Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 109: Chương 109: Phân phối chọn người




Sắc mặt Độc Cô Diệp không thay đổi nhìn hai người trong phòng, chính xác mà nói là nhìn Tiêu Tử Y.

Tiêu Tử Y vô tội trừng to hai mắt nhìn hắn, nàng cũng không phải là dụ dỗ thái tử điện hạ của hắn nha. Được rồi, cho dù là nàng dụ dỗ, đối phương cũng là cam tâm tình nguyện mới tới, hắn khó chịu muốn cắn nàng sao!

“Độc Cô, sao ngươi lại tìm tới đây vậy?” Tiêu Cảnh Dương hơi ngoài ý muốn nhìn Độc Cô Diệp.

Độc Cô Diệp cau mày nói lạnh nhạt: “Ngươi cũng xin phép không tới Quốc Tử Giám, mà muốn tới đây sao?”

Tiêu Tử Y nhíu mày lại, vừa nghĩ tới tuổi của Độc Cô Diệp và Tiêu Cảnh Dương chắc tương đương nhau, chắc là bạn học đó chứ nhỉ? A, ở đây phải nói là thư đồng của Thái tử mới đúng. Nhưng mà quả thật không ngờ lại nhanh như vậy bắt được thanh niên khoẻ mạnh.

Ánh mắt Tiêu Tử Y nhìn xoay chuyển, tủm tỉm cười với Tiêu Cảnh Dương bảo: “Hoàng huynh, muội muốn anh ta, có được không?”

Độc Cô Diệp ngẩn người, bản năng vì câu nói này của Tiêu Tử Y mà cảm thấy rét run cả người. Cô gái này đang nói gì vậy?

Tiêu Cảnh Dương một tay xoa cằm, nhìn Độc Cô Diệp từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt ngời sáng vui sướng gật gù: “Không tồi nha, có thể đó! Dù sao thì Độc Cô hắn hiện giờ cũng không có chức quan gì cả, cho hoàng muội tuỳ tiện dùng đó”

Dùng cái gì cơ? Độc Cô Diệp suýt chút nữa không kìm chế nổi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Không biết vị Công chúa Trường Nhạc này có giống vị Phong Uyển tình kia không đây? Có đặc thù ham mê với mỹ nam lắm sao?

Trời ạ, hắn để ý lắm, cứ xuất hiện liên tục trước công chúng đều phải thăm dò xem cái vị Phong Uyển Tình kia có thể xuất hiện hay không rồi mới quyết định đi hay ở nha. Trên yến tiệc Hải Đường và lễ Thân tằm đều thế cả. Ai ngờ cả vị công chúa Trường Nhạc này cũng giống y thế!

Tiêu Tử Y cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ yếu ớt lộn xộn trong lòng Độc Cô Diệp gì gì đó, mà thay bút lông bằng than củi viết trên giấy gì đó.

“Này, định cho Độc Cô dạy gì đấy?” Tiêu Cảnh Dương thú vị liếc mắt nhìn biểu hiện cứng ngắc của Độc Cô Diệp, nể mặt mũi hắn mà không vạch trần, chỉ xoay người nhìn Tiêu Tử Y đang cẩn thận viết gì đó trên giấy, cố ý quan tâm hỏi.

“Anh ta ném thẻ vào bình rượu lợi hại như thế, cưỡi ngựa bắn cung chắc cũng không thành vấn đề chứ. Nhưng mà trẻ con thì cũng không cần dạy cưỡi ngựa làm gì, chỉ cần dạy chúng bắn tên….là được. Đúng, giáo viên thể dục” Tiêu Tử Y viết viết xoá xoá trên giấy.

Dạy đồ vật này nọ ư? Tim Độc Cô Diệp đập kinh hoàng cuối cùng cũng chậm lại chút, hình như hắn phán đoán sai rồi.

“Độc Cô Diệp à, ở đây không có tiền lương phát cho anh nhé, thực xin lỗi. Cứ ba giờ chiều hàng ngày…À, không, giờ Thân anh đến đây dạy nửa canh giờ nhé, có được không?” Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn mong chờ.

Độc Cô Diệp phát hiện ra sự thật và cách hắn phán đoán khác nhau một trời một vực, rốt cục thở dài nhẹ nhõm, ra vẻ lãnh đạm hỏi han: “Tiền lương là cái gì vậy?”

“À là lương tháng đó. Nếu anh muốn thì hỏi hoàng huynh nhé” Tiêu Tử Y của người phúc ta, dĩ nhiên là không nói đùa.

Độc Cô Diệp nhíu nhíu mày, nhìn mắt Tiêu Cảnh Dương thấy hắn không dị nghị gì, nhưng vẫn thấy khó chịu vì sao mình phải dạy trẻ con chứ? Hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi lạnh lùng nói: “Công chúa điện hạ, thần rất muốn vâng theo mệnh lệnh”

“Nhưng sao?” Tiêu Tử Y biết rất rõ đằng sau hắn còn chuyện muốn nói chưa xong, một tay chống cằm chờ xem hắn định ném lý do gì cho nàng.

“Nhưng mà, thần cứ như thế ra vào cung Trường Nhạc thường xuyên chẳng lẽ người không sợ người ngoài nói linh tinh sao?” Trên mặt Độc Cô Diệp lộ biểu tình có thể nói là khinh thường.

Tiêu Tử Y bĩu môi, người đó khinh thường có liên quan gì tới nàng sao? Về phần mình ư? Tuy nàng không phải người gặp người yêu nhưng cũng chưa tới mức độ làm hắn chán ghét đến vậy chứ?

Tiêu Cảnh Dương ở bên cạnh cười giảng hoà nói: “Hết cách rồi, cứ mỗi ngày xế chiều chỉ cần qua đây chừng nửa canh giờ mà thôi. Có ai nói nhảm, bảo hắn tới gặp ta.”

Tiêu Tử Y sùng bái nhìn Tiêu Cảnh Dương, không hổ là nàng khổ tâm mới túm được tới đây làm hậu thuẫn, không tệ không tệ, chỉ là dùng tốt lắm nhé.

Độc Cô Diệp thấy trên mặt Tiêu Cảnh Dương không có biểu hiện gì. Chỉ là hắn vừa quay đầu thì dĩ nhiên nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không nên ở trong này xuất hiện ngoài cửa sổ vò đầu bứt tai.

“Độc Cô Huyền! Ai bảo ngươi tới đây hả?” Trong phòng bỗng chốc ngập tràn tiếng gầm rống tức giận của Độc Cô Diệp, cùng lúc đó cái đầu nhỏ lập tức thụt xuống chui vào bụi cỏ, Độc Cô Diệp bước vài bước đã xông thẳng ra ngoài tới gần cửa sổ.

Tiêu Tử Y thấy nhưng không trách cứ gì chỉ nhún vai, tình huống này kiểu gì sớm muộn cũng bùng phát, sớm muộn gì Độc Cô Diệp cũng phát hiện ra đứa cháu nhỏ của mình là học trò của hắn thôi.

“Như vậy là giáo viên thể dục tìm được rồi. Tối thiểu còn thiếu giáo viên dạy nghĩa, giáo viên mỹ thuật tạo hình và giáo viên âm nhạc nữa thôi” TRên giấy Tiêu Tử Y lập ra thời khoá biểu đơn giản, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Giáo viên mỹ thuật tạo hình để cho muội làm tốt lắm, hắc hắc”

“Muội đi làm á?” Tiêu Cảnh Dương buồn cười không dám cười, tiện tay kéo ghế ngồi xuống. Tuy hắn nghe không hiểu thể dục là gì, nhưng không khác giáo viên như tên phu tử kia đi.

“Thế nào? Huynh còn chưa xem qua muội giao bài tập cho Trạm Nhi vẽ tranh đấy chứ?” Tiêu Tử Y đắc ý cười cười, cứ nghĩ đến hoàng hậu giấu bức tranh nòng nọc nhỏ tìm mẹ kia cũng thuyết minh tranh của nàng cũng coi không tệ đó chứ!

”Xem sớm rồi, nhưng muội chả nhẽ cho bọn nhỏ học vẽ tranh như thế sao?” Tiêu Cảnh Dương đưa tay cầm lấy than củi lên, ngay trên giấy hiện ra một chú chuột Mickey, quẹt miệng hỏi: “Nhìn được đấy, nhưng đây là cái gì thế? Lão chuột hay là cái gì đấy hả?”

“Hừ. Nó có tên là Mitch” Tiêu Tử Y khó chịu phát hiện ra Tiêu Cảnh Dương vẽ thật đúng quá. Người này có phải ngày nào cũng lén vẽ trộm tác phẩm của nàng không nhỉ?

“Tên càng quái hơn” Tiêu Cảnh Dương ném than củi đi, lấy khăn từ trong người ra lau lau ngón tay bị nhuộm đen sì. “Vẽ tranh hay là mời mực tới vẽ trên người đây thôi thì để muội dạy vậy. Đúng lúc ta vừa nhớ ra một người”

“Ai a?” Tiêu Tử Y chu môi lên hỏi, là ai to gan như vậy muốn cướp cần câu cơm của nàng đây?

“Có lẽ muội không biết đâu, hắn gọi là Đàm Nguyệt Li. TRanh hắn vẽ trong thành giá rất cao” Tiêu Cảnh Dương giới thiệu rất chân thành, Lẳng lặng làm cho Đàm Nguyệt Li nổi tiếng thực ra là bức mỹ nhân đồ. Nhưng bảo bối muội muội của hắn cũng không xuất cung nên tự nhiên không biết thôi.

Tiêu Tử Y ngẩn ra, vốn đang định nghĩ ra hàng ngàn lý do cự tuyệt nhưng lúc này nghe tới tên Đàm nguyệt Li thì vội nuốt trở lại. Hay lắm, oan gia ngõ hẹp, Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo: “Tuyệt lắm, hôm nay phải bắt hắn đi lên đồi mới được”

“À, chuyện này không được rồi, hắn phải ra kinh làm việc, đại để mấy ngày nữa mới có thể về. Trong lúc đó Tử Y muội dạy trước chút đi nhé”

Tiêu Cảnh Dương đột nhiên nghĩ đến Đàm nguyệt Li mấy ngày này không ở kinh thành, tiếc nuối nói.

“Được thôi” Tiêu Tử Y thở dài, xét thấy người đó có thể chui đầu vào lưới nàng chờ lâu thêm hai ngày thì có sao. Nàng viết tên Đàm Nguyệt Li lên trên giấy rồi thì thào: “Nghĩa…Có thể mời được công tử Sanh đến không đây?’

Nói thực thì nàng có ấn tượng rất sâu với tên râu xồm trạch nam kia. Quả thật cái loại hình tiền vệ tạo hình làm cho người ta tưởng quên lại rất khó khăn. Hơn nữa, biết đâu hắn còn có thể giống nàng là loại người xuyên qua đến chăng….

“Nghĩa thì để ta đến dạy đi. Công tử Sanh ghét nhất là bị dính vào mấy vương tôn công tử quý tộc, cho nên muội có mời hắn cũng không đến đây đâu”

Tiêu Cảnh Dương một lời từ chối thẳng thừng, tuy suy nghĩ thay đổi rất nhanh nhưng mặt ngoài thì lại tỏ vẻ ung dung thản nhiên nói.

Tiêu Tử Y nghĩ lại cũng thấy đúng, người đó cũng không nên mời. Nhưng nàng hoài nghi nhìn Tiêu Cảnh Dương một chút, như có chút không tin hắn, “Được rồi, đợi muội dự thính mấy tiết lên lớp của huynh đã rồi quyết định”

“Được được, Trường đại nhân” Tiêu Cảnh Dương yêu quý cười nói, “Lễ, nhạc, bắn (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư, số, 6 môn học thì trong đó có ngự là do bọn trẻ quá nhỏ chưa thể cưỡi ngựa được, tuy nhiên có phải lễ cũng nên có người dạy không đây?”

“Lễ à?” Tiêu Tử Y nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi mới hiểu ra “lễ” này chính là chỉ môn đạo đức. Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng bình thản của Tiêu Cảnh Dương, biết chắc trong lòng hắn nhất định đã chọn được người vì vậy hỏi luôn: “Cũng được lắm nha, nhưng bảo ai tới dạy đây?”

“Hay là bảo Lí Vân Tuyển ca ca tới đây đi, hắn là người của Lễ Bộ, vừa lúc cũng vẹn tròn tình cảm huynh muội hai người” Tiêu Cảnh Dương cười vô cùng dịu dàng nói.

“Anh ta ư….Được rồi, coi như là vì bé Vân Tuyển đi vậy” Trước mặt Tiêu Tử Y xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm của người đàn ông, hừ, xem ra có hoàng huynh cầu tình cho hắn, tiện lợi cho hắn quá. “Tuy vậy đều là phụ huynh các bạn nhỏ đến dạy chương trình học, có phải rất khoa trương hay không đây?”

“Thế nào vậy? Tử Y, bước đầu cứ dạy học đã, cho nên dùng người khá quen thuộc thì hay hơn!” Tiêu Cảnh Dương nói có thâm ý. Những người này đều là phụ tá của hắn, tuy rằng gần đây hắn lựa chọn buông tha một ít hành động, tuy nhiên không có nghĩa là có thể tuỳ ý nhận những người khác tới dò xét.

“Cũng đúng, vậy nghe hoàng huynh vậy” Tiêu Tử Y biết Tiêu Cảnh Dương sợ dùng người hắn không quen sẽ phát sinh chuyện gì đó. Thế cũng tốt, lo nghĩ của hắn cũng có lý.

“Như vậy “lễ” sẽ để Lí Vân Thanh, “bắn” để Độc Cô Diệp dạy, “ngự” tạm thời chưa được, “thư” vẫn để Thái Khổng Minh tiếp tục đảm nhiệm, “số” thì để ta dạy. Còn thêm nữa là vẽ tranh thì sẽ là Đàm Nguyệt Li” Tiêu Cảnh Dương cầm danh sách trên tay Tiêu Tử Y lên, đọc một loạt ra, “Chỉ còn một môn nữa này? Ai sẽ dạy nhạc đây?”

Tiêu Tử Y nghe vậy cúi đầu cười yếu ớt nói: “Cái này muội sớm đã chọn người rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.