Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 260: Chương 260: Ngày Quốc tế thiếu nhi




Một đêm không mơ, Tiêu Tử Y đứng ở cửa lớn nghênh đón bọn trẻ tới, nhìn vẻ mặt hân hoan của mỗi đứa, mừng thầm vì biết rõ bọn trẻ đã nhận được quà tặng.

Tiêu Trạm đặc biệt vui vẻ, suốt cả ngày trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cứ tươi cười mãi không ngừng.

Tiêu Tử Y rất hiếu kỳ, nhưng bất luận hỏi thế nào, bé Tiêu Trạm cũng đều lắc đầu bảo là muốn giữ bí mật. Còn Nam Cung Sanh thì cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, muốn tóm hắn lại để hỏi cho rõ mà cũng không cách nào tìm được hắn.

Hôm nay là ngày Quốc thế thiếu nhi, Tiêu Tử Y lại cho bọn trẻ được nghỉ một ngày, đem cung điện Trường Nhạc biến thành một nơi để chơi trò chơi thử nghiệm. Đây là mấy ngày nay nàng và Đàm Nguyệt Li khẩn cấp bố trí. Thiết bị trò chơi cỡ lớn thì vẫn còn đang thiết kế, nhưng ví dụ như nhà ma, vòng bập bênh hay một số những trò nhỏ đơn giản khác cũng đã chuẩn bị đủ cả.

Nàng còn mời những phụ huynh bọn trẻ có thời gian rảnh rỗi đến động viên bọn trẻ muốn để lại ký ức tốt đẹp cho chúng,

Bởi thời đại này không có máy chụp ảnh, nên Tiêu Tử Y bảo Tiêu Cảnh Dương tìm cho hai hoạ sỹ cung đình vẽ cho cả nhà bọn trẻ mỗi nhà một bức tranh. Khụ, tuy nàng cho là vẽ cũng chỉ hơi giống thôi nhưng hình như ai cũng đều thích cả.

Giữa trưa bọn trẻ ăn cơm rất phong phú sau đó nghỉ trưa, Tiêu Tử Y lại chuẩn bị đủ giấy bút cho bọn trẻ, ghi lại thư cho mười năm sau này của chính mình, muốn viết gì thì viết. Sau đó lại chọn một ít đồ vật mình thích nhất đặt trong hộp niêm phong lại cất vào kho…, tự mình tìm một địa điểm trong cung Trường Nhạc để chôn…, đây là kho báu mong đợi của mười năm sau.

Tiêu Tử Y thấy mặt bọn trẻ hào hứng phấn khởi, bất giác nghĩ ngợi. Mười năm sau, những đứa trẻ này sẽ thế nào, còn nàng thì đang ở đâu đây. Nếu để cho nàng viết một bức thư cho chính mình mười năm sau, nàng sẽ viết gì đây?

Tại nơi đây sau khi con gái đến tuổi cập kê, vấn đề lập gia đình sẽ là vấn đề phức tạp nhất. Tháng sau nàng đã đến tuổi cập kê rồi, chẳng may được hoàng đế cao hứng cứ thể gả nàng cho Trương Tam hay Lý Tứ gì đó nữa. Đây chính là miệng vàng lời ngọc, đến lúc đó nàng có muốn sửa đổi cũng bó tay mà thôi.

Nếu như không muốn người khác khống chế vận mệnh của mình, nàng đây nhất định phải đánh đòn phủ đầu, nhưng đến cùng ai sẽ là đối tượng mà nàng phó thác chung thân cả đời đây?

Nàng thừa nhận đã từng có cảm tình với Tiêu Cảnh Dương, nhưng mà cũng biết rất rõ hắn là huynh trưởng của nàng. Cho dù sau này hắn cũng đã mở cõi lòng cho nàng thấy, tuy nàng cũng có chút động tâm song lý trí của nàng cuối cùng cũng nhắc nhở, biết rõ họ cho dù yêu nhau, nàng cũng không có dũng khí để bước lên trước một bước.

Trừ phi nàng đổi thân phận, không phải là huynh muội với hắn. Nhưng mà nếu ngay từ đầu họ vốn là thế rồi, thì hắn cũng sẽ không ôn nhu đối với nàng, tất cả tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra.

Còn về Nam Cung Sanh…. Tiêu Tử Y nghĩ đến tên này, vốn đã quen nhìn thấp thoáng bóng hắn trước mặt. Quả nhiên tại đình viện cách đó không xa đã thấy một bóng màu lam. Đúng vậy. Hắn lúc nào cũng bên nàng, không xa không gần, yên lặng thủ hộ nàng. Hắn bao dung nàng tuỳ hứng, nàng hưởng thụ khoái cảm đối chọi gay gắt với hắn, cũng dần trở thành thói quen hắn lúc nào cũng quanh quẩn bên nàng.

Khi hiểu hắn rồi, nàng lại cảm thấy họ gần nhau hơn chút, cùng ở chung với hắn, nàng lại thấy hắn hình như gần thêm chút nữa, tựa như hiện tại hắn đang đi về phía nàng vậy.

Thế nhưng hắn cái gì cũng không nói, đến cả tên nàng hắn cũng không gọi. Cứ coi như hai người đã rất gần nhau rồi mà lại giống như cách một tầ lụa mỏng nhìn không rõ. Thật giống như hắn hiện giờ đang đứng trước mặt nàng đây mà vẫn đeo chòm râu xồm đầy mặt, phủ kín hai mắt hắn.

Nàng muốn tiến thêm nữa….., nàng muốn xác nhận, muốn nhìn rõ hơn nữa.

“Sao lại ngẩn người ra thế? Đã có chuyện gì xảy ra sao?” Nam Cung Sanh nhìn quanh xác nhận vài lần, thấy chung quanh không có ai gần nghe họ nói chuyện mới hỏi khẽ.

“Không, không có gì” Tiêu Tử Y cụp mắt xuống nói nhàn nhạt.

“Hôm nay làm cũng rất được nha! Mới vừa rồi còn đụng phải Tiêu Nhi bọn chúng, nói là hôm nay chơi rất vui” Tâm tình Nam Cung Sanh không tệ, bị tiếng cười bọn trẻ lây nhiễm càng thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng.

“Vâng, đều là cố gắng của tất cả mọi người” Tiêu Tử Y bỏ thêm mấy từ, cảm thấy tâm tình bội bực vô cùng. Những ngày này không hiểu sao cảm xúc không rõ cứ lượn lờ trong lòng làm nàng gần như không thở nổi. Nàng vô ý thức mà ngẩn ngơ, không còn cảm giác ở chung với hắn như trước, nói thản nhiên, “Trời đã tối nhanh thật đó. Tối qua anh cho Trạm Nhi cái gì vậy?”

Nam Cung Sanh vỗ tay cười khẽ bảo, “Không phải đã nói lần trước rồi sao? Trong mắt Hoàng Tôn Điện Hạ, ánh trăng là vật nhẹ, nhỏ một chút, vì thế ta đã sai người làm thành một vòng cổ hình tròn, hiện giờ có lẽ đang trong người Hoàng tôn điện hạ đó”

Tiêu Tử Y nghe vậy im lặng tâm ý phiền loạn nói, “Anh thật đã làm vậy rồi hả? Coi như là trẻ con đi, cũng sẽ không dễ mà bị lừa như thế chứ?” Tâm tình nàng không tốt, lời nói ra dĩ nhiên chẳng êm tai chút nào.

Nam Cung Sanh kinh ngạc nhìn nàng, giọng điệu trầm trầm hỏi, “Công chúa, có phải đã xảy ra chuyện gì không vậy?” Không đúng, vị tiểu công chúa này lúc nào cũng vẫn tươi cười chào đón người ta, càng ở chung với bọn trẻ lại càng kiên nhẫn hơn mà. Hôm nay chưa nói với hắn hai câu thì đã trở mặt rồi, tuyệt đối có chuyện gì xảy ra rồi.

“Bầu trời này đã tối đen rồi, chả lẽ lại để cho Trạm Nhi cứ mỗi tháng mới nhìn thấy bầu trời sáng hay sao? Chẳng lẽ lại để cho nó thưngn tâm gấp bội lần sao? Ta sẽ đi giải thích điều này với bé vậy” Tiêu Tử Y nghe hắn gọi mình là công chúa, tim như bị đâm một nhát, đau đến mức nàng không bao giờ muốn…xuất hiện trước mặt hắn nữa, tâm loạn như ma nói xong thì quay đầu đi.

Nam Cung Sanh định đưa tay ra túm lấy nàng xong lại lừng chừng. Hắn không ngờ chỉ có ngắn ngủn vài ngày mà khinh công của nàng đã tiến bộ trông thấy, nhìn rất tự nhiên. Hắn có thể đuổi theo kịp nhưng không quá mức. Hắn đành thở dài đi sau nàng, duy trì một khoảng cách thích hợp.

Hai tay Tiêu Tử Y đan chặt vào nhau phát run lên. Nàng không rõ vì sao mà vậy nữa. Trước đây trước mặt Nam Cung Tranh nàng nói không muốn thong dong nữa, rất kiên cường khẳng định là mình có tình cảm với Nam Cung Sanh. Nhưng điều đó cũng chỉ là giới hạn gần kề trong gang tấc thật chỉ có tình cảm thôi không phải sao? Nàng không có lý nào lại vô tình giao hết lòng mình đi như thế chứ?

Đúng vậy, tất cả là lỗi cảm giác của nàng. Trong lòng hắn, còn chưa cần mấy câu mà đã ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Tuyệt đối sẽ không như thế nữa đâu.

Tiêu Tử Y chậm rãi đi về trước điện tách xa bọn nhỏ ra, bỗng lỗ tai linh mẫn nghe được tiếng Lí Vân Tuyển đang hỏi Tiêu Trạm, “Trạm Nhi à, hôm qua người được quà tặng là gì thế? Chúng ta đã nói hết rồi, người cũng phải nói ra chứ!”

Tiêu Tử Y định ngăn Tiêu TRạm lại, nhưng lại thấy chiếc miệng nhỏ của bé mở ra, vui sướng nói, “Hì hì, nói thầm cho các ngươi biết nhá, thật ra nguyện vọng ta muốn là bầu trời ánh trăng đó”

“Ồ ồ? Bầu trời ánh trăng sao? Vậy người có mang theo không?” Hai chị em nhà họ Tô gào lên lách tới, muốn nhìn rõ ánh trăng thật sự.

Tiêu TRạm đắc ý rút một chiếc dây treo cổ có gắn mảnh kim loại ra, nói rất vui vẻ, “Ừ, là cái này đây!”

Vầng hào quang lóng lánh từ từ phát ra trên bàn tay bé nhỏ của bé, toả sáng soi rõ vẻ hâm mộ trên mặt bọn trẻ.

Độc Cô Huyền đứng cạnh cười nhạo khinh miệt, đưa tay chỉ lên bầu trời nói, ‘Ngươi nói bậy! Rõ ràng ánh trăng vẫn còn trên bầu trời kia đó mà! Sao lại có thể đậu trên cổ cùng lúc với ngươi được chứ?”

Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lại phát hiện bầu trời đêm đầy sao song chẳng có bóng dáng ánh trăng đâu cả.

Tiêu Tử Y cả kinh, mới kịp phản ứng, hôm nay là mồng 1 âm lịch, trăng trên trời lúc này sẽ là trăng non. Hôm nay trăng non đang vận chuyển đến giữa cùng với bầu trời, ánh trăng đen nửa bán cầu nên lúc này nhìn không thấy trăng đâu.

Chẳng lẽ những….này mà Nam Cung Sanh cũng tính toán hết cả rồi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.