưa kịp nói gì để gỡ gạc, đã thấy Hạ Hầu Phụng Chương vốn đã có chuyển biến tốt đẹp mắt lại bắt đầu tích đầy nước.

Còn Abe đang trốn ở góc phòng thấy không ổn, không kìm nổi chạy tới trước Hạ Hầu Phụng Chương cất giọng “Gâu” một tiếng doạ người.

“Oa..! Ông nội ơi! Ở đây có sói a!” Hạ Hầu Phụng Chương nhớ tới lời ông nội lúc gần đi, bỗng chốc khóc váng lên cao ngất.

Ma âm lại bắt đầu xưng vương xưng bá trong phòng học, mọi người chết ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.