Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 270: Chương 270: Lễ Ngưu Lang Chức Nữ




Hàng năm vào ngày mồng Bảy tháng bảy âm lịch đều được mọi người gọi là đêm thất tịch, cũng có người gọi là “Ngày Ngưu Lang – Chức Nữ”, “Lễ thất kiều”, “Lễ tình nhân” hay còn gọi là “Đêm thất tịch lễ tình nhân”. Đây cũng là ngày lễ truyền thống lớn lãng mạn nhất Trung Quốc, cũng là ngày mà các cô gái coi trọng nhất.

Đêm Thất tịch ngồi ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ, là tập tục của dân gian. Tương truyền rằng cứ hàng năm vào đêm này, trên bầu trời Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau tại cầu hỉ tước.

Đám con gái thì tụ tập ở buổi tối tràn ngập không khí lãng mạn này, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, hứa hẹn một mùa bội thu, hướng lên trời tế bái, cầu xin tiên nữ trên trời có thể ban cho các nàng một tình yêu nhân duyên tương xứng

Tại triều Đại Chu Tiêu Tử Y đang sống, đêm Thất tịch ngày Ngưu Lang Chức nữ là ngày lễ khá long trọng, trong cung còn tổ chức dạ yên rất lớn. Điều này thì Tiêu Tử Y biết rất rõ, bởi nàng mấy hôm trước cũng đã nhận được lời mời nhưng lại viện cớ bị ốm không đi, hoàng hậu cũng không bắt ép.

Nhưng vốn nên nghỉ ngơi ở trong cung, lúc này Tiêu Tử Y lại đang mặc nam trang, nhìn chằm chằm cảnh nào nhiệt trên phố.

Hạ Hầu Linh dẫn nàng đến đúng chiếc cầu Chức Nữ trong phố, là nơi kinh thành chuyên bán đèn tượng trưng cho Chức nữ. Mọi người từ đầu tháng bảy đã bắt đầu đặt mua đèn hoặc các vật phẩm liên quan đến ngày Ngưu Lang Chức Nữ, cho tới tận đêm Thất tịch này. Ở đây cửa hàng mọc ra nhan nhản, san sát nhau như rừng giữa thành phố rộng lớn, người đi lại chật như nêm, tiếng cười đùa vui vẻ ôồ ào vang lên xen lẫn tiếng pháo nổ bay trên bầu trời, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập hào khí ngày lễ.

Tiêu Tử Y cứ bị dòng người đẩy mãi đẩy mãi, từ sau khi nàng đi vào cổ đại, chưa từng đi dạo qua chợ lần nào. Đột nhiên thấy một nơi ồn ào náo nhiệt như vậy, nhìn quanh ngựa xe như nước, đèn treo đầy đường, một cảm giác xúc động dâng trào.

Trong lúc đó tay nàng được người ta nắm chặt, Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại thì phát hiện ra Hạ HẦu Linh đang cười toe toét loé ra hàm răng trắng muốt nhìn nàng vừa cười vàư bảo, “Đừng đi lung tung, ở đây lắm người lắm”

“Được” Tâm tình Tiêu Tử Y bỗng trở nên khoan khoái dễ chịu vô cùng, thầm nghĩe có lẽ Hạ Hầu Linh biết rõ gần đây tâm tình nàng rất rối rắm, nên mới lén dẫn nàng ra dạo phố. Hơn nữa võ công Hạ Hầu Linh so với tưởng tượng của nàng rất cao, quan trọng nhất là nàng ta rõ ràng có thể mang nàng chuồn ra cung dễ dàng.

Tối nay là Đêm Thất Tịch, trong nội cung cung nữ và thái giám hầu hết đã đi dự yến tiệc ở cung Vị Ương rồi, chắc chắn sẽ chơi tới tận nửa đêm mới về. Nghe nói Trầm ngọc Hàn cũng được trưởng bối Thẩm gia gọi về xem mặt, không rảnh hoặc an phận mà ngồi ngốc trong cung với nàng. Vì thế trước nửa đêm nàng có lẽ còn rất nhiều thời gian để chơi.

Thật ra nàng cảm thấy bất ngờ lắm, cái thời đại này còn có nhân tính chút, rõ ràng không được vẫn ép Trầm Ngọc Hàn phải trực tiếp bái đường thành thân. Hừ, hắn lợi quá rồi còn gì!

Trước đây mỗi khi xuất cung, Tiêu Tử Y chưa từng bao giơ thấy tự do như bây giờ. Bên cạnh không có một số đông người đi theo, làm cho nàng cảm thấy mình có cảm giác rất giống dân thường như trước đây.

Nàng quay đầu lại nhìn cảnh hoàng cung xa xa, chỉ thấy một mảng cung mái đình cong lên tinh xảo dưới bóng đêm, dưới ánh đèn, nhìn xa xa giống như cảnh tiên vậy song đi vào lại thấy rất bình thường, song vì cái gì mà lại chẳng muốn về chút nào vậy?

“Hì hì, đã nhiều năm không về, lễ tình nhân ở kinh thành vẫn phồn hoa như thế. Thật sự là nhớ quá ha!” Hạ Hầu Linh không rõ lấy đâu được chiếc quạt bắt đầu phe phẩy giống y hệt Đàm Nguyệt Li, đều là bộ dạng công tử phong lưu đa tình phóng khoáng, làm cho các cô gái xung quanh cứ dán mắt nhìn, có người còn to gan cứ liếc mắt đưa tình ngang nhiên.

Tiêu Tử Y thấy vậy thì hơi cười, so với việc đã nhìn quen Hạ Hầu Linh trong trang phục nam, nàng ta hoá trang hầu như không chê vào đâu được. Cũng giống y chang Tiêu SÁch ở lần thuyết trình trước đây. Nhưng Tiêu Tử Y cũng liếc mắt nhìn qua, cũng phát giác ra con đường này nữ giả nam cũng không phải chỉ mỗi nàng và Hạ HẦu Linh. Có khối người cùng chung chí hướng, có lẽ là những tiểu thư con nhà giàu có lén ra dạo ngoài phố đây.

Tại cái nơi mà bầu không khí lúc nào cũng bảo thủ, cổ hủ này, tại một ngày lễ tương tự thế này, chỉ sợ có không ít cha mẹ muốn gả chồng cho con gái nên cũng mắt nhắm mắt mở cho phép con gái mình đi cũng nên.

“Chúng ta đây đi đâu vậy?” Tiêu Tử Y rất tự nhiên kéo tay Hạ Hầu Linh nhìn chợ đêm khắp nơi, tiện tay mua một ít đồ lặt vặt.

“Ha ha. Phía trước là Phan Lâu nổi tiếng, đi qua đó sẽ là Lan Vị Phường” Hạ Hầu Linh thu quạt lại, chỉ về phía đèn đuốc sáng rực phía xa, chỗ đó rõ ràng là càng náo nhiệt hơn.

Tiêu Tự Y nghe thấy tên Lan Vị phường thì bỗng theo phản xạ dừng bước. “A, lúc này Lan vị Phường chắc là đông lắm hết chỗ rồi. Chúng ta đi đến đó cũng không có chỗ đâu” Nàng đã quyết định rồi nếu suy nghĩ chưa kỹ nàng nhất định sẽ không đi gặp một trong hai người đó đâu.

Hạ Hầu Linh cất giọng chậc chậc bảo, “Không phải là chỗ Lan Vị phường đó đâu! Ở đó chỉ có mỗi đồ ăn thôi lại vừa ngọt nữa chán lắm. Cô có biết ở cạnh lan vị phường vừa xây dựng một chỗ rất thú vị hay không? Đêm nay khai trương, chúng ta là đi vào chỗ đó đó”

“Là chỗ nào?” Tiêu Tử Y nổi hứng, cứ kéo cả Hạ HẦu Linh cũng phải tham gia vào chỗ náo nhiệt đó, nó là cái gì nhỉ?

“Gọi là Công viên trò chơi Hoàng gia nha! Cũng chẳng biết ông chủ Lan Vị Phường kia sao có thể xin được bút phê của Hoàng Đế ban cho nữa chứ, thật sự là gặp quỷ mất rồi!” Hạ Hầu Linh thuận miệng nói vài câu thô tục, hơi phân trần dắt Tiêu Tử Y bước nhanh chân hơn. “Bảo là Công viên Trò chơi Hoàng gia, tuy nhiên lại mở rộng cho cả dân chúng nữa. Hoàng ân mêng mông cuồn cuộn quá ha! Nhưng mà chi phí cho cái nơi này rất tốn kém và xa xỉ nhá, đêm nay cũng vì là đêm Thất tịch, lại là ngày Chức nữ vượt cầu gặp Ngưu Lang, nên được miến phí đó! Song tiếc là phải là tình nhân mới được đi vào! Đi nào! Chúng ta nhanh lên nào!”

Mặt Tiêu Tử Y đen xì lại cứ để mặt cho Hạ HẦu Linh kéo tay nàng đi xuyên qua đám người.

Thảo nào sao nàng lại tự dưng thấy cái vị đại tiểu thư Hạ Hầu này tốt bụng kéo nàng đi dạo ngoài phố thế chứ, hoá ra là muốn kéo nàng đi cho đủ số lượng ha! Công viên trò chơi ở thời đại này dĩ nhiên là những trò mới lạ rồi, hơn thế lại còn tặng thêm chữ “Hoàng gia” vào nữa rất hấp dẫn người ta. Chẳng trách mà Hạ Hầu Linh trốn trong thâm cung lại hiếu kỳ đến thế.

Nhưng nàng lại không biết vì sao Nam Cung Sanh lại mở một công viên trò chơi như thế nữa. Hơn nữa công viên trò chơi hoàng gia này đúng là ý tưởng mà nàng và Đàm Nguyệt Li bàn nhau đó mà? Sao tự dưng lại biến thành của Lan Vị phương chứ? Chả lẽ Đàm Nguyệt Li không tiện lộ diện nên mới lén tìm Nam Cung Sanh để hợp tác hay sao?

Thảo nào mà gần đây chẳng thấy bóng dáng Nam Cung Sanh đâu cả, nàng còn tưởng là nàng công bố bế quan thì hắn sẽ rất nghe lời không tới quấy rầy nàng nữa đây này! Trước khi nàng bế quan một tháng cũng đã ít thấy hắn rồi, hoá ra là đang bận bịu cái công viên trò chơi hoàng gia này ha.

Ha ha, chắc là Đàm Nguyệt Li cũng biết ông chủ Lan Vị phường, nhưng lại không biết vị đầu bếp nam trong cung của nàng là một người đâu. Thật không rõ hai người đàn ông này mở cái công viên trò chơi hoàng gia này có bộ dạng kiểu gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.