Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 33: Chương 33: Phòng ấm




Edit: Mộ Hàm

Beta: A Tử

Trong phòng ấm của Vị Ương Cung.

Nếu Tiêu Tử Y ở tại nơi này, sẽ sợ hãi mà cảm thán cho nhà ấm trong điện thiết kế tiên tiến với lò sưởi trong tường, là than củi cung ấm. Điện giữ ấm dùng cây tiêu giã nát trộn với bùn làm vách tường, quế mộc làm cột, trải toàn những tấm thảm tinh xảo ngũ sắc tựa như một phiến quạt ngũ quang thập sắc. Chiếc bình phong Vân Mẫu đem điện phân cách thành hai gian trong ngoài. Các loại châu báu bài trí đem đại điện trang hoàng thật xa hoa.

Phòng ấm cùng thanh lương điện là hai cung điện đông ấm hè mát, là chỗ ở hoàng đế thích nhất. Hoàng đế triều nào cũng không ngoại lệ. Hiện tại mặc dù là đầu mùa xuân, nhưng là xuân hàn se lạnh, trong điện lò sưởi trong tường lý than lửa thiêu đốt mạnh mẽ.

“Hoàng thượng, nô tì nghe nói Tử Y gần nhất đang tìm chàng rể tốt, là thật sao?” Hoàng hậu hôm nay cố ý qua đây vì nói chuyện này, nàng ngồi ở nhuyễn tháp kế bên hoàng đế, thân thủ cầm lấy dao gọt trái cây thay hắn gọt xong lại đem quả táo chia làm từng khối nhỏ.

Hoàng đế đang ở phê duyệt tấu chương tay ngưng lại, vốn viết đến nét sau cùng thì chợt chệch tay, ở trên tấu chương lưu lại một đường rất khó xem.

“Cảnh Dương, rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi không phải nói đã thuyết phục được Tử Y sao?” Hoàng đế đơn giản ném bút, đè huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau, mở miệng hướng đối diện đọc tấu chương Tiêu Cảnh Dương hỏi.

Tiêu Cảnh Dương thân thể ngồi thẳng, thở dài: “Phụ hoàng, Con đã đến thuyết phục muội ấy. Ai biết muội ấy vẫn là không quen sống ở đây.”

“Không quen? Không quen cũng phải quen!” Hoàng đế tức giận, lửa giận liền bốc cao. Có lẽ là vì mùa xuân này cả nước bị đại hạn, có lẽ là vì dị tộc phương Bắc tâm bắt đầu chộn rộb, mà dù sao tâm tình của hắn từ sau khi trở về từ Hải Đường yến, mỗi ngày thật giống như tùy thời có thể như pháo nổ thật mạnh, gần nhất triều đình cao thấp đều câm như hến, không ai dám ở lúc này chọc Thiên Tử tức giận.

“Hoàng thượng, Tử Y từ nhỏ ở dân gian lớn lên, không quen quy củ lẫn cuộc sống trong cung điều này thực bình thường. Huống chi nàng còn bị nhiều ủy khuất như vậy! Nghe nói nàng sợ nhận thứ không nên nhận, nên lễ vật ai đưa đến nàng đều trả lại, đến bây giờ vẫn vậy!” Hoàng hậu hảo ngôn khuyên nhủ, giọng nói êm ái mà bàn bạc.

Hoàng đế nhíu mi, tức giận chưa tiêu nói: “Hoàng cung chẳng lẽ còn so ra còn kém hơn bên ngoài sao? Có cái gì không tốt? Nàng còn có cái gì bất mãn chứ?”

Tiêu Cảnh Dương lại một chút còn không sợ đương kim thiên tử tức giận, ngược lại cười nói: “Phụ hoàng, nếu trong cung tốt như trong lời nói của người, Ngũ đệ cũng sẽ không mỗi lần ngơ ngẩn ở một tháng liền ầm ỹ muốn đi chơi, ví dụ này còn chưa đủ sao?”

“Hừ!” Hoàng đế ném tấu chương đang cầm, khó chịu mắng: “Đứa con bất hiếu đó, ngươi còn nhắc tới hắn làm gì?”

“Ha ha, nhi thần cũng không phải cố ý nhắc tới hắn, chính là Ngũ đệ ngày hôm qua cho người đưa tin về, nói hắn đã theo Đột Quyết về tới quan nội, đại khái không lâu sẽ trở lại!” Tiêu Cảnh Dương vui vẻ nói.

Hoàng hậu ở một bên yên lặng trong lòng thầm khen ngợi nhi tử chính mình, không dấu vết liền đem hành tung đệ đệ chính mình cấp báo. Nếu không thời điểm khác, ở trước mặt hoàng đế, mặc kệ ai nhắc tới đến tên đứa con này đều làm hắn nổi trận lôi đình.

Hoàng đế trên mặt biểu tình dịu đi rất nhiều. Hắn đứng lên đi đến trước lò sưởi trong tường, khoanh tay suy nghĩ một lát, rốt cục mở miệng hỏi nói:

“Tử Y nó. . . . . . Đến tột cùng sao lại thế này? Là thiếu thứ gì? Vẫn là hạ nhân hầu hạ không đủ?”

Hoàng hậu chặn trước lời của Tiêu Cảnh Dương, mở miệng nói: “Hoàng thượng, Tử Y phỏng chừng là không quen ở trong cung vì rất cô tịch. Nô tì nghe nói nàng trước kia ở một cái gọi là phái Thiên Sơn gì đó lớn lên, thoáng cái ph ải một mình sống trong Trường Nhạc cung rộng lớn như vậy, đổi thành là nô tì, nô tì cũng để không chịu được cái loại khổ sở này. Huống hồ nàng mới mười bốn tuổi mà thôi.”

Hoàng hậu nói hợp tình hợp lý, ngay cả hoàng đế cũng gật đầu nói: “Vậy hoàng hậu có biện pháp gì không?”

Tiêu Cảnh Dương trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, đáng tiếc hắn ngay cả nửa câu đều không chen vào được.

Hoàng hậu mỉm cười, khóe môi son đỏ cong lên một đường cung thanh nhã, chậm rãi nói: “Tử Y không phải thích tiểu hài tử ở cùng nàng sao? Nhưng dù là Tiêu Trạm hay là Nam Cung Tiêu đều là nam hài, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là vẫn là không tốt.”

Hoàng đế cảm thấy hứng thú quay đầu lại, nhíu mày hỏi: “Kia hoàng hậu ý tứ là?”

Hoàng hậu cười càng thêm ngọt, đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng kỳ dị, từ từ nói: “Theo ý nghĩ của thần thiếp, nếu nam hài nhi không tiện, chúng ta có thể tìm cho Tử Y nữ hài tử bồi nàng không phải là được sao? Dù sao Trường Nhạc cung lớn như vậy, nhiều thêm vài người cũng không tính là nhiều.”

Tiêu Cảnh Dương biết hoàng hậu ý tứ chủ yếu là muốn hoàn toàn ngăn cản Tiêu Tử Y cùng Tiêu Trạm nảy sinh quan hệ, nhưng là hắn cho dù biết, cũng không thể ở thời điểm mẫu hậu cao hứng đánh gãy lời của nàng, chỉ có thể yên lặng thở dài.

Hoàng đế đi về phía nhuyễn tháp, vẻ mặt đã khôi phục thần thái bình thường, tay cầm lấy một khối táo hoàng hậu đã gọt. Vừa ăn vừa nói: “Vậy, đưa thiên kim nhà ai vào cung? Theo lý, hẳn là không người nào nguyện ý đi?” Hoàng đế trên mặt hiện ra thần sắc bất đắc dĩ, chọn người nào cũng là một vấn đề nan giải đây. Ai chịu đem hài tử của mình đưa vào cung đây?

Hoàng hậu cười híp mắt nói: “Hoàng thượng, người đã quên ở Hải Đường yến, Tử Y nói chuyện với ai chăng? Nghe nói Lý Vân Thanh có một muội muội, mới sáu tuổi rưỡi. Huynh muội hai người sống nhờ ở nhà người bà con, cho dù là huynh trưởng có thể cẩn thận chăm sóc muội muội đến đâu thì một đại nam nhân cũng không tiện săn sóc một đứa nhỏ như vậy, không bằng hoàng thượng đem muội muội của Lý Vân Thanh triệu tiến cung bồi Tử Y đi.”

Hoàng đế hơi nhíu mày, chần chờ nói: “Nhưng đó là Lý gia. . . . . .”

Tiêu Cảnh Dương nhịn không được lên tiếng nói: “Phụ hoàng, Lý gia thì thế nào? Lý Vân Thanh là nhân tài, không nên lãng phí ở Lễ bộ làm tạp vụ a!”

Hoàng đế nghe vậy vụt chốc xoay người, mắt lòe lòe ngọn lửa giận nói: “Tiêu Cảnh Dương, đừng tưởng rằng trẫm không biết mấy người các ngươi ở Hải Đường yến giở trò quỷ, Lý Vân Thanh là nhân tài tài trẫm thừa nhận! Nhưng là trẫm thiên hạ này còn thiếu nhân tài sao? Nếu không phải thấy các người bày trò làm cho Tử Y mở miệng nói chuyện, trẫm tuyệt đối truy cứu đến cùng!”

Tiêu Cảnh Dương chấn động, bổ nhào oành một tiếng quỳ gối trước mặt hoàng đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.